Tình Cũ Như Mộng

Chương 46

Chương 46: Điên cuồng trong thân thể cô
Quan Hiểu nhìn Doãn Gia Hoa, đôi mắt long lanh chớp chớp. Nhìn dáng vẻ nịnh nọt quyến rũ của cô, Doãn Gia Hoa dường như bốc hỏa.

Anh ôm lấy Quan Hiểu, thanh âm gợϊ ȶìиᏂ: “Em đúng là tai họa mà.”

Cô mặc áo choàng ngủ của anh, chiếc áo hơi rộng trượt xuống, bờ vai gợi cảm thoát ẩn thoắt hiện, bộ ngực căng tròn lấp ló, e lệ dụ hoặc anh. Anh luồng tay vào vạt áo cô vân vê, tay kia nắm lấy tay cô kéo xuống bên dưới mình: “Em xem, em chỉ nhìn anh không nói lời nào, mà anh đã như vậy rồi.”

Anh phả hơi thở ám muội bên tai cô.

Cô cảm thấy toàn thân tê dại, vật trong tay cứng ngắc.

Ánh mắt cô càng trở nên quyến rũ, bàn tay vuốt ve anh. Cô nhìn thấy đôi mắt anh dần trở nên nhuốm đỏ.

Anh thở nặng nề, xoay người đặt cô dưới thân mình.

Anh cởi sạch sẽ áo quần mình với tốc độ nhanh nhất, nhưng lại không cởi thắt lưng áo ngủ của cô, chỉ vén chiếc choàng lên. Đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra trước mắt anh. Anh định luồng tay vào trong qυầи иᏂỏ cô, không ngờ rằng liền chạm vào nơi mềm mại nhất của cô.

Anh giật mình, bàn tay trêu đùa nơi non nớt kia, nhíu mày tà mị hỏi: “Quần chíp em cũng không mặc, lẽ nào em vội vã muốn anh yêu thương em?”

Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp long lanh: “Ngủ như vậy thoải mái hơn.”

Anh cười xấu xa: “Đợi lát nữa anh sẽ khiến em càng thoải mái hơn.”

Tay kia anh cởi chiếc áo choàng trên người cô xuống, bờ ngực căng mịn lồ lộ trước mắt anh. Anh yêu thương vuốt ve, toàn thân cô run rẩy. Bàn tay giấu bên trong cô cũng không rãnh rỗi, không ngừng quấy nhiễu khiến cô rên rĩ nghẹn ngào.

Anh cúi đầu nhìn, thân hình quyến rũ như ẩn như hiện dưới đống quần áo lộn xộn, hình ảnh này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác hơn cả cởi sạch. Anh cảm thấy nửa thân dưới mình căng đau.

Anh rút tay ra, nâng chân cô lên, đầu chôn xuống dưới dịu dàng yêu thương cô.

Giây phút này, Quan Hiểu cảm thấy bản thân mình như sắp muốn chết.

Đầu lưỡi anh mềm mại dò xét cô, cô lâng lâng như bay lên thiên đường, không kiềm chế nổi muốn kẹp chặt hai chân.

Anh dừng lại, vuốt ve cặp chân thon dài, ngẩng đầu than thở: “Hiểu Hiểu, sao em lại như thế? Sao em lại có làn da trắng mịn ngọt ngào như vậy?” Tay anh lại mơn trớn trên làn da cô khiến cô nhịn không được khẽ ngâm nga. “Anh hận không thể ăn sạch em.” Anh cúi đầu nhìn cô, xấu xa hỏi: “Muốn anh vào không? Muốn thì nói ra, nói rằng em muốn anh.”

Quan Hiểu bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ như muốn bức hỏa. Nhớ lại ngày trước, chính cô là người đã dạy anh những bài học vỡ lòng này, khi đó quyền chủ động đều nằm trong tay cô. Khi đó cô đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh thế nào? Bây giờ thì tốt rồi, anh không những mạnh mẽ hơn, lại còn biến đổi đa dạng loại ức hϊếp cô. Cô đương nhiên cảm thấy không phục, khuôn mặt nóng rần, cắn chặt răng, cố ngồi dậy, còn chưa kịp cho anh thời gian ngạc nhiên đã đẩy anh nằm xuống ngồi lên mình anh, nhưng không liền chiếm lấy anh, chỉ lả lướt trên người anh.

Cô thỏa mãn nhìn gân xanh trên trán anh giật giật.

“Anh đã quên là ai đã dạy anh trình diễn chuyện này à?” Cô nhìn anh chớp chớp mắt, thanh âm gợϊ ȶìиᏂ mị hoặc như muốn lấy mạng anh: “Giờ lại còn dám ức hϊếp em?”

Cô rút thắt lưng áo ngủ, buộc tay anh lại. Anh chưa từng nhìn thấy cô như vậy bao giờ, vừa hưng phấn vừa mong chờ phối hợp cùng cô.

Cô buộc tay anh lại bên thành giường. Áo ngủ vẫn choàng hờ trên người chưa cởi ra, cảnh xuân mơ mộng lấp ló bên trong, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh đến điên đảo.

Cô hôn lên cổ anh, rồi bắt đầu xuống dần. Anh cảm thấy bản thân mình tựa như đang nằm quay trên đống lửa lăn qua lăn lại. Cô hôn dần xuống ngực anh, rồi đến nơi nào đó đang dựng đứng hùng dũng oai vệ. Anh chờ mong cô yêu thương nó, không kiềm chế nổi lại ưỡn người lên. Bất thình lình cô dừng lại, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn anh, thỏ thẻ hỏi: “Anh muốn em yêu thương nó sao?”

Anh như muốn nổ tung, đỏ mặt nói: “Hãy hôn nó, thương nó, dùng lưỡi của em mà bắt nạt nó.”

Cô liếc mắt nhìn anh cười, rồi cuối xuống ngậm lấy.

Cô cảm thấy toàn thân anh run lên, anh khàn giọng gầm lên: “Hiểu Hiểu, thả anh ra.”

Cô buông ra, cười mê hoặc: “ Muốn em ngồi lên không? Hãy nói muốn em ngồi lên đi.”

Đôi mắt anh nhuốm đỏ, cổ táy gồng mạnh, dây thắt lưng tuột ra.

Cô kinh hoảng, anh có thể mở ra.

Anh không để cô kịp suy nghĩ, hai tay tự do, anh ngồi dậy giữ chặt eo cô.

Chiếc áo choàng lúc này đây đúng quá vướng bận, anh thẳng tay lột nó. Anh nâng eo cô lên, ưỡn người về phía trước, đặt cô ngồi lên chân mình.

Giây phút đó, cả hai đều không kiềm chế nổi mà kêu lên thành tiếng.

Màn dạo đầu lúc nãy có hơi lâu, ngay lúc này cả hai đều đã có chút không kiềm chế nổi, Quan Hiểu không ngừng co rút phía dưới, Doãn Gia Hoa suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng. Một tay anh ôm chặt cô, một tay mơn trớn trên bờ mông cong mịn: “Hiểu Hiểu, thả lỏng! Em còn sít chặt thế, anh sẽ buông súng mất.” Anh cắn lên vành tai cô, khàn giọng thì thầm: “Vẫn chưa mang lại kɧoáı ©ảʍ cho em, sao anh có thể buông súng được chứ!”

Quan Hiểu cố gắng thả lỏng bản thân, cô thở dồn dập, vuốt ve khuôn mặt anh, hôn mãnh liệt.

Doãn Gia Hoa đón lấy nụ hôn của cô, đưa lưỡi vào trong miệng cô, bắt lấy chiếc lưỡi cô mυ'ŧ.

Vật cứng của anh trong thân thể cô càng giương to lên, nóng lên, anh vân vê khuôn ngực căng đầy, cánh hoa tay căng cứng, cô ưỡn người ngâm nga. Anh lại càng phấn khích, đặt cô xuống dưới thân mình, ra sức tiến mạnh vào. Anh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mang theo lờ mờ nức nở.

Thấy cô bị giày vò như muốn tan chảy, anh cũng tê dại sảng khoái, không nhịn được nữa, tăng tốc ra vào trong cơ thể cô, ôm chặt cô vỡ òa.