Mau Xuyên Hắc Hóa: Nam Thần Bệnh Kiều

Chương 3: Nam Thần dịu dàng x “Cô gái mù” phúc hắc (3)

Edit: Jinly

Chương 3: Nam Thần dịu dàng x “Cô gái mù” phúc hắc (3)

Nhiễm Mộ Tầm kêu lên một tiếng kinh ngạc, bị anh ôm như ôm công chúa vào trong lòng ngực.

“Anh, anh làm gì......”

Giọng nói người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu, “Do em đi quá chậm......Hơn nữa, chúng ta đang ở tầng hai thôi, không cần thiết phải chờ thang máy, anh ôm em để đi nhanh hơn.”

“.......”

Nhiễm Mộ Tầm im lặng trong chốc lát, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ôm cổ anh, cảm nhận hơi thở trầm ổn và thong thả của anh phun lên cổ mẫn cảm của cô, cổ đỏ bừng lên.

Rất nhanh đã tới bãi đỗ xe, bị đặt trên ghế phụ, trước khi Nhiễm Mộ Tầm có thể thở phào nhẹ nhõm thì người đàn ông với hơi thở nguy hiểm quen thuộc tiến tới!

“Anh định, định làm gì?”

Trong bóng tối, cô có chút khẩn trương , chống lại anh, nhưng không nhận ra rằng vị trí nơi đôi tay nhỏ bé của cô đang đè vô cùng ái muội.......

Tình cờ đó là nơi nhạy cảm nhất trên ngực anh......

Cơ thể này vô cùng yếu ớt, ngay cả đôi tay cũng nhỏ bé mềm mại như vậy, như thể sẽ bị gãy khi cần chặt nhấn như vậy chỉ khiến người đàn ông ngứa ngáy trong l*иg ngực không thôi.......

Tư Cận Trạch rũ lông mi xuống, nhìn cổ tay mảnh mai, trắng nõn, gần như trong suốt của cô trong ánh sáng mờ ảo của xe.......

Một đôi bàn tay như vậy, nếu dùng dây thừng màu đỏ trói lại, nhìn cô giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát được....Hình ảnh kia nhất định......Rất đẹp.

Yết hầu anh giật giật, cố gắng khắc chế đem đôi tay cô bắt lấy, tiếp tục mà từ từ nắm chặt, ở thời điểm khi cô căng thẳng đến nỗi có chút hít thở không thông, thì bàn tay to của anh xuyên qua đùi cô, giúp cô gài chắc dây an toàn, đôi tay lơ đãng mà.....

Đụng phải bộ ngực cao ngất ngưởng của cô.

Nhiễm Mộ Tầm chợt cứng đờ người lại.

Đáng chết! Giả thiết của thế giới này là như thế nào vậy? Thân thể này của cô tay chân và eo đã mảnh mai như vậy, tại sao ngực cô lại như thế chứ.....

Tai cô đỏ bừng.

Bên tai truyền đến tiếng cười sung sướng của Tư Cận Trạch, xe chạy đi.

Nhiễm Mộ Tầm mím môi, nhắm mắt làm bộ đã ngủ.

Hệ thống ở trong đầu nhắc nhở: [Ký chủ, hiện giờ đối tượng công lược có giá trị hảo cảm là 80......Giá trị hắc hóa là 100.]

“.......”

Trong lòng Nhiễm Mộ Tầm thấp thỏm.

Đáng chết, một đám bệnh kiều hắc hóa đều có giá trị hảo cao đối với nữ chủ như vậy, nhưng giá trị càng cao thì cô càng nguy hiểm. Hơn nữa, giá trị hắc hóa của anh ta cao như vậy.......

Đã đạt mức cao nhất!

Nói cách khác, nếu cô không nhanh làm điều gì đó để làm giảm giá trị hắc hóa của anh ta......

Chỉ sợ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, mạng nhỏ của cô đã giao vào tay anh ta!

Thời điểm cô cùng Tiểu Phong Tử ký khế ước, Tiểu Phong Tử có nhắc nhở qua, nếu cô chết ở trong thế giới nhiệm vụ thì cô cũng chết thật sự.

Cô không muốn chết.

Cuối cùng xe cũng dừng lại.

Kết thúc sự im lặng kéo dài, Nhiễm Mộ Tầm mở mắt ra, bàn tay nắm lấy dây dai an toàn nhanh chóng cởi dây ra.

Tư Cận Trạch liếc mắt, xuống xe, mở cửa ghế phụ, cẩn thận ôm cô xuống xe.

“Không, không cần.....Em có thể tự mình đi!”

Nhiễm Mộ Tầm có chút lo lắng, khẩn trương.

“Nghe lời.....Lát nữa anh phải sang nhà em dọn đồ giúp em nữa.”

Bởi vì cái chết của cha mẹ nên nữ chủ không muốn ở lại Nhiễm gia một mình. Mấy hôm trước, Tư Cận Trạch đề nghị cô đến Tư gia ở tạm thời. Cũng coi như nữ chủ ở Tư gia từ nhỏ đến lớn, xem Tư gia như là một ngôi nhà khác của mình, vì vậy nên cô đồng ý.

“......Ừm”

Một lần nữa Nhiễm Mộ Tầm phải chịu đựng Tư Cận Trạch bế mình như công chúa.

“Đại.....Tiên sinh, chào Nhiễm tiểu thư!”

Bên tai truyền đến giọng nói của gì Lưu phụ trách nấu cơm của Tư gia, giọng nói có vẻ hơi ngập ngừng.

Có điều, Nhiễm Mộ Tầm cũng không nghĩ nhiều. Trên danh nghĩa, cô cũng là vị hôn thê của Tư Cận Chi, lại bị Tư Cận Trạch ôm như ôm công chúa đi vào.....gì Lưu ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.

Vừa rồi không trực tiếp gọi là “Đại thiếu gia” có lẽ là vì Tư Cận Trạch ngăn cản.

Bị ôm tới trên giường, Nhiễm Mộ Tầm còn chưa kịp khẩn trương thì giọng nói Tiểu Phong Tử đã vang lên trong đầu:

[Ký chủ, đối tượng công lược đã mang cô về phòng anh ta.]