*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù ban đầu Tề Xán và Chung Ý Ninh có mong đợi cuộc hôn nhân này hay không, thì tuần lễ trăng mật vẫn phải diễn ra. Địa điểm nghỉ dưỡng đã được mẹ của hai bên quyết định từ lâu.
Tề Xán lúc này mới nhận ra hôn nhân không quá đáng sợ giống như hắn từng nghĩ, thậm chí hắn còn có chút chờ mong với việc xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình. Đối với hắn, chuyến trăng mặt này vừa là để nghỉ ngơi, xa rời công việc, vừa là cơ hội để biết thêm về Chung Ý Ninh.
Tuy nhiên, Chung Ý Ninh dường như không hề có ý định trải qua một kỳ nghỉ trăng mật lý tưởng cùng hắn. Cậu chẳng hào hứng mấy với việc nói chuyện và tìm hiểu lẫn nhau, cậu chỉ quan tâm đến công việc thôi.
Tề Xán treo một chiếc máy ảnh trên cổ để có thể thuận tiện chụp phong cảnh ven đường, trong lòng buồn bực đi cạnh Chung Ý Ninh. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu để ý cậu, tránh cho cậu quá chú tâm gõ chữ mà va vào hai bên đường. Nhưng mà Chung Ý Ninh có vẻ không cảm nhận được sự tinh tế tốt bụng này của Tề Xán.
Bọn họ không giống cặp chồng chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, mà giống hai du khách vô tình ở chung một đoàn du lịch hơn.
Đôi lúc nhìn sang cậu, Tề Xán như cảm nhận được ánh mắt Chung Ý Ninh dừng trên người hắn, khiến cho lão nam nhân vui vẻ tưởng tượng ra cảnh cậu cũng đang nhìn lén mình. Nhưng hắn nhanh chóng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là ảo giác, Chung Ý Ninh rõ ràng đang chăm chú làm việc, còn giống như gặp phải rắc rối gì nên trông khá căng thẳng, khuôn mặt nhỏ hiện lên dòng chữ: "Hiện tại người này đang không dễ chịu, đừng chọc."
(Truyện Cục cưng rồng phun lửa của ta chỉ được đăng tải tại WordPress và s1apihd.com AnnAnn248/ Annkamup)
Giữa trưa, khi được Tề Xán nhắc đã đến giờ ăn, Chung Ý Ninh mới chỉnh lại tốc độ, cùng đi với hắn vào nhà hàng.
Phục vụ hỏi bọn họ đi mấy người, Tề Xán nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, cười đáp: "Hai người, làm phiền cậu." Đôi mắt sáng lên và nụ cười tươi rói khi nhìn thấy hai người của phục vụ khiến Tề Xán cảm thấy rất hài lòng. Hắn có đủ tự tin để nói rằng bề ngoài của mình và Chung Ý Ninh cực kỳ xứng đôi.
Chung Ý Ninh giống như một đứa trẻ chìm đắm vào điện thoại, cậu không chủ động gọi đồ ăn, chỉ gọi một món lấy lệ, khi nói vẫn ôm lấy điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình, thể hiện rõ cậu không muốn giao tiếp với Tề Xán.
Để ý điều này nên khi gọi món, Tề Xán đã cố ý gọi đùi cừu có xương (1) - món ăn không thể ăn bằng một tay.
Thời điểm nhìn thấy đồ ăn được mang ra, Chung Ý Ninh có chút ảo não, sau khi thử dùng đũa bằng một tay không được, cậu đành sử dụng cả hai tay để ăn. Nhìn Chung Ý Ninh cúi đầu đáng thương gặm xương, hắn âm thầm khen ngợi chú cừu đã đóng góp một chân cho bữa ăn này.
Tề Xán hắng giọng với ý đồ thu hút sự chú ý của cô dâu nhỏ nhà mình, nhưng Chung Ý Ninh chỉ tiếp tục cắn đứt một miếng thịt cừu, lỗ tai khẽ cử động, ngoài ra không còn phản ứng nào khác. Hắn tiếp tục hắng giọng, lần này người phục vụ bước tới, ân cần rót cho Tề Xán một ly nước ấm: "Anh cần giúp thêm gì không ạ?" Khuôn mặt già của Tề Xán đỏ lên, xua tay với phục vụ. Lúc bấy giờ, Chung ý Ninh mới ngẩng mặt lên.
Nhìn vào đôi mắt đen láy trong suốt kia, Tề Xán bỗng nhiên quên mất mình định nói gì. Toàn thân không thể nhúc nhích, mắt đối mắt không biết qua bao lâu, hai người mới dời ánh nhìn đi chỗ khác. Tề Xán chậm rãi lấy lại tỉnh táo, suy nghĩ nát óc hỏi được một câu: "Công việc của em rất bận sao?"
Chung Ý Ninh thấp giọng "Ừ" một tiếng, lông mày hơi nhíu lại: "Công ty có rất nhiều việc cần tự tôi giải quyết." Câu sau được nói ra khá nhẹ nhàng, nửa như là người trẻ tuổi đắc ý với vai trò quan trọng của mình trong công việc, nửa còn lại Tề Xán nghe ra cậu có chút ý tứ làm nũng với người lớn hơn. Nước hắn vừa uống vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi, hương vị thật ngọt ngào.
"Anh nghe người nhà nói công việc của em rất tốt, rất được lãnh đạo xem trọng." Tề Xán nghiêng người muốn nịnh nọt để nghe cậu nói nhiều thêm mấy câu, dù chỉ là liên quan đến công tác.
Tuy nhiên Chung Ý Ninh không muốn nói nữa. Cậu cúi đầu nhìn miếng xương cừu đang gặm dở: "Còn trẻ mà, chăm chỉ làm việc là chuyện tất nhiên." Đáp xong cậu cũng không phản ứng thêm với Tề Xán, tiếp tục một tay dùng đũa một tay dùng điện thoại, để Tề Xán tự ngồi một mình phía đối diện.
Tề Xán cảm thấy điện thoại kia đúng là đại họa tiềm ẩn của mình, sớm muộn gì hắn cũng tìm cơ hội để động tay chân với chiếc điện thoại.
Dựa theo lịch trình lên sẵn của chuyến đi, hai người sẽ trải qua bữa tối trên du thuyền. Người phục vụ - đã bị mua chuộc - lịch sự bước tới, nói với Chung Ý Ninh: "Thưa quý khách, đây là khu vực ngắm cảnh của chúng tôi. Nếu được phiền anh không sử dụng điện thoại nữa. Chúc anh và người yêu sẽ có một buổi tối vui vẻ và đáng nhớ."
Tề Xán đang uống rượu, lúc này mới tỏ vẻ nhìn qua một chút. Trông thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Chung Ý Ninh khi đặt điện thoại xuống, hắn không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, cậu có đang cần giải quyết công việc thì cũng phải từ bỏ thôi.
Tề Xán ôn hòa nói với cậu: "Bên ngoài phong cảnh rất đẹp." Chung Ý Ninh ngắm nhìn dải ngân hà rực sáng cùng dòng sông lấp lánh ánh sao dưới bầu trời đêm, khẽ "Ừm" một tiếng không rõ ý tứ.
(Truyện Cục cưng rồng phun lửa của ta chỉ được đăng tải tại WordPress và s1apihd.com AnnAnn248/ Annkamup)
Bọn họ ngồi trong khu ngắm cảnh hơn nửa tiếng. Tề Xán không đề cập đến chuyện đứng dậy, Chung Ý Ninh cũng không nói gì. Tựa như cậu xem cuộc hôn nhân không tình yêu này là một công việc, cho dù không hứng thú cũng phải giữ vững đạo đức nghề nghiệp. Tề Xán lại không cảm thấy như thế. Bọn họ ngồi cạnh nhau, lúc đầu giống hai con người xa lạ bị mắc kẹt tại đây, sau đó bị môi trường xung quanh tác động, tâm trạng trở nên thư thái và yên bình hơn, cùng cảm nhận sự tồn tại của đối phương, hơi thở cũng dần hòa quyện vào nhau.
Ban đêm khi trở về phòng, Tề Xán còn chưa từ trên mây đáp xuống đất, trong lòng bồn chồn hệt như một thằng nhóc 17, 18 tuổi vắt mũi chưa sạch.
Vào thời điểm Chung Ý Ninh cầm điện thoại lên muốn làm việc tiếp, Tề Xán đè tay cậu lại: "Ninh Ninh, có thể không?"
Khi gọi biệt danh này ra, trái tim Tề Xán run lên, chỉ sợ chính mình quá lỗ mãng, nhưng thực sự hắn cảm thấy gọi Ninh Ninh nghe rất êm tai. Giống như cơn gió đầu hạ khẽ lay động chiếc chuông gió treo dưới mái hiên nhà, tiếng chuông ngân nga khiến lòng người dễ chịu vô cùng.
Chung Ý Ninh cũng uống rượu, bên trong đôi mắt đen láy xinh đẹp kia đã rút bớt sự nghiêm túc khi làm việc, trở nên hết sức nhu thuận. Tề Xán hồi hộp đợi câu trả lời của cậu.
Cho đến khi Chung Ý Ninh khẽ gật đầu.
Hắn vụng về nâng mặt của cậu lên. Lão nam nhân cố gắng kiềm chế kích động và run rẩy, cẩn thận hôn lên đôi mắt cô dâu nhỏ của mình.
- --
(1) Đùi cừu có xương