Chắc hẳn là do cặp sách của học sinh tiểu học thật sự không nặng lắm, tổng cộng cũng chẳng có bao nhiêu quyển sách trong đó cả…
Cho dù Thư Nghi có mang hết sách vở về nhà thì cô cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn đến sách giáo khoa tin học và sách giáo khoa âm nhạc cả, vậy nên cô vẫn đặt mấy quyển sách đó lại vào trong ngăn bàn còn tất cả những quyển sách khác thì đều bỏ vào cặp sách.
Quả nhiên nhân số học sinh ăn cơm chiều ở bàn ăn nhỏ chỉ bằng một nửa so với buổi trưa. Ba giờ rưỡi tan học, năm giờ rưỡi ăn cơm, trong thời gian đang chờ đợi cơm chiều thì các bạn học xung quanh Thư Nghi đều đang làm bài tập.
Thư Nghi để ý một chút thời gian làm bài tập toán học của Chu Tuyết Vi, sau đó cô mới ngạc nhiên phát hiện ra cô bé thật sự làm đến bốn mươi phút… Đương nhiên trong vòng bốn mươi phút này thì sẽ không chỉ bao gồm thời gian làm bài tập mà còn bao gồm cả thời gian cô bé tìm tẩy, xem lời bài hát, mở ra khép lại hộp bút chì và còn cả lôi kéo Thư Nghi cùng nhau nói chuyện.
Thư Nghi đã làm xong bài tập từ lâu, trong vòng hai tiếng đồng hồ này cô đã xem qua hết một lượt tất cả sách giáo khoa toán học, sách giáo khoa ngữ văn và sách giáo khoa tiếng Anh của lớp năm. Cuối cùng trong lòng cô cũng từ từ được thả lỏng xuống – Ít ra thì kiến thức trong sách giáo khoa lớp năm cũng không có gì quá khó khăn đối với cô lắm.
Sau khi ăn cơm chiều xong thì Thư Nghi cũng tự mình đi bộ trở về nhà, cô lấy chìa khoá từ trong túi phụ nhỏ ở cặp sách ra rồi mở cửa đi vào nhà.
Tạm thời trong nhà chỉ có một mình cô, hôm nay mẹ cô làm ca ban ngày nên phải tám giờ rưỡi tối mẹ mới có thể trở về nhà.
Thư Nghi đi tới đi lui trong nhà một vòng cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc. Cô và mẹ vẫn luôn sống ở trong ngôi nhà cũ này cho đến khi cô tốt nghiệp trung học phổ thông. Lúc cô học đại học thì mới bán đi căn nhà cũ này và đổi thành căn phòng mới.
Trong nhà có hai phòng một sảnh, một bếp một vệ sinh, Thư Nghi nhớ rõ diện tích kiến trúc ở đây là khoảng bảy mươi mét vuông. Tuy nhiên diện tích của khu tập thể nhiều tầng này không có thang máy nên sẽ nhỏ đi không ít, cho nên phòng có thang máy với hơn bảy mươi mét vuông nhìn qua sẽ rộng mở hơn rất nhiều. Trong nhà lại chỉ có hai người là cô và mẹ cô nên thật sự cũng không chật chội lắm.
Trong ấn tượng của cô thì những đồ trang trí và đồ dùng trong gia đình đều đã cũ nhưng mà hiện tại thì chúng đều vẫn còn mới tinh. Thư Nghi đi đến phòng của mình rồi buông cặp sách xuống, căn phòng này vừa là phòng ngủ cũng vừa là phòng học tập của cô, có giường, có bàn và cả kệ sách.
Thư Nghi đi đến trước kệ sách, cô muốn tìm sách giáo khoa từ lớp một đến lớp năm tiểu học để chút nữa xem tổng thể một chút. Nhưng mà sách giáo khoa lại không thấy đâu mà chỉ nhìn thấy từng hàng truyện tranh trên đó – Lão Phu Tử (*), Tranh châm biếm Đại Vương.
(*) 老夫子 (Lão Phu Tử): Chú Thoòng hay Lão Phu Tử là tên một bộ truyện tranh hài hước của họa sĩ Vương Trạch. Bộ truyện ra đời vào khoảng thập niên 1960, cho đến nay đã rất quen thuộc với độc giả Hồng Kông.
Còn có cả một vài cuộn băng, Thư Nghi lấy ra xem thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là “Hoàn Châu cách cách” với bức ảnh đầu to của Tiểu Yến Tử ở trên cùng với tầm nhìn của hoàng cung bị thu hẹp lại. Ở phía trên còn viết “Khi”, “Cánh bướm trong mưa” những tên bài hát này đều là những ca khúc chủ đề do Quỳnh Dao viết.