Cùng lắm là bây giờ con gái lại chủ động hỏi, mà hôm nay Thư Nghi lại làm bữa cơm tối ngon như vậy, trong lúc nói chuyện không biết vì sao mẹ Thư Nghi có cảm giác cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, mẹ Thư Nghi có hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói cho Thư Nghi: “Hiện tại tiền lương mẹ kiếm được là một ngàn nhân dân tệ một tháng.”
Trong lòng Thư Nghi thầm tính toán, tiền lương của mẹ mỗi tháng là một ngàn tệ, chi ra tiền ăn ở bàn ăn nhỏ là một trăm tám. Chi phí ở bàn ăn nhỏ đối với gia đình có vợ chồng là công nhân viên mà nói có thể không cao, nhưng trong nhà cô chỉ có một mình mẹ cô kiếm tiền, tiền ăn ở bàn cơm nhỏ của cô đã chiếm gần một phần năm tiền lương của mẹ, đây cũng xem là một khoản chi không nhỏ.
Thư Nghi tiếp tục hỏi: “Vậy nhà chúng ta mua rau, mua thịt mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền?”
Mẹ Thư Nghi nói: “Cho là hơn một trăm tệ đi. Cộng thêm tiền sữa tươi, sữa chưa, trái cây, với mấy món lặt vặt, một tháng cũng không quá hai trăm tệ.”
Tuy rằng trong nhà chỉ có mẹ Thư Nghi một mình kiếm tiền, nhưng mẹ Thư Nghi tiêu tiền lại rất rộng rãi. Từ khi Thư Nghi còn nhỏ, bà và ba Thư Nghi ly hôn, bà sợ Thư Nghi chịu ủy khuất, vì vậy con nhà người ta ăn gì dùng gì, mẹ Thư Nghi cũng sắm sửa, không muốn Thư Nghi thiếu thứ gì.
Thư Nghi lúc này cũng đã đại khái hiểu được tiền lương và tiền chi tiêu, cô nói cho mẹ những quyết định sớm đã chuẩn bị trong lòng cô: “Vậy sau này con không ăn cơm ở bàn cơm nhỏ nữa. Mỗi buổi trưa con sẽ về nhà ăn cơm, cả buổi tối cũng vậy.”
“Mỗi tháng chi cho bàn ăn nhỏ hết một trăm tám mươi tệ, vậy chi bằng đến cung thiếu niên đăng ký một lớp Olympic toán và một lớp tiếng anh.”
"Lớp thi Olympic toán? Lớp tiếng anh?"
Toàn bộ lực chú ý của mẹ Thư Nghi đều bị lớp thi Olympic toán và lớp tiếng anh hấp dẫn, nhất thời ném chuyện trên bàn ăn ra sau đầu, thấy kì lạ là sao con gái lại đột nhiên muốn học lớp Olympic toán với lớp tiếng Anh: "Không phải hai năm trước mẹ đã hỏi con có muốn đi hay không sao, còn đưa con đi nghe thử, con nói là không muốn lên đấy sao? Sao giờ đột nhiên lại muốn đi rồi?"
Lúc Thư Nghi học tiểu học, nhiệt độ thi Olympic toán dần dần tăng lên, nhưng phải tới mấy năm sau, mới là lúc thi Olympic toán điên cuồng nhất ở tiểu học. Bởi vậy lúc Thư Nghi học tiểu học không học lên lớp Olympic toán, các bạn học xung quanh học lớp Olympic toán cũng chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, nhưng kì lạ là lúc cô lên trung học cơ sở, trung học cơ sở lại bắt đầu coi trọng thành tích thi Olympic toán.
Thư Nghi tạm thời không nói với mẹ chuyện tham gia thi Olympic toán, chuyện chọn trường trung học cơ sở trọng điểm, chỉ nói: "Con xem sách luyện thi Olympic toán học của bạn học, làm mấy đề. Có mấy cái làm được, mấy cái không làm được nhưng cảm thấy rất thú vị."
Sau khi mẹ Thư Nghi nghe thấy con gái nói vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, nghĩ thầm tới bây giờ con gái chưa từng học lớp Olympic toán, vậy mà có thể làm được mấy đề, chứng minh rất có thiên phú! Cho dù không quan tâm có hứng thú hay không, hiện giờ con gái có hứng thú, chủ động đề nghị muốn học, là một chuyện tốt, mẹ Thư Nghi tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Ban đầu mẹ Thư Nghi vẫn lo lắng, con cái nhà khác đã bắt đầu học Olympic toán học, học tiếng Anh từ lớp ba tiểu học, Thư Nghi đã học sắp xong lớp năm rồi, giờ mới tìm lớp đi học, liệu có thể bắt kịp tiến độ không đây, hiện tại cũng không cần lo lắng chuyện này rồi.