Lý Tư Nghiên giơ tay chỉ chỉ mấy toà nhà cho Thư Nghi, “Ở ngay bên cạnh đó, gần với hồ bơi, nên đi đến hồ bơi vô cùng thuận tiện.”
“Có điều đây cũng là tòa nhà cũ ở Thiết Lộ rồi, hầu hết công nhân làm ở đó đều đã nghỉ hưu rồi, nên cũng không ai đến bơi mấy.”
Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ bán vé của hồ bơi, Thư Nghi nhìn thấy Lý Tư Nghiên lấy ra năm tệ, nên cô cũng vội vàng lấy ra năm tệ để mua vé.
Cô bán vé ngẩng đầu lên nhìn, khi đã nhìn kỹ Thư Nghi với Lý Tư Nghiên thì mới nói, “Con gái nhà Tiểu Thư với con gái nhà Tiểu Triệu sao? Mua vé làm gì, buổi sáng cũng không có người, cứ trực tiếp đi vào đi.”
Thư Nghi với Lý Tư Nghiên cảm ơn, sau đó cũng trực tiếp vào hồ bơi. sau khi đi xa, Lý Tư Nghiên mới hỏi Thư Nghi, “Cậu quen cô đó sao?”
Thư Nghi lắc đầu, “Không quen.”
Cứ cho là lúc nhỏ cô có quen đi, nhưng dù sao cũng đã xa cách cả mười mấy năm nên cô cũng đã quên rồi.
Lý Tư Nghiên cũng lắc đầu, “Tớ cũng không quen. Nhưng sao tớ cứ có cảm giác ai cũng đều nhận ra tớ ấy, nhưng tớ lại chẳng quen ai cả.”
Thư Nghi cũng đồng tình gạt đầu, “Tớ cũng vậy.”
Từ khi cô trọng sinh trở lại, cô cũng có rất nhiều việc cô chưa thể quên được, cô cứ có cảm giác mẹ mình quen gần hết mọi người trong khu nhà cô vậy! Thế nên tất cả mọi người cũng đều nhận ra cô!
Mặc dù Lý Tư Nghiên không cần thay quần áo, nhưng vẫn muốn phải mang đồ đạc cất vào tủ, nên Thư Nghi với Lý Tư Nghiên cùng nhau đi vào phòng thay đồ, sau đó hai người đều ngẩn người ra khi nhìn thấy xung quanh.
Phòng thay đồ nữ lại không có vách ngăn gì cả.
Hiện tại Thư Nghi vẫn chưa bị cận thị, nên cô đều nhìn rõ hết được dáng người của mấy cô trong phòng thay đồ. Lý Tư Nghiên cất đồ vào trong tủ rồi khóa lại, sau đó móc chìa khóa vào sợ dây chun buộc ở cổ tay, rồi thúc giục Thư Nghi, “Cậu còn đứng đó làm gì vậy? Mau thay đồ bơi đi?”
Thư Nghi nói với Lý Tư Nghiên, “Cậu cứ ra ngoài cửa đợi tớ trước đi, tớ thay xong sẽ ra ngay.”
Bị người không quen biết nhìn thấy hết cũng không sao, nhưng lại thay quần áo trước mặt bạn cùng bàn của mình thì Thư Nghi cảm thấy có hơi ngại ngùng khó xử.
Lý Tư Nghiên cũng không hiểu được tại sao Thư Nghi lại ngại, “Sao lại bảo tớ ra ngoài chờ làm gì? Cậu ngại sao?”
“Cứ cho là bây giờ tớ ra ngoài chờ cậu, trong lát nữa lúc tắm rửa lại thì kiểu gì chúng ta chẳng phải tắm cùng nhau sao?”
Thư Nghi:???
Tắm cũng không có vách ngăn sao!
Sau khi thay đồ xong, Thư Nghi với Lý Tư Nghiên đi tới bể bơi, trước khi bước vào bể bơi lớn, bọn họ phải đi qua một hồ bơi nông nữa, độ cao chỉ tới cổ chân họ thôi.
Thư Nghi đang tự hỏi hồ nước cạn này để làm gì, liền nhìn thấy Lý Tư Nghiên đang đong đưa hai chân ở trong hồ, cẩn thận giũ sạch đôi dép lê, lúc đó cô mới nhận ra hồ nước cạn này là để rẩ giày dép, như vậy dù có đi dép lê hay xăng đan vào cũng sẽ không làm bẩn sàn bên trong.
Thư Nghi cũng giũ sạch đôi xăng đan của mình, sau đó đi vào mới phát hiện ở trong hồ nước nông không có một ai cả.
Thư Nghi đặt đôi xăng đan cạnh bể bơi, dẫm lên bậc thang đi xuống dưới hồ, từng bạc từng bậc rất chậm rãi. Bởi vì nước trong hồ vẫn còn hơi lạnh nên thư nghi lo nếu cô đột nhiên bước xuống thì chân sẽ bị chuột rút!