Lạc Long Quân vừa hoàn thành hôn lễ với Âu Cơ. Mặt anh lộ rõ bẻ buồn rầu, anh bỗng nhớ đến cậu thanh niên tóc đen tuyền với đôi mắt đỏ như màu phúc bồn tử.
Anh và cậu gặp nhau ở một cánh đồng hoa, lúc ấy Lạc Long Quân được giao nhiệm vụ đến cung điện cầu thân với công chúa Âu Cơ. Cậu thanh niên mắt màu đỏ ngây ngô, nét mặt hờ hững ngồi đó nhìn những bông hoa đua nhau khoe sắc. Lạc Long Quân ngẩn người, trái tim bỗng chốc đánh rơi một nhịp. Cậu rất đẹp, có thể nói là đẹp hơn cả phụ nữ ở dưới Long Cung của anh, vì thế anh liền động lòng.
Cũng vì nguyên nhân đó, Lạc Long Quân đến cung điện cầu thân nhưng lại trì hoãn lễ cưới, khiến đức vua rất tức giận.
"Nghịch tử! Ngươi còn không mau cưới công chúa Âu Cơ về!" Long Đế tức giận quát.
"Con không thể thưa phụ hoàng!"
"Tại sao???"
"Bởi vì... con đã yêu người khác..." Lạc Long Quân vừa vui vẻ vừa đau xót khi nhắc đến cậu thanh niên kia.
Long Đế trầm mặc, cố gắng kìm nén cơn giận, ngồi nơi ngai vương bắn ánh mắt sắc bén đến.
"Ngươi tưởng ta không biết ngươi đã đem lòng yêu một thanh niên trẻ đẹp trên đất liền?"
"Nếu đã biết thì xin hãy tác thành cho chúng con." Lạc Long Quân quỳ xuống cầu xin.
"Hoang đường!" Long Đế tức giận đập bàn "Ngươi nên nhớ hôn sự của ngươi với Âu Cơ công chúa là Thiên Đế định đoạt, nếu không làm theo thì cả tam giới sẽ nhận hậu quả mà chín đời tộc rồng ta cũng không trả nổi! Chưa kể đến việc hắn ta là một nam nhân! Là đại nghịch bất đạo! Tốt nhất là ngươi nên mau mau kết hôn với Âu Cơ, nếu không thì đừng trách ta đem người gϊếŧ tên thanh niên kia!"
"Phụ hoàng!!!" Lạc Long Quân hét lên trong tuyệt vọng. Long Đế không thèm nghe bất cứ lời nào của anh, tức giận hồi cung. Lạc Long Quân quỳ mãi ở chính điện, không ăn không uống, quỳ lâu đến mức ngất đi.
.............
Tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, Lạc Long Quân rơi vào trạng thái trầm mặc. Suốt khoảng thời gian tặng sính lễ và làm lễ cưới, anh vẫn không nói lời nào, nhẫn nhịn làm theo lời Long Đế. Anh biết, nếu không thuận theo lời phụ hoàng mà cố kháng cự, tính mạng của người anh yêu sẽ không còn nữa.
"Anh nguyện hy sinh hạnh phúc một đời đổi lấy mạng sống cho em."
Trước lúc làm nghi lễ kết hôn cuối cùng, Lạc Long Quân bí mật làm phép, đưa giọng lời cùng lời nhắn nhủ của anh đến tai người anh yêu nhất. Chỉ cần người biết tình cảm của anh, anh không còn gì để hối tiếc...
Tiếng vỗ tay chúc mừng tân lang cùng tân nương vừa hoàn thành xong hôn lễ, sau đó nhanh chóng đẩy hai người vào động phòng hoa chúc.
Tân nương với lớp vải che mặt ngồi yên trên giường không nhúc nhích, Lạc Long Quân cũng không có ý định sẽ động phòng với nàng.
"Chàng không muốn nói gì sao?" Âu Cơ vẫn điềm tĩnh ngồi bên giường hỏi.
"Nàng muốn ta nói gì đây?" Lạc Long Quân cười khổ.
"Thường thì sẽ đến bước động phòng. Để qua giờ lành thì không tốt."
"Ta... không muốn động phòng với nàng."
"Vì sao?" Âm giọng không gấp gáp, cũng không tức giận, vẫn một vẻ bình tĩnh như trước.
"Ta không yêu nàng. Ta chỉ động phòng với người ta yêu."
Căn phòng chìm vào im lặng, Âu Cơ không nói thêm gì khiến Lạc Long Quân tưởng rằng nàng đang uất ức trong lòng đến nỗi muốn khóc. Một cỗ xúc cảm hiện lên, anh không muốn làm tổn thương nàng.
Nhưng không, giọng Âu Cơ không có chút gì là uất ức hay giận dữ, trái lại còn dùng âm giọng nhẹ nhàng đáp lại anh: "Vì sao chàng lại cho rằng chàng không yêu em?"
Lạc Long Quân không trả lời, nàng lại nói tiếp: "Nghe thế gian đồn rằng chàng yêu một thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp ở đất liền này. Thứ cho ta hỏi, chàng có bao giờ biết tên của chàng trai ấy chưa?"
Lời nói của Âu Cơ khiến Lạc Long Quân như vỡ lẽ. Anh chưa bao giờ biết tên của cậu, chưa bao giờ nói chuyện với cậu, hoàn toàn không biết gì về cậu. Lâu nay anh chỉ luôn đứng từ xa nhìn ngắm cậu, đôi khi ánh mắt chạm nhau làm cho con tim loạn nhịp, nhưng chưa một lần nào anh chạy đến mà hỏi rằng: "Cậu tên gì?"
Lạc Long Quân lại rơi vào trạng thái trầm mặc, anh suy nghĩ rằng mình có đề cao tình yêu của bản thân cho cậu quá hay không, khi anh chẳng biết gì về cậu. Anh thấy hổ thẹn, chẳng xứng đáng với một người thuần khiết như cậu.
Âu Cơ lặng lẽ quan sát nét mặt của Lạc Long Quân qua lớp vải che mặt, sau đó từ từ đứng lên, cầm lấy tay Lạc Long Quân để tay anh gỡ lớp vải che ra khỏi đầu. Không hổ danh là công chúa Âu Cơ nổi tiếng, nhan sắc có thể nói là đệ nhất. Nhưng mà, đôi mắt màu đỏ phúc bồn tử kia, anh nhìn có chút quen thuộc...
Ngay lập tức, mặt của Âu Cơ nhanh chóng biến đổi, trở thành người con trai mà Lạc Long Quân thương nhớ bấy lâu. Sợ rằng Lạc Long Quân còn chưa đủ nhiều đả kích, cậu liền mở miệng khiến nét mặt anh trở nên khó coi.
" Anh nguyện hy sinh hạnh phúc một đời đổi lấy mạng sống cho em - anh đã nói những lời này rồi thì cũng nên có trách nhiệm đi chứ?"
Lạc Long Quân sốc đến không nói nên lời, lúc này Âu Cơ mới chịu buông tha: "Mạng sống anh đánh đổi thì em không cần, em chỉ cần hạnh phúc một đời của anh và em."
Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, giọng nói nhẹ nhàng giải thích: "Em nguyên căn là cậu thanh niên anh tình cờ gặp ở cánh đồng hoa kia, vì một số lý do mà phụ thân em lại xưng danh em là công chúa, nên em đành phải đội lốt con gái bấy lâu. Từ ngày gặp anh, em đã biết mình có tình cảm với anh rồi, nhưng em lại sợ anh chê bai thứ tình cảm này... nhưng thật may, em vừa kịp nghe thấy lời nhắn nhủ của anh, biết được tình cảm của anh... em muốn bên anh cả đời này, Quân..."
Trong đầu Lạc Long Quân chỉ có một câu: "người anh yêu tên là Âu Cơ, Âu Cơ là người anh thầm yêu bấy lâu!" lặp đi lặp lại, vui mừng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của vợ, đặt lên giường từ từ hưởng thụ...
---------------
Tại Long Cung....
"Bảo bối, em thật hư nha~ dám lừa con rể về chuyện của Cơ Nhi, còn bày ra vở kịch ngược tâm chia rẽ chúng nữa a?" Nam nhân trườn lên, đẩy mạnh hông về phía trước, thanh âm da^ʍ mị không ngừng tra hỏi.
"Ah... hah hah... ah! Không phải là... em muốn tạo cho chúng một bất ngờ sao? Ah... Cơ Nhi nhà anh rõ ràng là nam nhân, anh đã lừa chúng sinh rằng nó là công chúa đấy thôi, còn trách em được sao? Ah... từ từ... ah!" Long Đế nhẹ giọng nỉ non, hoàn toàn mất đi vẻ uy nghiêm ngày thường.
"Được rồi bảo bối, hai ta đều sai cả. Hai đứa con chúng ta chắc đã động phòng xong rồi đấy, chúng ta cứ tiếp tục nào..."
"Ah... nhanh a... mạnh nữa... ah hah... hah... ah ah..."
Người được gọi là cha của Âu Cơ kia tiếp tục làm tốt công việc của mình, liên tiếp đem đến cho Long Đế từng đợt thủy triều lên xuống. Tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ vang vọng khắp Long Cung...
-----------------
Tác giả: ta chỉ muốn nói rằng đến đây là kết thúc rồi, nhưng sau đó ta lại quyết định bonus thêm một đoạn nữa (mặc dù không liên quan lắm) nhưng thôi hãy thỏa mãn nhu cầu của ta nhé :3
-----------------
Một năm sau...
Tin tức Lạc Long Quân và Âu Cơ sinh được một cái bọc trứng nở ra một trăm đứa con đã truyền đi khắp kinh thành ở đất liền lẫn đại dương, sau đó lại tiếp tục lan truyền đến các nước lân cận.
Tại một sơn động hẻo lánh, nữ nhân nằm trên giường cọ đầu vào hõm vai người bên cạnh thủ thỉ: "Nữ Oa, chị phải dậy thôi! Hôm nay là lễ mừng Lạc Long Quân cùng Âu Cơ sinh được trăm đứa con, chúng ta phải đến dự, không được trễ đâu a~"
Nữ nhân được gọi là Nữ Oa vòng tay ôm lấy nữ nhân kia, vùi mặt vào ngực nàng cất giọng làm nũng: "Không muốn a~ chị lười lắm, không đi đâu."
"Nhưng mà em muốn đi nha~ Em nóng lòng muốn thấy bọn trẻ lắm rồi!"
"Hừm... vậy thì thay vì đến đó, sao chúng ta không tự tay tạo những đứa trẻ đi nha?" Nữ Oa cười gian xảo, nhanh chóng dùng thân người đè lấy nữ nhân của mình, tay trườn khắp người kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Nè... hôm qua còn chưa đủ hay sao?" Nữ nhân kia hốt hoảng, muốn thoát khỏi vòng tay của ai kia nhưng vô lực, ở trên giường phát ra âm thanh mê người.
"Tất nhiên là chưa đủ a..."
"Ưʍ... ah..." Nàng há miệng, âm thanh vang khắp cả sơn động...
-----------------
• Hết rồi nha =))) thỏa mãn cho cả các hủ đam lẫn bách, nhất là thỏa mãn ý nguyện của ta =)))
• Chương này dài quá :< mệt chết ta :