[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 41: Vợ Ngốc Của Tôi (Xong)

Trời hè nắng chói chang, vào giờ nghỉ trưa yên tĩnh, trong khoảng sân rộng lớn vắng vẻ chỉ có tiếng ve kêu râm ran, bất kể là người hay động vật, tất cả đều đang trốn trong tổ của mình để tránh cái nóng như thiêu như đốt của vầng thái dương.

Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên truyền khắp không gian, trong không khí yên tĩnh không chút âm thanh của khoảng sân này thì thanh âm đặc biệt ấy thật bất ngờ.

Từ trong phòng một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần ló ra nhìn ngó xung quanh, hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi khẳng định bốn bề đều vắng lặng, liền lộ ra dáng vẻ tươi cười tinh nghịch, bé lén la lén lút đi ra khỏi phòng.

“Tiểu hoàng oanh, ta sẽ đưa ngươi trở lại tổ của mình, đừng lo lắng.” Hai tay khum lại ôm lấy một chú chim hoàng anh nhỏ nhắn xinh xắn, thấp giọng trấn an, chim hoàng oanh tựa như hiểu tiếng người, hót lên hai tiếng vui vẻ.

Thân hình nhỏ nhắn rón ra rón rén đi đến dưới gốc cây đại thụ ở phía đông bắc, ngẩng đầu nhìn đại thụ cao chót vót như chạm vào mây, bé có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.

Đôi môi tươi hồng lẩm bẩm nói: “Tiểu hoàng oanh a tiểu hoàng oanh. . . . Lúc trước ngươi sao lại ngã xuống đây được a? Lại gãy một cánh cũng coi như là mạng của ngươi thực lớn. . . . . .”

Chim hoàng oanh trong tay là bé nhặt được dưới cây này mười ngày trước, lúc ấy bé đang ở trong lương đình tập trung đọc sách thì bị tiếng chim hót yếu ớt gây chú ý, liền đứng lên đến cứu tiểu điểu nhi này, chữa khỏi vết thương của nó, rồi vụиɠ ŧяộʍ nuôi dưỡng, không để bất kì một ai biết, ngay đến phu quân của mình cũng không phát hiện ra.

Hôm nay, nhân lúc mọi người đều đang ngủ trưa, Phong và Tuyền Nhi thì xuất môn tuần tra tình hình hoạt động của các cửa hàng chi nhánh, bé mới có thể lén lút chuồn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, những tức giận trong lòng không hẹn mà trào lên! Đã nói bản thân mình đã hết bệnh rồi, không có gì đáng ngại, mà tất cả mọi người trong phủ vẫn coi bé tựa như là búp bê ốm yếu, chỉ muốn nhốt bé trong phòng, không cho đi ra ngoài, cả ngày không có việc gì ngoài thang thang dược dược, uống nhiều dược đến mức muốn nôn đến chết luôn!

Cũng không nghĩ lại xem, bản thân bé cũng là một đại phu chớ bộ, hiểu rõ thân thể mình nhất đương nhiên chính là bản thân mình a! Quả là muốn làm tổn hại danh dự của bé và nghĩa phụ mà!

Chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn tức giận hừ khẽ, mãi đến khi tiểu điểu nhi trong tay bất mãn cất tiếng kêu to mới khiến suy nghĩ của bé quay về, bé ngượng ngùng nói: “Ách. . . . Xin lỗi a. . . . Tiểu hoàng oanh, nhất thời quên mất sự tồn tại của ngươi, ta sẽ đưa ngươi về nhà.”

Nhìn thân cây thô to đến ba đại nam nhân ôm cũng không xuể, Hi Trần hít sâu, cẩn thận đặt chim hoàng oanh vào trong ngực, bắt đầu ba chân bốn cẳng vụng về leo lên cây, tính toán muốn leo lên trên nhánh cây cao hơn hai trượng kia, tổ của tiểu hoàng oanh ở ngay chỗ đó.

Đến khi bàn tay nhỏ bé có thể chạm đến nhánh cây đó, Hi Trần đã hổn hển hít thở, mồ hôi nhễ nhại, dùng hết sức lực, chân cuối cùng có thể dẫm lên trên cành cây kia, bé thận trọng đứng trên nhánh cây, hai tay cố hết sức bám lấy nhánh cây phía trên, bé cố gắng mở to mắt, không dám nhìn xuống phía dưới, chậm rãi di chuyển.

Thật vất vả, cuối cùng cũng tới tổ của tiểu hoàng anh, Hi Trần tươi cười lấy tiểu điểu nhi từ trong lòng ngực ra, khi đang muốn đặt nó vào lại trong tổ, đột nhiên, bé nghe thấy một tiếng thét nhỏ, dọa bé sợ đến mức thiếu chút nữa làm rớt tiểu hoàng oanh! Vội vàng cất tiểu điểu nhi vào trong ngực, hai tay nắm chặt nhánh cây, bé điều chỉnh hơi thở, tim vẫn đập loạn nhịp, cúi đầu muốn nhìn xem là ai quấy rầy hảo sự của bé.

“Ôi giời ơi ~ tiểu vương phi của ta, tiểu tổ tông của ta a ~~ ngài sao lại leo lên cao như thế a? ! Ngài muốn hù chết nhũ mẫu sao? !” Một lão phụ nhân khuôn mặt hiền lành dáng vẻ phúc hậu đang đứng dưới gốc cây hô to.

Hi Trần co người, le lưỡi, chột dạ tựa như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, bé có chút lắp bắp nói: “Nhũ mẫu, ta. . . . Ta đang muốn đem tiểu hoàng oanh. . . . Đặt lại vào trong tổ của nó!”

“Cái gì? ! Tiểu tổ tông của ta a ~ loại việc nhỏ này giao cho hạ nhân khác làm là được rồi, ngài sao lại tự mình chạy đi làm chứ? Ngài leo lên cao như vậy, nếu té xuống, thì làm sao a? Nhũ mẫu ta biết ăn nói thế nào với vương gia đây?” Vẻ mặt lão nhũ mẫu bối rối, trong lòng nóng như lửa đốt, một bên lại lớn tiếng kêu to, gọi các hạ nhân khác tới.

“Nhũ mẫu, ta lập tức đi xuống, đừng lo lắng.” Trong lòng có chút bất mãn công việc vĩ đại của mình còn chưa thành công đã bị tóm gọn, nhưng cũng đã leo lên đến đây, dù nói thế nào cũng không thể buông tay a! Hi Trần tuy hơi yếu đuối nhưng cũng không phải là người vô dụng!

Trong lòng Hi Trần liền sinh ra một cỗ hào khí kiền vân*, bình tĩnh thầm nghĩ muốn mọi người nhìn bé với cặp mắt khác, bé cố hết sức mà vươn tay muốn đặt tiểu hoàng oanh vào trong tổ của nó, đáng tiếc dù chân đã đứng lên gần đầu ngọn cây, tay cố với cũng không đến được cái ổ đang ở trên cao cao kia.

*Hào khí kiền vân: khí phách vượt mây

“A ~~ Tiểu Tường Tử, Tiểu Tường Tử! Ngươi nhanh leo lên gần chủ tử đi! Ngàn vạn lần không thể để thân thể ngàn vàng của Vương phi bị ngã a!” Nhũ mẫu thấy Hi Trần phía trên bắt đầu lung lay như sắp ngã, dáng vẻ khiến mọi người hoảng sợ, không nhịn được liền thét lên, lo lắng nắm lấy thiếu niên bên cạnh hét to.

“A! Đến ngay đây!” Thiếu niên tay chân lớn dài lên tiếng, lanh lẹ đến gần, leo lên cây.

Chỉ kém một tấc ! Hi Trần thật cẩn thận bước từng bước nhỏ tiến lên phía trước, cuối cùng cũng đem tiểu hoàng oanh thả về lại nhà rồi! Nhưng lại chỉ vì một bước nhỏ kia, khiến cho đầu ngọn cây nhỏ dài không thể chống đỡ được sức nặng, ” rắc” một tiếng liền gãy!

“Á. . . . . !” Dưới chân bỗng nhiên không còn điểm để đứng Hi Trần vì thế mà té xuống, tai có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gào khản của mọi người cùng tiếng thét chói tai của nhũ mẫu.

Bây giờ xong rồi! Nhất định là rất đau! Hi Trần sợ hãi, lấy hai tay che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, đợi chờ đón nhận đau đớn.

Nếu như bị Phong biết bé vì trèo cây mà té, mông chắc chắn sẽ nở hoa, không chừng có thể còn bị cấm chừng ba tháng, không được đến dược lô, nếu thảm hơn một chút. . . . đến mứt quả cũng không được ăn a!

Khi Hi Trần đang từ từ tính toán nếu không chết thì lúc trượng phu hồi phủ sẽ dùng gia pháp nào để phạt mình, thì giật mình tựa như đã qua một lúc thật lâu. . . . . . Sao vẫn chưa có rơi xuống? ! Hi Trần khó hiểu buông tay, chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bản thân chỉ cách mặt đất chưa đến vài thước.

“Hô. . . . . . Nguy hiểm thật a! Tiểu Tường Tử ngươi thật lợi hại, như vậy cũng có thể đỡ. . . . . Á..!” Gánh nặng trong lòng được giải trừ, Hi Trần liền mở miệng cười, may mắn cái mạng nhỏ của mình còn giữ được, cảm kích hướng Tiểu Tường Tử nói lời cảm ơn, không ngờ vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một đôi mắt tuyệt đẹp quen thuộc nhưng mà lúc này lại hàm chứa tức giận.

Mọi người phía sau đồng loạt kêu lên đầy sợ hãi: “Vương gia!”

Hi Trần nuốt nước bọt, khϊếp sợ nói: “Phong. . . .”

Hi Trần u ám liếc nhìn Tiểu Tường Tử vô tội đứng một bên, hắn sao vậy không nhanh tay nhanh chân bắt được bé chứ, ít nhất còn có thể giả vờ như việc này chưa từng xảy ra, bây giờ thì xong rồi. . . . bị Phong bắt được, người không bị gẫy khúc nào, bất quá mông chắc chắn sẽ bị đánh nát luôn. . . . , nếu mà như vậy, chẳng thà để bé ngã trọng thương còn hơn, ít nhất còn có thể kéo dài thời gian cho mông không bị đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần lộ vẻ đau khổ.

“Ta mới xuất môn một lát, ngươi liền biến ta thành cái sọt* sao?” Ngoài giọng nói thanh thanh lãnh lãnh, không khó để nghe ra chủ nhân giọng nói đang nổi trận lôi đình, nếu như y trở về chậm một chút, tiểu gia hỏa này còn có thể khỏe mạnh như bây giờ sao?

(Ý của anh Phong là Hi Trần biến ảnh thành cái sọt để hứng trái cây rơi tự do – là bé)

Hi Trần đang suy đoán vì sao phu quân lại trở về sớm đến vậy? Bé đảo mắt khắp nơi tìm cứu binh, nhìn thấy đứng phía sau cách Nghiêm Dục Phong không xa Nghiêm Diệc Tuyền đang lộ dáng vẻ bất đắc dĩ cùng vẻ mặt không chút cảm thông, tựa như đang tức giận tiểu phụ thân sao lại ngốc nghếch như thế? Ngay cả cây cũng leo không xong. Thậm chí đến cả Phong Minh đại ca cũng làm ra vẻ như không thấy, đứng khoanh tay thản nhiên nhìn quanh bốn phía thưởng thức phong cảnh.

Bĩu môi giận dỗi, Hi Trần quay đầu nhìn những người khác trong phủ, chỉ thấy tất cả mọi người đều im lặng không nói, nhát gan quay đầu trốn tránh, vẻ mặt thông cảm mà nhìn bé, ngay cả nhũ mẫu yêu thương bé nhất cũng đang vừa tức giận vừa đau lòng nhìn bé.

Không có viện binh cầu xin hộ, Hi Trần đành phải bày ra bộ dạng tươi cười như muốn lấy lòng, cười khan mấy tiếng, đáng trống lảng nói: “Ách. . . . Ha hả. . . . Phong. . . . huynh hôm nay. . . . Sao lại về sớm vậy. . . . . . ?”

.

“Không trở về? Chẳng lẽ đợi ngươi ngã gãy chân gãy tay rồi mới về hay sao? !” Hai tay đang ôm Hi Trần bỗng nhiên siết chặt, lo lắng trong lòng khó thể hiện bằng lời.

.

Biết nam nhân hiện nay đang giận mình, Hi Trần lặng im không dám nói nữa, bàn tay nhỏ bé vuốt ve ngực Nghiêm Dục Phong như muốn lấy lòng, cố gắng làm yên lòng y mà nói: “Trần nhi biết rồi mà! Phong, huynh đại nhân đại lượng, đừng tức giận được không? Lần sau, Trần nhi sẽ không dám … nữa . . . . . .”

.

“Còn có lần sau sao? !” Nghiêm Dục Phong tức giận gầm lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia một chút hối cải cũng không có, liền quay người ôm Hi Trần đi vào phòng, tiểu đông tây này, không bị phạt sẽ không biết nghe lời mà!

.

Hi Trần bị y mắng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, đáng thương tự nhủ, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu rồi. . . . . .

.

“Vương, Vương gia! . . . . . .” Nhũ mẫu níu Nghiêm Dục Phong lại.

.

Nghiêm Dục Phong dừng bước, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

.

Cho dù chủ tử khi tức giận sẽ không quan tâm đến họ hàng thân thích, luôn luôn khiến người khác tim đập loạn sợ hãi, nhưng lão nhũ mẫu lại luôn coi Vương phi vừa vui vẻ vừa đơn thuần thiện lương như bảo bối không nớ làm bị thương, nàng lấy hết can đảm mà “can gián” : “Khụ. . . . Vẫn. . . . Vẫn xin Vương gia. . . . Hạ thủ lưu tình. . . . Vương phi thân thể tôn quý. . . . Không chịu đựng được. . . . Đòn nặng. . . .”

.

Nghiêm Dục Phong hừ lạnh, “Ta giáo huấn thê tử còn đến phiên các ngươi quản sao? Không trông giữ chủ tử cho tốt, các ngươi còn khó thoát hình phạt!”

.

“Không được phạt bọn họ!” Tưởng Nghiêm Dục Phong muốn phạt nặng những người khác, Hi Trần dưới tình thế cấp bách liền thốt ra.

.

“Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, lại muốn cầu tình thay người khác sao?” Nghiêm Dục Phong cúi đầu vẻ mặt không vui, trừng mắt nhìn bé.

.

Hi Trần nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân, trong lòng không khỏi khϊếp sợ, nhưng thấy những người hầu vô tội sau lưng Nghiêm Dục Phong, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, bé nói lớn tiếng đầy khí phách: “Ta. . . . Tự làm tự chịu, muốn phạt thì phạt mình ta là được rồi! Nhũ mẫu bọn họ không có sai, huynh đừng tàn bạo không đẻ ý lí lẽ như thế!”

.

Khắp thiên hạ, dám ở trên đầu Nghiêm Dục Phong vuốt râu cũng chỉ có mình Hi Trần, nhưng dám trước mặt rất nhiều hạ nhân làm y đánh mất uy nghiêm như vậy, lại nói y tàn bạo không biết đến lý lẽ! ! Nghiêm Dục Phong nghiến răng, gương mặt càng thêm lạnh lùng, nhanh chóng ôm Hi Trần tiến vào phòng, đá mạnh đem cửa đóng lại!

.

“Nhũ mẫu, làm sao vậy? Vương gia bây giờ tựa hồ tức giận đến không nhỏ a?” Một gã hạ nhân lo lắng hỏi.

.

“Đúng vậy! Nhũ mẫu, Vương phi liệu có. . . . .” Tiểu Tường Tử cũng khẩn trương hỏi.

“Yên tâm đi! Tuy Vương gia có tức giận, nhưng sẽ không ra tay quá nặng đâu. . . . . .” Vừa nhìn thần sắc không tốt của Vương gia, kỳ thật trong lòng nhũ mẫu cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn là có chút tự tin mà an ủi mọi người.

Toàn sơn trang từ trên xuống dưới, thậm chí cả thành Hàng Châu, có người nào lại không biết Vương gia yêu Vương phi đến khắc cốt ghi tâm, sủng từ trong cốt tủy? Mỗi lần Vương phi gây họa, không phải đều nhắm một mắt mở một mắt hay sao? Lần này nhiều lắm là bị mắng một hai câu thì sẽ lại không có việc gì nữa, chỉ cần không để bản thân bị thương, Vương gia vẫn luôn dung túng Vương phi quấy phá.

Nhưng gần nhất Vương phi tựa hồ được thể lấn tới, không để ý đến thân thể gầy yếu, luôn làm ra những chuyện khiến người ta lo lắng sợ hãi, lần trước mới vừa vì cứu mấy con vật nhỏ mà bị lảo đảo đến ngã chổng vó, vì một con rùa đen nhỏ không thể động đậy mà rơi xuống ao, bị nhiễm phong hàn không nhẹ, bệnh vừa khỏi, lại bị Vương gia dạy dỗ vài cái thước vào mông.

Khi đó, mọi người ở ngoài phòng nghe lén quá trình “chồng dạy vợ” không khỏi vì tiếng khóc vô cùng đáng thương của Vương phi mà thương cảm ôm mặt rơi lệ.

Nghiêm Diệc Tuyền đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng chăm chú nhìn sâu vào cửa phòng vẫn đóng chặt, thở dài lắc lắc đầu, hướng Phong Minh đứng bên nói: “Minh thúc, xem ra tối nay lại chỉ có hai chúng ta dùng bữa.”

.

Tiểu phụ thân đáng thương, chắc chắn ngày mai lại không bước chân ra khỏi phòng được.

.

“Đúng a! Hình như lâu lắm rồi cả nhà chưa có cùng nhau dùng bữa a!” Phong Minh tuy bất đắc dĩ nói, nhưng trong lòng không khỏi vui mừng, tính tình của Hi Trần hoạt bát nghịch ngợm vẫn hơn.

.

Phong Minh quay đầu nói với nhũ mẫu: “Nhũ mẫu, sai trù phòng chuẩn bị chút thuốc bổ đi! Cường gân hoạt huyết. . . . Khụ. . . . Còn có chút. . . . Tư âm bổ dương nữa. . . .” Nói hết lời, khuôn mặt Phong Minh đã đỏ hồng xấu hổ.

.

“Dạ, Phong tổng quản.” Nhũ mẫu nhìn thần sắc Phong Minh, liền che miệng cười trộm, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, tính toán đến trù phòng lấy chút bổ dược tráng dương, để bồi bổ thân thể Vương phi.

.

Sau khi đạp cánh cửa đóng lại, Nghiêm Dục Phong vô cùng tức giận ôm Hi Trần đến bên giường, ngồi xuống mép giường, rồi xoay ngược thân thể Hi Trần lại, làm bé nằm sấp trên đùi mình, bàn tay to dễ dàng chế ngự Hi Trần đang không ngừng giãy giụa.

.

“Nói! Lúc này phải đánh mấy cái?” Nghiêm Dục Phong cất tiếng lạnh lùng hỏi.

.

Hi Trần nghe vậy liền ngừng giãy dụa, giương mắt sợ hãi thoáng nhìn Nghiêm Dục Phong, thấy y mím môi giận dữ, đến trên trán cũng nổi đầy gân xanh, biết nam nhân đã quyết tâm, Hi Trần không thèm biện hộ dư thừa nữa, hôm nay định sẽ bị phạt, bé cam chịu mà cúi đầu.

.

Hít một ngụm khí lớn nín thở, bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt ống quần Nghiêm Dục Phong, âm thanh nhỏ bé lại ngập ngừng vang lên: “. . . . Đánh. . . . Mười, mười cái. . . . ?” Lần trước cũng đánh mười cái, tội lần này cũng không nặng như lần trước, cho nên mười cái hẳn là đủ rồi. . . .

.

“Ân?” Giọng nói thấp trầm của Nghiêm Dục Phong liền tăng âm lượng, bàn tay to đang áp chế Hi Trần lại dùng thêm lực, trong giọng nói lộ rõ ý không đồng tình, lần trước là nhiễm phong hàn, nằm vài ngày liền không có việc gì, nhưng lần này, nếu bé thực sự té xuống, từa nơi cao đến hai trượng kia, không ngã chết thì nhất định cũng bị gẫy tay gẫy chân, không chừng còn khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, phỏng chừng lần này phải là nguy hiểm hơn cái nằm vài ngày sao? !

.

Hi Trần cắn cắn môi, rất không can đảm mà đổi giọng: “Hai, hai mươi cái. . . . Phong. . . . Nương, nương tay. . . .” Trong thanh âm êm ái đã chứa đựng thỏa hiệp cùng một chút nghẹn ngào, thầm than thở vì sao mình lại có phu quân bá đạo nghiêm khắc như vậy?

.

Giữa lúc bé đang tự thương hại chính mình, mông liền đau đớn, khiến bé không kìm nổi mà thét to, thân thể bị đau, nước mắt liền tràn ra, bé cất tiếng nghẹn nhào, muốn khóc thét lên, lại bị giọng nói thanh lãnh của nam nhan ngăn lại.

.

“Không được khóc! Ngươi phải biết bản thân vì sao lại bị phạt!” Nghiêm Dục Phong hoàn toàn không vì nước mắt của thê tử bảo bối mà mềm lòng, bàn tay to vẫn đánh mạnh xuống cái mông nhỏ, lực đạo ra tay không chút lưu tình, thậm chí so với lần trước còn mạnh hơn, e là vô cùng tức giận!

.

Hi Trần cố nén nước mắt, không dám khóc thành tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống quần nam nhân, răng cắn chặt môi dưới, mỗi khi mông bị đánh một cái, rêи ɾỉ khó nén liền từ cái miệng nhỏ nhắn đang cắn chặt tràn ra ngoài.

.

Nghiêm Dục Phong đánh mười cái liên tiếp, mới dừng tay một chút, cảm thấy tiểu gia hỏa trên đùi đã hoàn toàn không lên tiếng, nhưng dựa vào cảm giác cơ thể không ngừng run rẩy cùng ống quần bị nắm chặt, Nghiêm Dục Phong liền biết là thê tử rất đau.

.

Tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt kia thực khiến tim hắn đau đớn không thôi, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đau lòng, không nỡ xuống tay nữa, lật thê tử lại, bế lên đùi mình, lúc tiếng kêu đau đớn truyền ra, y vội vàng ôm lấy tiểu gia hỏa tiểu tử kia, để hai chân bé tách ra vòng quanh thắt lưng mình.

.

Nghiêm Dục Phong nâng cằm Hi Trần lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đầy vẻ ủy khuất, nước mắt sớm đã yên ắng mà chảy đầy mặt, môi dưới cơ hồ bị cắn đến xuất huyết, từ miệng tràn ra từng tiếng từng tiếng nức nở, hắn đau lòng cúi đầu khẽ hôn đôi môi bị Hi Trần giày vò đến loạn thất bát tao kia, liếʍ đi vết máu mờ mờ ở đó.

.

“Biết sai lầm rồi sao?” Thanh âm đã nhẹ nhàng không ít, không còn hung ác như trước đây.

.

Hi Trần gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Biết, đã biết. . . . Ô. . . .”

.

“Sai ở chỗ nào?” Bàn tay to kéo cánh tay nhỏ đang tự ngược đãi mắt mình hỏi, dịu dàng lau nước mắt.

.

“Hic. . . . Trần nhi không nên. . . . Leo lên cây. . . . hic. . . . Không nên mắng Phong. . . . hức hức. . . .” Bé nức nở nhận lỗi.

.

“Còn gì nữa?”

.

“. . . . Trần nhi. . . . Không bao giờ … Dám. . . . hic. . . . Làm chuyện nguy hiểm . . . . hic. . . . Trần nhi sẽ nhờ. . . . người ta đến giúp. . . .”

.

“Thật sự biết sai rồi?”

.

“Vâng. . . . Trần nhi. . . . hic. . . . Thật sự biết sai rồi. . . . Phong. . . . Không đánh đòn nữa. . . . Đau quá. . . . hic. . . .” Hi Trần đã khóc đến không ra hơi, nhưng hai mươi cái vẫn chưa đánh xong, bé sợ trượng phu vẫn muốn tiếp tục.

.

Nghiêm Dục Phong đem Hi Trần ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ trên lưng bé trấn an, bản thân sao lại nhẫn tâm đánh thê tử bảo bối chứ, nếu không phải vì bé toàn làm chuyện tổn hại bản thân, thì y nỡ lòng nào giáo huấn bé nghiêm khắc để bé nhớ kỹ, nếu không thì khó bảo toàn một ngày nào đó y thực sự sẽ mất bé. Trải qua chuyện kinh tâm động phách ba năm trước kia đã khiên y chịu đựng quá nhiều rồi!

.

“Ngoan, đừng khóc .” Bàn tay to di chuyển đến mông Hi Trần, nhẹ nhàng xoa xoa, lại khiến Hi Trần phát ra một trận âm thanh đau đớn.

.

Nghiêm Dục Phong vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Rất đau sao?”

.

Nhìn Hi Trần ủy khuất khẽ gật đầu, Nghiêm Dục Phong nhanh chóng cởi xiêm y hạ thân của thê tử ra, để bé cúi đầu nằm sấp trên giường, tinh tế xem xét vết thương, nhìn cái mông nhỏ trước kia bạch nộn xinh đẹp mà nay bị đánh đến sưng đỏ vô cùng, tay y khẽ chạm vào vết thương, chỗ vết thương nóng đến phỏng tay, tiểu thê tử khẽ rên một tiếng, không tự chủ mà co rúm người lại.

.

Vẻ mặt Nghiêm Dục Phong vừa áy náy lại đau lòng, thầm trách bản thân tức giận lại không để ý đến lực đạo, khiến thân thể bảo bối bị thương đến như vậy, theo vết thương kia, ngày mai nhát định sẽ bị tím bầm, có lẽ qua nhiều ngày cũng không thể xuống giường.

.

Hắn lấy tuyết liên cao từ trong tủ ra, cẩn cẩn thận thận mà xoa lên vết thương, động tác ôn nhu tựa như sợ tiểu bảo bối bị đau.

.

Hi Trần chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong chăn khe khẽ rêи ɾỉ, lúc Nghiêm Dục Phong xoa thuốc lên vết thương của bé, không nén nổi sợ đau mà run rẩy, Nghiêm Dục Phong khẽ thở dài, trong lòng đau đớn cúi xuống khẽ thổi lên mông tiểu thê tử, muốn an ủi nơi bị thương nghiêm trọng của bé.

Nghiêm Dục Phong dịu dàng thổi thổi, chỉ thấy tiểu thê tử mẫn cảm co rụt người, Hi Trần lúng ta lúng túng xấu hổ, ngượng ngập thò tay ra kéo áo khoác đắp lên chỗ vết thương của mình, nhưng lại bị Nghiêm Dục Phong lấy tay cản lại, y tà tà cười, đôi môi gợi cảm tà mị hướng bờ mông của thê tử thổi nhẹ.

.

“Ưʍ. . . . Phong. . . . Không muốn. . . . Ngứa. . . .” Sau khi bôi tuyết liên cao xong, từ chỗ vết thương ban đầu nóng đến phát bỏng liền truyền đến cảm giác thoải mái, nhưng khi phu quân hướng nơi đó ôn nhu mà thổi thổi, bàn tay to còn dịu dàng khẽ xoa xoa lên đó, khiến chỗ vừa thượng dược không khỏi lạnh lạnh buốt buốt, nhưng cũng ngứa ngứa nóng nóng, một hồi rung động lan khắp thân thể, khiến Hi Trần bất giác mà rêи ɾỉ một tiếng, thanh âm vừa thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần vì thẹn mà không ngừng đỏ, mặt lại vùi xuống càng sâu, không dám ngẩng đầu lên.

.

Nghiêm Dục Phong thấy phản ứng đáng yêu của bảo bối, khẽ cười ra tiếng, hắn xoay người nằm lên giường, nghiêng người nằm cạnh Hi Trần, một bên dùng bàn tay thần bí trêu chọc thân hình nhỏ bé mẫn cảm của tiểu nhân nhi, một bên ở bên tai bé thầm thì: “Có cảm giác rồi sao?”

.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần lại đỏ lên, bé thẹn quá hóa giận nói: “Chán ghét. . . . Đừng, đừng nói. . . .”

.

Nghiêm Dục Phong ngoan ngoãn chấp hành lệnh của vợ, y im lặng không nói, mà trực tiếp dùng hành động để thể hiện, ôm lấy thê tử, để hai chân bé tách ra ngồi trong lòng y, lưng dựa vào trước ngực của y, qua dáng điệu này, xuân quang hạ thân tiểu thê tử liền lộ rõ trước mắt, y nhìn không sót chút nào..

“Phong. . . . Đừng nhìn. . . . !” Hi Trần cắn cắn môi dưới, lúng túng không biết phải làm như thế nào, bản thân mình lúc này nửa người trên quần áo vẫn nghiêm chỉnh, nhưng nửa người dưới lại không có đến một mảnh vải che, chỗ nào đó bị phu quân nhìn *** tà như vậy, phân thân non nớt xinh đẹp bắt đầu run rẩy mà ngẩng đầu, bé muốn duỗi tay ra để che dấu nơi xấu hổ của bản thân, nhưng lại bị một tay của Nghiêm Dục Phong giữ lại, giam trước ngực mình.

.

Đôi môi Nghiêm Dục Phong dán bên tai Hi Trần, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nóng bỏng, “Đừng che, nơi đẹp như thế, che đi chẳng phải đáng tiếc sao?”

.

Cuối cùng, chiếc lưỡi tà mị lại cắn lấy vành tai xinh xắn của Hi Trần mà liếʍ hút, ngậm mυ'ŧ vành tai non mềm ấy.

.

Tìиɧ ɖu͙© nổi lên làm mờ hai mắt Hi Trần, bé khẽ rêи ɾỉ, thân thể mềm mại vì ham muốn không được thỏa mãn mà vặn vẹo, lắc lắc đầu nguầy nguậy, bé không ngờ lại có thể dễ dàng nghe thấy lời nói đầy tình sắc này từ miệng Nghiêm Dục Phong, phu quân của mình trước mặt người khác vẫn luôn lạnh lùng, thanh cao, kiêu ngạo, kiệm lời ít nói, nhưng khi vào trong phòng, lại tựa như biến thành người khác, lúc nào cũng nói những lời khiến bé mặt đỏ tim đập thình thịch, hại bé luôn muốn niêm phong cái miệng của y lại.

.

Nghiêm Dục Phong khẽ cười, mở hai chân của Hi Trần ra, bàn tay to với những ngón tay thon dài khớp tay nổi rõ ôm quanh phân thân Hi Trần chậm rãi chuyển động, là nam nhân, lại vốn có kinh nghiệm chuyện phòng the phong phú, Nghiêm Dục Phong thập phần hiểu rõ những điểm nhạy cảm của tiểu thê tử, ngón tay thần thục xoa bóp trên dưới, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nắn bóp tiểu cầu no tròn nhạy cảm bên dưới.

.

“A a…Phong…Ân…A….” Hi Trần hơi mở miệng, tiếng rêи ɾỉ kiều mị dễ nghe từ trong miệng thoát ra, bàn tay nam nhân tạo cho bé kɧoáı ©ảʍ vô tận, hai chân vô thức càng mở rộng hơn.

.

Bé ngửa đầu, tựa đầu lên vai nam nhân, khiến nam nhân thừa cơ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bé, vươn lưỡi quét lên môi, răng, đùa giỡn, trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ nhắn, động tác vuốt ve trong tay nam nhân cũng từ từ tăng tốc, ý đồ khiến thê tử đạt đến cực hạn cao trào.

.

Không biết từ lúc nào, Nghiêm Dục Phong đã buông một tay đang áp chế Hi Trần ra, bàn tay dính tuyết liên cao tiến đến u huyệt ẩn mật của Hi Trần, quét cao dược lên nếp gấp của tiểu huyệt, chầm chậm ma sát một hồi lâu lại khôn khéo dùng lực, đâm vào dũng đạo chật hẹp đang nhanh chóng co rút kia, một tay vẫn tiếp tục trêu chọc phân thân phía trước của Hi Trần.

.

“Ha…A…A…Phong…Nhanh lên…Ân…Phong…A…”

.

Tiểu thê tử đã hạ lệnh, làm phu quân tốt sao có thể khiến bé thất vọng, tay Nghiêm Dục Phong hoạt động càng lúc càng nhanh, Hi Trần đến nói cũng không nói ra lời, chỉ có thể phát ra thanh âm rêи ɾỉ đứt quãng, du͙© vọиɠ trong cơ thể dâng lên mong chờ được nhanh chóng giải phóng.

.

“Ân…A a…Phong…!” Khi Nghiêm Dục Phong dùng thêm chút lực vuốt ve xoa nắn lên xuống, Hi Trần cố thẳng thắt lưng, đem dục dịch bắn ra ngoài, dính đầy bàn tay nam nhân, tiểu huyệt phía sau lúc đạt đến cao trào thì càng siết chặt hơn, cơ hồ muốn kẹp bị thương ba ngón tay nam nhân đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình.

.

Còn đang điều tiết hơi thở sau khi đạt đến cao trào, Hi Trần thở gấp tựa lung vào ngực Nghiêm Dục Phong, đôi mắt thất thần ngơ ngác nhìn xa xăm, ý thức sắp phiêu đãng lại vì bị những ngón tay trong cơ thể trêu chọc mà quay trở về.

.

“Phong…” Hi Trần quay đầu lại, đôi mắt long lanh ngập nước phủ kín một tầng *** thâm sâu, nhiệt hỏa thúc vào bên hông, bé biết rõ Phong đã cực độ nhẫn nại, tuy du͙© vọиɠ phía trước đã được thỏa mãn, nhưng nơi kia trên cơ thể bị ngón tay nam nhân kɧıêυ ҡɧí©ɧ vẫn trống rỗng, khuôn mặt bé phiếm hồng khẽ điểm đầu, ngầm ra hiệu cho Nghiêm Dục Phong.

.

Nghiêm Dục Phong vốn khôn ngoan sắc sảo nhanh chóng thoáng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hi Trần, hành động cấp tốc đem y phục trên người cả hai thoát sạch, lật người Hi Trần ngược lại, để bé đối mặt với y, khóa ngồi trên người y, cẩn cẩn dực dực không chạm cái mông bị thương của bé.

.

Đột nhiên hai người lại lõa thân mà đối mặt với nhau, Hi Trần thẹn thùng không biết nên giấu mặt vào nơi nào mới được, chỉ có thể tựa như con đà điểu nhỏ cố gắng cúi thấp đầu, nhưng khi cúi xuống, lại nhìn thấy du͙© vọиɠ cực đại đang trướng to tích tụ chờ phóng thích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn trong nháy mắt hồng rực tựa như sắp xuất huyết.

.

“Trần nhi, tự mình ngồi xuống.” Nghiêm Dục Phong hấp giọng thì thầm đầy mị hoặc bên tai thê tử.

.

Hi Trần vừa nghe thấy liền mở lớn mắt nhìn nam nhân tuấn tú tà mị, muốn bé…tự mình tới?! Bé…Bé sẽ không a?

.

“Ngươi phải tự động mới được, nếu không nơi này sẽ bị thương nữa.” Nam nhân hảo tâm giảng giải, bàn tay to không chút hổ thẹn mà sờ soạng cái mông sung đỏ của bé.

.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần đầy tức giận, thủy mâu ngập nước trừng lớn nhìn nam nhân, mông mình bị thương còn không phải là do y hại sao! Đánh mạnh như vậy, một chút nể tình cũng không có, vừa nãy khi y xuống tay, sao tự bản thân y không cân nhắc trước đi?

.

Nghiêm Dục Phong thấy phản ứng của thê tử, trong lòng hiểu rõ, nhưng sẽ không vì vậy mà hối hận, y nhắm mắt khóe miệng khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài đầy vết chai vuốt ve chơi đùa phân thân vừa mới phát tiết của Hi Trần, một tay khác vẫn đâm chọc ra vào trong tiểu huyệt chật hẹp vừa được làm mềm một chút, hoàn toàn không hề có ý định giúp Hi Trần một phen.

.

“Không muốn sao?”

.

Hi Trần thấy nam nhân kiên quyết vô tình không muốn giúp bé, mà cơ thể bé giờ đây đang trống rỗng cấp bách đợi chờ nam nhân thỏa mãn. Vì thế, Hi Trần hung hăng trừng mắt nhìn phu quân đang cười đến chướng tai gai mắt của mình, rồi ủy khuất cắn cắn môi, một tay vịn vào lưng nam nhân, một tay run rẩy đỡ lấy du͙© vọиɠ to lớn cực đại nóng như lửa kia, bé sợ sệt hít hít mũi, từ từ hạ thấp thân thể, nơi tư mật dù đã được làm mềm vẫn chịu không được phân thân so với ngón tay còn thô to hơn rất nhiều kia, hơn nữa từ trước đến nay bé luôn thụ động tiếp nhận nên hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

.

Dù đã mở rộng cửa hậu huyệt hết cỡ, nhưng du͙© vọиɠ thô trướng của nam nhân mới chỉ vào được một nửa đã bị kẹt lại, Hi Trần không chỉ thấy đau ở tiểu huyệt, đến cả cái mông vừa bị đòn cũng ẩn ẩn truyền đến từng trận đau nhức, bé đau đến mức không dám di chuyển nữa, hai mắt ngấn lệ nhìn nam nhân xấu xa, hiện tại tuy trong cảnh ăn nhờ ở đậu, có việc cầu xin không dám oán thán, nhưng vẫn không thể thích ứng tốt được với tư thế này, Hi Trần nghẹn ngào cầu xin: “Phong… Giúp….. giúp trần nhi đi mà…”

.

Nhìn dáng vẻ đáng thương đến vậy của giai nhân trong lòng, cuối cùng tim Nghiêm Dục Phong cũng dao động, cánh môi bao phủ cái miệng nhỏ nhắn của Hi Trần nhẹ nhàng an ủi, nâng đỡ cái eo mảnh mai, dùng lực thúc mạnh lên phía trước, tiếng thét đau đớn của Hi Trần chìm trong miệng nam nhân, còn phân thân thô to thì lại chôn sâu vào trong tiểu huyệt nóng bỏng chật hẹp của Hi Trần, nhưng tuyệt đối không có chút động chạm đến cái mông bị thương của bé.

Sau khi tiến vào trong cơ thể Hi Trần Nghiêm Dục Phong vẫn không hề chuyển động, để thê tử từ từ thích ứng với sự tồn tại của y, đợi Hi Trần hít thở bình thường.

“Tự mình động.” Nam nhân chỉ giúp một chút việc lúc nãy, còn tiếp theo thì hoàn toàn không có ý định can thiệp.

“Đừng…Phong…” Hi Trần yếu ớt làm nũng, bé biết rõ là nam nhân muốn phạt mình, giận bé không tự lượng sức mình, luôn làm những chuyện nguy hiểm.

“Không muốn? Vậy quên đi.” Nói xong liền đem vật cương cứng nóng như lửa kia rút ra.

Hi Trần vội vàng ngăn động tác của nam nhân lại, thầm bực bội vì tiểu xảo của bản thân bị nhìn thấu, phu quân đáng ghét tựa như hồ ly đắc đạo vậy, bé khẽ cắn môi, khó khăn mà di chuyển, hai bàn tay vịn vào vai nam nhân, nâng thắt lưng di chuyển lên xuống, trúc trắc vụng về cố hết sức không đυ.ng đến vết thương trên mông, nhưng chuyển động lâu như thế mà vẫn không nắm được điểm mấu chốt, thắt lưng thì đã mỏi nhừ, chân cũng muốn nhũn ra.

Bé từ bỏ không động đậy nữa, hai tay vòng quanh cổ nam nhân, gục đầu chôn trong ngực y, mềm giọng nói: “Phong… Người ta mệt quá…Không động được nữa rồi…” Cảm giác tê ngứa trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, bé bất giác co rút chặt hậu huyệt muốn cầu xin nhiều hơn nữa.

“Sau này còn tự tiện trèo cây nữa hay không?” Bị tiểu huyệt của thê tử siết chặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nghiêm Dục Phong vẫn không thay đổi sắc mặt, hờ hững hỏi.

.

“Không…Không dám trèo nữa…” Hi Trần ủ rũ nói, nếu biết trước cứu tiểu hoàng anh phải trả giá đắt đến như vậy, thì lúc trước nên để Tiểu Tường Tử đưa nó về tổ, hà tất bản thân phải sắm vai anh hùng? Thực sự là tự mình chuốc lấy cực khổ mà!

.

“Còn muốn làm chuyện nguy hiểm nữa hay không?” Du͙© vọиɠ cực đại thong thả ung dung chuyển động từng chút một trêu chọc.

.

“Không dám, không dám nữa…Phong…Nhanh lên một chút…” Hi Trần bị cảm giác trống rỗng không được thỏa mãn trong nội bích giày vò lệ châu từng giọt từng giọt long lanh rơi xuống, bé nghẹn ngào khóc lóc cầu xin tha thứ.

.

Lúc này Nghiêm Dục Phong mới hài lòng đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn mà trừu động lên xuống, vừa bá đạo lại vừa ôn nhu chừng mực, không chạm đến mông của Hi Trần.

.

“Ân…A a…A ha…Phong…Phong…”

.

Hi Trần ôm chặt Nghiêm Dục Phong, để mặc y quất xuyên lên xuống thân thể mình, điểm mẫn cảm trong cơ thể mình bất ngờ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến bé lại nổi lên du͙© vọиɠ một lần nữa, bé rêи ɾỉ trầm thấp, tiếng ngâm nga từ trong miệng thoát ra phả nhiệt khí nóng bỏng lên ngực Nghiêm Dục Phong, khiến du͙© vọиɠ của Nghiêm Dục Phong càng thêm mãnh liệt, động tác dưới thân cũng càng thêm thần tốc.

.

“A… Phong…A ha a…Trần nhi, Trần nhi…. không được…A!” Hai mắt Hi Trần phiếm hồng, toàn thân căng thẳng chờ đợi tiến đến cao trào, Nghiêm Dục Phong thấy thế, hừ nhẹ một tiếng, tăng tốc độ luật động của mình, cuối cùng sau vài cú thúc mạnh mẽ cũng phun trào, hai người cùng bắn ra dục dịch một lúc.

Sau trận mây mưa kịch liệt như vậy, thân thể Hi Trần bủn rủn không thể động đậy, đến nỗi khí lực giữ vững cơ thể của mình cũng không có, bé yếu ớt mà ngã xuống, thấy vậy Nghiêm Dục Phong cẩn thận đỡ bé nằm sấp xuống giường.

Thân thể Hi Trần vốn không khỏe mạnh cho lắm, chưa từng trải qua tình trạng như vậy, cả người ướt đẫm mà cơn buồn ngủ lại đột ngột kéo đến, bé ấp úng mở miệng, muốn nói cái gì đó, mà mí mắt bất giác đã đóng xuống, mơ màng thấy Chu Công*. (thấy Chu Công = đã ngủ)

Nghiêm Dục Phong bình ổn hơi thở của mình, giúp cả hai làm chút chuyện thanh tẩy qua loa một phen, thấy vết thương trên tiểu mông của thê tử không còn gì đáng ngại, cũng nằm xuống bên cạnh bé, bàn tay vuốt ve theo đường nét của ngũ quan tinh tế, khẽ hôn lên vầng trán bóng mịn trắng nõn của bé.

Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, Nghiêm Dục Phong thầm nghĩ, sáng mai tỉnh dậy, nhất định phải phái thêm nhiều người trông chừng tiểu gia hỏa này mới được, hắn vừa vắng mặt, tiểu gia hỏa này luôn có cách khiến trong trang một trận gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, mỗi lần nhìn thấy tiểu thê tử vui vẻ gây họa khắp chốn, Nghiêm Dục Phong không khỏi tưởng niệm bé trước khi mất trí nhớ, bé khi đó, so với hiện tại thì ngoan ngoãn hơn nhiều lắm!

Toàn văn hoàn---

2/9/2021