coi như có mang cũng không phải của anh.
———————————-
Lâm Cưu đạp xe đạp từ Tịch Dương Giác một đường đến phố Tây, tìm tới cửa hàng bán cháo mà Lý Thiên Lâm chỉ định. Bên ngoài cửa hàng rất quạnh quẽ, lúc này đại đa số mọi người đều đi làm, không cần xếp hàng có thể chiếm được có cháo nóng.
Một phần cháo bí ngô nhỏ yết có giá hai mươi tám tệ, thêm vào đóng gói là ba mươi tệ chẵn.
Lâm Cưu lòng nói cháo làm từ bí ngô, hai mươi tám tệ cậu có thể nấu một nồi cháo to ăn trong hai ngày.
Cậu mang theo cháo đã đóng gói cẩn thận, mua phần cháo ba mươi tệ, còn lại hai trăm bảy mươi tệ tiền giao hàng, cảm giác bắt nạt khách hàng dâng lên, nếu như đêm nay phải bồi giường, thì cậu sẽ thu ít lại một chút.
Sắp xếp gọn cháo bí ngô đặt vào trong giỏ xe, Lâm Cưu cố định lại rổ xe, lúc khom lưng bụng dưới bỗng nhiên có chút đau, cậu không để ý lắm.
Cơm tối Lâm Cưu còn chưa kịp ăn liền vội vàng đưa cơm, dạ dày bắt đầu kháng nghị.
Cậu đi đường tắt đạp xe hơn nửa tiếng đồng hồ, áo khoác của Lâm Cưu hơi ướt, cái trán cũng có mồ hôi, nhưng người rất có tinh thần, chỉ ngoại trừ bụng vẫn có chút mơ hồ đau.
Mười lăm phút trước, Lý Thiên Lâm gửi cho cậu một tin nhắn, Lâm Cưu vừa đi vừa cúi đầu nói cho hắn biết mình vừa tới bệnh viện.
Điện thoại di động cũ kỹ, tín hiệu cũng không tốt, cậu ở ngoài cửa dừng lại 3 phút, tin nhắn đã được gửi đi mới gõ cửa, nghe thấy bên trong mơ hồ đáp lại mới đẩy cửa đi vào.
Cậu không thấy bệnh nhân trên giường, trực tiếp đem cháo đặt lên bàn, vẫn còn ổn, có thể ăn.
Vì vậy cũng không quay đầu lại nói: "Khách hàng dặn dò ship cháo, tôi chờ ở bên ngoài một lát, nếu như ngài có nhu cầu gì có thể gọi."
Lâm Cưu đi tới cửa phòng bệnh, cầm tay nắm cửa, chợt nghe một tiếng: "Chờ một lát."
Đồ ăn đã để đó rồi mà!
Lại nghe đối phương trầm thấp nặng nề mở miệng: "Quay lại."
Lâm Cưu nhẹ nhàng nhắm mắt, mặt không thay đổi quay người lại, lông mi đen nhỏ dài buông xuống, như hai cái cây quạt con con, nhìn thẳng bên trong ánh mắt của nam nhân.
Lâm Cưu mang khẩu trang, nam nhân có nhận ra cậu hay không thì cậu không rõ, nhưng mắt cậu không mù, liếc mắt liền thấy bảng tên đối phương là gì.
Lệ Bách Viễn mở ra nắp bát cháo trong tay ra: "Lý Thiên Lâm gọi cậu tới?"
Lâm Cưu thấp giọng ừm một tiếng.
Lệ Bách Viễn nói: "Tôi muốn hút điếu thuốc, đi ra ngoài giúp tôi mua một hộp vào đây."
Trong bệnh viện dù là bệnh nhân nào, cũng sẽ không cho phép hút thuốc.
Lâm Cưu không nhúc nhích.
Lệ Bách Viễn nhìn cậu, sắc trời chạng vạng đi qua bắt đầu ảm đạm, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường viền của người mang khẩu trang: " Tiền thuốc tôi sẽ trả, tiền chạy đi mua tôi cũng sẽ trả."
Lâm Cưu: "Ừm."
Im lặng không lên tiếng mở cửa rời đi, Lâm Cưu đến cửa hàng phụ cận tìm một vòng, đang chuẩn bị mua, điện thoại di động hiển thị một chuỗi dãy số lạ.
Cậu nhìn chăm chú liếc mắt một cái, nhấn nghe.
Giọng nam trầm thấp truyền vào lỗ tai: " Đừng mua loại rẻ."
Lâm Cưu mi mắt run lên: "Ồ."
Vì vậy cúp điện thoại, hỏi chủ cửa hàng loại đắt nhất.
Lâm Cưu mang theo một hộp thuốc lá trở lại phòng bệnh, nói giá cả cho nam nhân trên giường bệnh.
Nam nhân nói: "Tôi quét mã Wechat của cậu."
Lâm Cưu mở Wechat ra, sau một phút load chậm rãi đăng nhập thành công, đem mã thanh toán cho đối phương.
Nam nhân nói: "Đêm nay cậu ở bên ngoài."
Mí mắt Lâm Cưu giật giật, người này ý là muốn cậu trông giường bệnh.
Cậu nói: "Thêm tiền."
"Ừm."
Lâm Cưu liếc nhìn thông báo của Wechat, đối phương trả tiền thuốc lá và tiền chăm sóc, chuyển tổng hai ngàn cho cậu.
Kiếm bộn tiền, tiêu không hết.
Cậu cất điện thoại di động, phòng bệnh còn có một cái vách ngăn nhỏ, cậu qua bên đó ngồi xuống, chuẩn bị đêm nay ngủ trên ghế sô pha.
Về phần tại sao gặp phải người này...
Lâm Cưu mang khẩu trang kín kẽ, không có quan hệ gì cậu.
*
Lý Thiên Lâm gửi tin nhắn cho bạn tốt.
Mỹ nam tử có một không hai: Như thế nào nha Lệ Bách Viễn, em trai có đẹp không?
Lboy: Khẩu trang màu xanh trắng in đầu chó hoạt hình rất đẹp.
Mỹ nam tử có một không hai:...
Mỹ nam tử có một không hai: Tôi kêu cậu xem người, chứ không bảo cậu xem khẩu trang?
Lệ Bách Viễn không quan tâm, đối với em trai nhỏ kia cũng không hứng thú.
Bên trong phòng bệnh không bật đèn, bên ngoài sắc trời tối sầm, lọt vào khung cửa sổ có vài tia ánh sáng nhỏ bé, lờ mờ, chỉ có ánh sáng từ điện thoại di động là sáng chói.
Lệ Bách Viễn không bật đèn, người ở trong gian phòng nhỏ cũng không nhắc đến, cũng không thấy ánh sáng từ điện thoại di động nữa, giống như không khí căn bản không có người.
Lệ Bách Viễn đem điện thoại di động vứt sang một bên, xuống giường mở cửa sổ, điếu thuốc kẹp ở ngón tay trỏ và ngón tay giữa, vừa mới chuẩn bị đưa lên miệng, bỗng nhiên hướng phòng riêng đến gần, gõ cửa.
"Khẩu trang xanh, cho mượn hột quẹt."
Lâm Cưu nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần: "..."
Cậu kéo căng khẩu trang, từ trong túi quần móc ra một hộp diêm, đưa tay ra ngoài qua khe cửa.
Lệ Bách Viễn vừa nhìn hộp diêm liền cau mày, bất quá vị khẩu trang xanh hữu cầu tất ứng, so với y tá quản đông quản tây bên ngoài thì tốt hơn nhiều.
Lệ Bách Viễn đốt thuốc lá, trả lại hộp diêm khẩu trang xanh.
Lâm Cưu ngửi thấy được mùi thuốc lá, nghĩ mùi thuốc lá đắt sao với rẻ cũng khác nhau dễ ngửi hơn.
Cậu đè xuống trong dạ dày không khỏe, cổ họng còn có chút khó chịu.
Người này không biết làm gì lại có thói hư tật xấu rồi, trước đây rõ ràng ghét mùi thuốc lá nhất, hiện tại lại dám ở bệnh viện gây án, một chút ý thức tự giác của bệnh nhân cũng không có.
Lệ Bách Viễn đại khái cảm thấy được thuốc lá này hút không tốt, không hút được mấy lần liền bóp tắt.
Phòng bệnh triệt để tối lại, đèn cũng không mở.
Lâm Cưu nhắm mắt, bụng bỗng nhiên một trận đau thắt, mồ hôi ẩm ướt liền làm áo khoác mặc lên người trở nên dính nhớp, sớm biết vừa nãy đi mua thuốc la, thuận tiện mua cái bánh mì lấp đầy bụng rồi.
Đèn phòng bệnh bỗng nhiên sáng toàn bộ, Lâm Cưu hoảng hốt tầm mắt nhìn nguồn sáng ngoài cửa, che kín áo khoác, lảo đảo xuống giường.
Cậu thường thường buổi tối không ăn cơm, nhưng cũng không có ngày nào đói thành như hôm nay.
Lệ Bách Viễn nhìn thấy khẩu trang xanh ôm bụng đi ra, lúc trời chạng vạng tối khiến anh không thấy rõ, lúc này nhìn thấy rõ ràng khẩu trang xanh lộ ra bên ngoài cặp mắt đào hoa tựa như say mà không say, vẫn là mắt một mí, lập tức ngồi dậy, hướng đến gần của cậu.
Lệ Bách Viễn:" Cậu —— "
Lâm Cưu nắm lấy đồng phục bệnh nhân của Lệ Bách Viễn: "Tôi đói."
Lệ Bách Viễn: "..."
Lệ Bách Viễn nỗ lực mở khẩu trang xanh của cậu, Lâm Cưu tránh né: "Anh làm gì?"
Ngữ điệu thanh lãnh, so với ấn tượng không giống nhau lắm,cảm giác quen thuộc sẽ không lừa người.
Lệ Bách Viễn mở khẩu trang xanh ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc: "Quả nhiên là em."
Lâm Cưu cắn môi đến đau, trong mũi chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.
"Tôi đói."
"Có gì cho tôi ăn không?"
Lệ Bách Viễn đem Lâm Cưu thoạt nhìn không thoải mái dìu đến ghế sô pha ngồi, trên bàn có điểm tâm và trái cây do bạn của anh đến thăm anh, lấy mấy cái nhét vào tay Lâm Cưu.
" Em ăn cái này đi."
Lâm Cưu mở hộp bánh đóng gói tinh mỹ, yên lặng gặm mấy cái bánh gạo.
Toàn bộ quá trình ánh mắt Lệ Bách Viễn không rời mắt khỏi mặt cậu chút nào, còn kém không đem lông mi của cậu từng chiếc đếm rõ ràng.
Hai khối điểm tâm vào bụng, Lâm Cưu chờ cảm giác xót ruột hơi hơi giảm bớt, mới mở miệng, nhìn Lệ Bách Viễn lạnh lùng nói: "Xem đủ chưa?"
Lệ Bách Viễn hỏi ngược lại: " tại sao em lại ở nơi này, đi làm bán thời gian?"
Lâm Cưu lau miệng, không hề trả lời vấn đề của đối phương.
Cậu làm cái gì cũng không liên quan Lệ Bách Viễn, cũng không nợ người này bất kì cái gì.
"Anh chớ để ý quá nhiều."
Lệ Bách Viễn: "..."
Dáng dấp Lâm Cưu so với bốn năm trước không thay đổi nhiều lắm, tướng mạo ưu thế vừa ra đời đã thắng ở vạch xuất phát, hai má phúng phính biến mất, cả người thoạt nhìn gầy không ít, rút đi mấy phần ấu trĩ ngây ngô, nhiều hơn mấy phần khí lạnh người sống chớ lại gần.
Trước kia là một nhóc tự bế, hiện tại rất lạnh lùng.
Đã từng mặc trên người quần áo hàng hiệu, bây giờ đổi thành quần áo phổ thông đơn giản, không nhìn ra nhãn hàng nào, có thể là mua trên mạng hoặc là các sạp vỉa hè, có lẽ là mặc đã lâu, áo khoác đã giặc đến bạt màu.
Lâm Cưu thu thập vỏ hộp không ném vào thùng rác, quay đầu lại nhìn thấy Lệ Bách Viễn luôn ngồi xổm ở đó, cười nhẹ một tiếng.
Trước mặt là nam sinh trải qua mấy năm rèn luyện đã trưởng thành dáng dấp của một nam nhân thành thục, anh tuấn kiên cường, thân sĩ thận trọng, ngược lại là khí chất cao lãnh xa cách giảm không ít.
Lâm Cưu hơi thu hồi tầm mắt, lại nhìn sang, vừa nãy chỉ là ảo giác, Lệ Bách Viễn luôn là bộ dáng cao cao tại thượng, làm sao có khả năng nói thay đổi liền thay đổi ngay.
Cậu nói: "Tôi nhận đêm nay bồi giường, không có chuyện gì thì nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi liền rời đi."
Lệ Bách Viễn nhìn hắn, không nói lời nào.
Lâm Cưu đã quen với dáng dấp này của Lệ Bách Viễn, làm như không thấy, đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, tay đặt ở trên bụng, xoa xoa.
Vẫn có chút đau, sau này không thể vì công việc mà lỡ thời gian ăn cơm, nếu như sinh bệnh thì cái được không đủ để lấp cái mất đâu.
*
Lệ Bách Viễn nửa đêm ngủ không được, nhận được tin nhắn của Lý Thiên Lâm, mấy người bạn đang ở câu lạc bộ uống rượu, chụp mấy bức ảnh cùng video kí©ɧ ŧɧí©ɧ tên bị bệnh liệt giường như anh.
Mỹ nam tử có một không hai: Trông mà thèm không, ai biểu cậu không yêu quý thân thể, thấy bọn tôi này, trong l*иg ngực còn có ôn hương nhuyễn ngọc.
Lboy:...
Mỹ nam tử có một không hai: Em trai kia có ở lại chăm sóc cậu không? Tôi xem dáng dấp cậu ta không tệ mới giới thiệu với công việc này cho cậu ta, nếu như anh chướng mắt, để cậu ta rời đi, đừng làm khó dễ người ta.
Lệ Bách Viễn nhướng mi
Mỹ nam tử có một không hai: Người ta chưa từng chăm sóc bệnh nhân, nhưng mà từng chăm sóc chó bệnh, tôi thấy cậu với chó cũng không khác lắm, này ——
Tin nhắn của Lý Thiên Lâm, đoạn thứ hai đang muốn phát, trực tiếp bị Lệ Bách Viễn kéo đen.
Lệ Bách Viễn một đêm chưa chợp mắt, ngày hôm sau có chút mệt.
Lâm Cưu ngủ cũng không được yên ổn, cậu có chút lạ giường, tỉnh lại mấy lần, luôn cảm thấy bụng mơ hồ đau.
Cậu dự định đi tiệm thuốc mua thuốc, ở bệnh viện khám bệnh quá phí, xem xong này chỉ riêng làm không công.
Lâm Cưu mang khẩu trang xanh lên, chuẩn bị lặng lẽ đi ra ngoài.
Kết quả Lệ Bách Viễn đã sớm tỉnh táo.
Hai người có quan hệ gì đâu? Đã từng tình nhân cũ? Bạch nguyệt quang biến thành hắc nguyệt quang?
Ánh mắt Lâm Cưu lướt qua Lệ Bách Viễn, không đem hắc nguyệt quang coi là chuyện to tát.
Lệ Bách Viễn nói: "Lưu lại phương thức liên lạc đi."
Lâm Cưu: "Không cần thiết."
Lệ Bách Viễn: "Chúng ta nửa tháng trước..."
Lâm Cưu cau mày, đánh gãy lời anh: "Chắc anh không phải muốn tôi chịu trách nhiệm chứ? Người trưởng thành 419 bình thường, không cần nói chuyện nghiêm túc làm gì."
Lâm Cưu kéo cửa phòng ra, khẩu trang xanh che khuất nửa khuôn mặt, buồn buồn lưu lại một câu: "Làm một pháo. Cũng không tính là bạn, không cần thiết liên hệ."
Lệ Bách Viễn: "Em hình như không quá thoải mái, bụng..."
Lâm Cưu tiếp tục mặt không cảm xúc: "Đau bụng mà thôi, " còn nói, "Làm sao? Muốn chịu trách nhiệm với tôi"
Cậu lãnh lãnh đạm đạm mà mở miệng, bắt đầu ứng phó vô căn cứ: "Đau bụng cũng không phải mang thai, coi như có mang cũng không phải của anh."
Lệ Bách Viễn: "..."
_______________
Lời của editor
Lệ Bách Viễn: Em ấy thật gầy.
Lâm Cưu: Hắc nguyệt quang vẫn lạnh như ngày nào.