Tình Cũ Như Mộng

Chương 19

Chương 19: Phụ nữ nhiều như vậy nhưng sao anh lại chỉ yêu mình em
Tối hôm trước, Trần Lam Ni gọi điện thoại nói với Trương Lộ rằng, cô ta đã tra ra một số manh mối, vì thế cả đêm hôm đó Trương Lộ ngủ không được, trong lòng thấp thỏm mong chờ ngày mai mau đến.

Trương Lộ hẹn gặp Trần Lam Ni vào sáng sớm. Ngồi trong quán cà phê Trần Lam Ni còn ngái ngủ, uể oải bĩu môi bày tỏ bất bình. Trương Lộ không hiểu nổi, cô bạn kia nũng nịu vậy để cho ai xem, cô mặc kệ, liền đi vào vấn đề chính.

“Ni Ni, cậu đã điều tra ra được gì rồi nhanh kể tường tận cho tớ nghe.”

Trần Lam Ni lấy lại tinh thần tỉnh táo: “Thật ra không điều tra không biết, điều tra ra mới khϊếp! Lộ Lộ những gì bạn trai cậu từng trải qua nhiều đến nổi tám mãi không hết, quả thật giống như trong tiểu thuyết ngôn tình “cẩu huyết”!”

Trương Lộ nheo mắt, vẻ mặt khó chịu.

“Cậu thật sự không ngờ đâu, bạn trai cậu và Quan Hiểu trước đây từng có quan hệ trai gái.”

Trương Lộ thầm hít sâu. Nghe tiếng “bạn trai cậu” từ miệng của Trần Lam Ni lúc này đây cô thật cảm thấy chói tai, có vẻ như cô ả kia đang rất thích thú hả hê với chuyện riêng của người khác.

“Hóa ra, sáu năm trước, bạn trai cậu và Quan Hiểu từng qua lại một thời gian…” Trần Lam Ni cứ lặp đi lặp lại từ kia, Trương Lộ nhịn không được nữa ngắt lời: “Ni Ni, cậu hãy gọi Doãn Gia Hoa, không cần phải nhắc nhở tớ rằng anh ấy là bạn trai tớ!” Thanh âm lành lạnh, Trần Lam Ni cảm giác được sự không hài lòng của cô bạn, xoa xoa bả vai, bĩu môi ậm ừ.

“Được thôi, thì là Quan Hiểu và Doãn Gia Hoa, sáu năm trước hai người đó quen nhau. Khi ấy Quan Hiểu là một người phụ nữ giàu có mà Doãn Gia Hoa lại là một tên côn đồ, hai người họ sống chung đương nhiên là ở nhà Quan Hiểu, ăn uống cũng là Quan Hiểu trả tiền, nói đúng hơn, Doãn Gia Hoa được Quan Hiểu bao nuôi!” Trần Lam Ni mãi mê kể chuyện, nước bọt bay tung tóe, cô ta cũng chẳng để ý đến vẻ mặt khó coi bức bối của Trương Lộ.

“Thế nhưng, ai ngờ được, người phụ nữ tên Quan Hiểu đó đã có chồng. Chuyện như vậy là sao? Chẳng lẽ bạn trai cậu… à không, Doãn Gia Hoa là gì của cô ta chứ? Tất nhiên là anh ta không thể tiếp tục mối quan hệ như thế rồi, sau đó mọi chuyện bị phơi bày, cô ta theo chồng bay sang Úc. Cô ta rời đi một cách bất thình lình, Doãn Gia Hoa còn chưa kịp nói lời báo thù! Tớ nghĩ có thể bởi vì như thế, bạn trai…Doãn Gia Hoa vẫn luôn ôm hận trong lòng, cho nên sáu năm sau khi gặp lại cô ta Doãn Gia Hoa mới có phản ứng mãnh liệt như thế.” Cô hớn hở mặt mày nói một tràng, xong lại khát nước, tao nhã nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, rồi lại tiếp tục.

“Tớ cảm thấy người chồng kia của cô Quan Hiểu kia thật vĩ đại, nghe nói trước kia anh ta cũng rất có tiền, nhưng bây giờ sắp phá sản rồi. Tớ nghĩ, tiền của anh ta đã bị Quan HIểu lấy sạch đi bao tình nhân của cô ta rồi.” Cô tựa như không mảy may ý thức được, cứ hễ cô mở miệng là một từ “trai bao” hai từ “trai bao”, tiếp tục than thở: “Người đàn ông ấy, cho dù bị cô ta cắm sừng nhưng cũng không chịu ly hôn, thật sự là còn tốt hơn cả Tạ Đình Phong. Tớ nghĩ anh ta chắn hẳn là rất yêu người phụ nữ đó, tuy rằng anh ta cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài nhưng đàn ông mà, thật sự đối với họ thì nhu cầu thể xác và tình yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tớ thấy anh ta là một người đàn ông tốt!” Cô đã kết luận như thế.

Trương Lộ cảm thấy những lời cô ta nói rất ư là buồn cười, có những lí lẽ còn khiến cô thấy buồn nôn, thế nhưng giờ phút này cô thật không có tâm trạng để ý đến lời nói nhảm của cô ta.

Cô im lặng.

Trần Lam Ni ở bên cạnh vẫn tiếp tục om sòm phát biểu ý kiến của mình: “Tớ cho rằng, Lộ Lộ cậu chẳng cần phải lo lắng nhiều, dù sao cái cô Quan Hiểu kia cũng đã có chồng, sáu năm rồi vẫn chưa ly hôn vậy còn gì phải lo chứ! Bạn trai cậu chỉ là không cam lòng bị nhục nhã vụ sáu năm trước, với thân phận và địa vị của anh ta bây giờ hẳn là vẫn chưa nuốt được cục tức đó!”

Trương Lộ day day thái dương, chẳng buồn trả lời ý kiến của cô bạn kia.

Cô bất an.

“Không, tớ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy!”

Lòng cô khẽ động, chợt nhớ đến một chuyện.

Trước đây có lần sau khi uống say, Doãn Gia Hoa đã gọi tên một người phụ nữ, khi đó cô cho rằng anh gọi “Xảo Xảo” nhưng giờ đây sâu chuỗi lại câu chuyện, cái tên anh gọi hôm đó có lẽ không phải “Xảo Xảo” mà là “Hiểu Hiểu”.

Thật sự trong lòng anh đối với người phụ nữ tên Quan Hiểu kia chỉ có oán hận thôi sao? Nếu chỉ là oán hận vậy tại sao khi say khướt vẫn nhớ đến tên của cô ta.

Cô càng nghĩ càng bất an, lòng trầm xuống, ngước mắt lên thì thấy Trần Lam Ni đang nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.

Ánh mắt kia khiến cô cực kỳ khó chịu.

“Lộ Lộ, tớ hiểu cảm giác của cậu bây giờ.” Trần Lam Ni tựa như thấu hiểu bắt đầu an ủi bạn mình: “Phụ nữ, có lẽ luôn khó tránh khỏi chuyện bị người đàn ông của mình phản bội, bất quá cũng tốt, giống như lão Quách nhà tớ, đến bây giờ trong lòng anh ấy chỉ còn lại một người phụ nữ là tớ. Lộ Lộ, cậu đừng quá bi thương, nếu như cậu không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tớ, tớ sẽ cùng cậu uống trà!”

Trương Lộ nhìn vẻ quan tâm tha thiết của cô bạn trước mặt, nhếch miệng cười nhạt.

Làm một người phụ nữ ngốc nghếch cũng không hẳn là điều tồi tệ, ít nhất cô ta luôn nghĩ đơn giản rằng, mình may mắn hơn nhiều người khác, mình là người hạnh phúc nhất trong số những người phụ nữ bất hạnh.

Điện thoại di động Trần Lam Ni đột nhiên reo lên.

Cô bắt máy, Trương Lộ thấp thoáng nghe được, là thám tử tư thúc giục cô ta trả tiền.

Cúp máy, Trần Lam Ni gọi phục vụ, muốn mượn máy tín dụng của họ.

Trương Lộ tò mò hỏi: “Ni Ni, tớ đã đưa tiền để cậu trả cho thám tử tư rồi mà?”

Trần Lam Ni cười tươi rói, duỗi thẳng bàn tay ra trước mặt Trương Lộ khoe chiếc nhẫn hột soàn to bằng quả trứng chim bồ câu sáng lấp lánh: “Lúc đi dạo tớ vô tình nhìn thấy nó, kìm lòng không nổi nên đã mua.”

Nhân viên đem máy tín dụng lên, Trần Lam Ni rút chiếc thẻ ra, thế nhưng quẹt đi quẹt lại mấy lần đều không thành công.

Cô đổi thẻ khác rồi thử lại, vẫn không được. Cô quẹt thử hết số thẻ cô có nhưng không cái nào dùng được.

Vẻ mặt Trần Lam Ni chuyển sắc, thanh âm lộ ra vẻ hoảng sợ: “Lộ Lộ tất cả các thẻ của tớ đều bị khóa lại rồi. Nhất định là lão Quách làm rồi!”

Cô liền rút điện thoại ra gọi cho Quách Hồng Đồ, nhưng người nhận điện không phải là chồng cô mà là trợ lý của ông. Đối phương viện cớ là: “Quách tổng đang họp, căn dặn không để người khác làm phiền.”

Trần Lam Ni nổi giận, quát to: “Tôi mà là người khác à? Tôi là vợ ông ấy.”

Lời đáp lại của của trợ lý đơn giản mà rõ ràng, ngay cả Trương Lộ ngồi đối diện cũng nghe rõ mồn một.

“Quách tổng đã đặc biệt căn dặn, bất kể là ai cũng không thể làm phiền, nhất là vợ của ông ấy.”

Vừa dứt lời, bên kia đã ngắt đầu dây, chỉ còn lại tiếng tút tút.

Trần Lam Ni ĩu xìu bất lực nhìn Trương Lộ.

“Lộ Lộ, sao lại vậy chứ? Trước đây dù có họp, lão cũng không giao điện thoại cho trợ lý nghe.”

Trương Lộ thay đổi vẻ mặt, làm ra vẻ quan tâm nói: “Kiểu này có lẽ là chồng cậu đang ở bên ngoài với phụ nữ rồi. Ni Ni cậu đừng lo lắng, không phải cậu bảo phụ nữ mà, dù sao cũng khó tránh khỏi việc bị người đàn ông của mình đi nɠɵạı ŧìиɧ, cậu đừng quá đau buồn, nếu như không vui, lúc nào cũng có thể gọi cho tớ, tớ sẽ cùng cậu đi uống trà.”

Trần Lam Ni tối sầm mặt mũi, chả hiểu tâm trạng của cô bây giờ thế nào, chỉ thấy khóe môi cô run run, một lát sau mới khó khăn mở miệng: “Được.”

**

Mấy hôm tiếp theo, Trương Lộ muốn gặp Doãn Gia Hoa nhưng đều bị anh khéo léo từ chối.

Lòng cô lại càng lo lắng, tâm trạng trở nên nóng nảy dễ cáu giận. Cô sầu muộn nhưng lại không biết kể cùng ai, cô có nhiều người chị em nhưng lại không có một người thích hợp để tâm sự chuyện tình cảm, họ chỉ giả vờ lắng nghe cô tâm sự nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng phấn khởi như được xem kịch hay.

Phiền muộn, lại không có việc gì làm cô chạy đến cửa hàng thời trang mang tên mình.

Nhân viên nhìn thấy cô thì lo lắng như ngồi trên đống lửa, ra sức làm việc, ân cần niềm nở với khách hàng.

Cứ mấy ngày như thế trôi qua.

Hôm nay Trương Lộ vừa mới ngồi xuống, còn chưa uống hết tách cà phê nóng, bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Là một cặp tình nhân, người đàn ông tóc vàng cao lớn đẹp trai, là hình mẫu người đàn ông ngoại quốc lý tưởng. Cô gái thoạt nhìn là người châu Á, trang điểm đậm, trông có vẻ quyến rũ và lẳиɠ ɭơ. Hai người nói tiếng Anh đi vào, cô gái sau khi chọn một chiếc váy thì lấy vào phòng thử, người đàn ông mỉm cười chuyển ánh mắt xuống Trương Lộ.

“Hi! Lộ Lộ, không ngờ lại gặp em ở đây? Gần đây em khỏe không?”

Trương Lộ nở nụ cười sâu xa: “Là trùng hợp ư? Em nhớ rõ trước đây đã nói với anh rằng em có mở một cửa hàng thời trang mà, Will?”

Nụ cười trên môi Will lại càng đậm hơn: “Em cũng biết mà, anh nhớ từng lời em nói.”

Trương Lộ cười lắc đầu: “Sao anh lại đến Trung Quốc?”

“Anh đến giúp bố bàn bạc một vụ làm ăn.”

Trương Lộ chỉ chỉ vào phòng thử quần áo: “Là bạn gái?”

Will cười tủm tỉm gật đầu.

Anh lại hỏi cô thêm lần nữa: “Lộ Lộ, em khỏe không?”

Trương Lộ nghi ngờ hay là trên mặt mình đã để lộ ra điều gì, liền vội vàng mỉm cười rạng rỡ đáp lại: “Rất tốt.”

Will lại thở dài: “Lộ Lộ, sao trông em không giống như mọi khi vậy. Em luôn là người nổi bật và cá tính cơ mà, nhất định là em đang có chuyện!”

Trương Lộ miễn cưỡng mỉm cười, hếch cằm ra phía sau Will nói: “Bạn gái anh ra rồi kìa.”

Will hơi lơ đễnh, khen cô bạn gái mình vài câu qua loa cho có lệ, rồi rút thẻ ra tính tiền.

Ký tên xong, anh quay đầu lại nhìn Trương Lộ, ánh mắt sâu thẳm tựa như thiên ngôn vạn ngữ.

Trương Lộ cười cười: “Cảm ơn hai vị ghé thăm.” Cô nhìn thấy cô bạn gái choàng qua tay Will, vui vẻ đi ra.

Ngày hôm sau, Will lại xuất hiện một mình ở đây, Trương Lộ cảm thấy hơi bất ngờ.

Đến chạng vạng, Trương Lộ muốn tìm Doãn Gia Hoa nhưng lại bị anh từ chối, trong lòng đang cô đơn buồn bực, đúng lúc Will lại xuất hiện, tha thiết mời cô bữa tối, cô không hề lưỡng lự liền gật đầu đồng ý.

Đến nhà hàng, hai người gọi rượu, từ từ thưởng thức, bất tri bất giác họ càng uống càng nhiều. Tâm trạng Trương Lộ không tốt, chẳng mấy chốc đã say.

Will ngồi qua bên cạnh, nhất thời không thể kìm lòng, anh ôm cô, hôn lên vành tai cô, rồi thì thầm: “Lộ Lộ, sao em vẫn luôn quyến rũ mê người vậy!”

Trương Lộ không hề né tránh. Cô cười rộ lên: “Thật không?” Ánh mắt nheo lại nhìn khuôn mặt đã bị nhuốm màu du͙© vọиɠ của người đàn ông trước mặt.

Hai người thanh toán rồi cùng nhau đi thẳng lên tầng cao nhất.

Bởi vì thấm men rượu, biểu hiện của Trương Lộ rất cuồng dã, mà Will lại giống như một con sói đói khát lâu ngày, hai người không ngừng đòi hỏi thỏa mãn trên người đối phương. Về phương diện này họ rất hợp nhau, biết làm thế nào để đối phương thỏa mãn.

Will chôn vùi trong cơ thể Trương Lộ, điên cuồng bắt đầu vận động. Trương Lộ rêи ɾỉ thở dốc, bấu mạnh lên lưng anh, khi hai người đang tiến đến đỉnh điểm thì điện thoại của Will vang lên. Động tác anh chậm lại, tìm điện thoại trên đầu giường, là cô bạn gái hôm trước đi cùng anh.

Trương Lộ cười lớn, kẹp chặt phần dưới, thân thể Will bắt đầu run lên. Mặc kệ đầu bên kia đang nói gì, anh dứt khoát ngắt máy, lại ra sức rong đuổi.

Hai người quấn quýt chặt lấy nhau, mồ hôi chảy giọt theo nhịp.

Sau màn triền miên nóng bỏng, hai người nằm ngửa trên giường thở dốc. Một lát sau Will nghiên người, vén lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên khuôn mặt Trương Lộ, cuối đầu hôn cô, tay lại trượt xuống, ve vởn trên bộ ngực căng tròn, thanh âm vẫn tràn ngập mùi du͙© vọиɠ: “Lộ Lộ, bạn trai em về phương diện này có được không? Em tựa như đã đói khát lâu lắm rồi, vắt anh đến khô khốc!”

Trương Lộ hất tay anh ra, vẻ mặt khó chịu: “Anh quản nhiều thế làm gì, em cũng không hỏi anh là người phụ nữ của anh có chặt khít không, có phải là không cho anh đủ kɧoáı ©ảʍ, cho nên anh mới điên cuồng như hôm nay?”

Will ép khuôn mặt cô nhìn mình, chân thành nói: “Lộ Lộ à, chính em cũng biết, dù anh có nhiều phụ nữ nhưng anh vẫn luôn yêu em nhất.”

Trương Lộ cười vang: “Ờ. Em biết, em còn biết cho dù không có em anh vẫn có thể sống vui vẻ thoải mái, anh không bao giờ thiếu phụ nữ, Will.”

Will cũng cười: “Không phải vậy thì sao? Chẳng nhẽ em nói chia tay thì anh nên đi tự vẫn? Thế nhưng nếu anh tự vẫn thì ngày hôm nay đã không gặp được em, lại càng không thể cùng em ôn lại chuyện cũ.” Anh vừa nói lại vừa trèo lên người Trương Lộ.

Trương Lộ cũng không đẩy anh ra, cô mở rộng hai chân, quặp lên mình anh.

Doãn Gia Hoa đã khiến cô cô đơn lâu lắm rồi, bây giờ cô thật sự cần cơ thể cường tráng ấm áp này để mang lại cho chính bản thân mình một chút an ủi và vui sướиɠ.