Tiểu Lăng dạo chợ mua ít đồ dùng, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, cậu nhìn thấy một con gấu bông to được đặt trước tủ kính cửa tiệm.
"Con gấu này thật kì lạ... đôi mắt màu xanh lam sao?" Tiểu Lăng nhìn sâu vào mắt của nó, càng nhìn càng bị mê hoặc.
Cuối cùng...
Vác con gấu bông về đến nhà, Tiểu Lăng quăng con gấu lên sô pha chạy ngay xuống bếp tiếp nước. Con gấu đó cũng thật nặng đi, mệt chết cậu rồi...
"Nếu không phải mày đẹp, có thể dùng làm quà sinh nhật cho em gái tao thì còn lâu tao mới đem mày về nhé!" Tiểu Lăng nhìn con gấu, nói chuyện với nó một cách vớ vẩn.
Con gấu vẫn im ắng, Tiểu Lăng trầm mặc một chút rồi tiến đến sô pha ngồi xuống, tiện tay ôm con gấu bông lên để trước mặt mình.
"Mày nói xem, tại sao tao lại có cảm giác rất muốn nói chuyện với mày? Tao biết điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt kì lạ của mày là tao lại muốn nói chuyện..."
Nói rồi cậu ôm con gấu vào lòng: "Mày đẹp thế này... tao nên giữ mày lại hay đem tặng đây?"
Ôm gấu bông được một lúc lâu, Tiểu Lăng lại quẳng nó qua một bên đứng dậy vào bếp nấu bữa trưa. Chàng trai nhỏ nhắn với cái tạp dề màu vàng có hình con thỏ say mê nấu ăn trong bếp, hoàn toàn không để ý đến ánh sáng màu lam phát ra từ phòng khách...
Đưa tay tháo tạp dề treo lên bếp, Tiểu Lăng chưa kịp bưng đồ ăn lên bàn đã bị một đôi tay rắn chắc bồng lên.
"A!" Tiểu Lăng hét lên "Anh là ai?? Bỏ tôi xuống mau!"
Chàng trai kia đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, thẳng tay ẵm cậu ra phòng khách quăng thật mạnh xuống sô pha.
Tiểu Lăng cảm thấy đầu óc quay cuồng, chưa kịp tỉnh táo lại bị ai đó áp trên thân, đôi mắt sắc bén màu xanh lam nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi môi yêu nghiệt thốt ra từng chữ: "Cậu thích quăng tôi lên ghế nhỉ? Vậy thì bây giờ đến lượt cậu bị tôi quăng lên ghế nhé..."
Tiểu Lăng bối rối đến muốn đần, miệng cứ lắp ba lắp bắp: "Anh... anh..."
"Dường như cậu rất thích nói chuyện với tôi? Vậy thì chúng ta "nói chuyện" hết buổi nào..." Đôi tay anh ta lần mò trên cơ thể cậu, từ từ gỡ bỏ từng lớp quần áo trên cơ thể cậu.
Tiểu Lăng hoảng loạn, mặt đỏ như quả cà chua: "Khoan đã... anh..."
"Ngoan nào..."
Đôi mắt của chàng trai lóe lên ánh lam thanh lãnh, khiến Tiểu Lăng nhìn mãi không rời, tay cũng thuận theo anh ta mà phối hợp, thân người hơi trườn lên, gục đầu vào hõm cổ để anh tùy ý hôn lên khắp người...
"Vậy mới ngoan..."
Thành công thoát y cho cả hai, anh nhẹ nhàng đút nó vào...
"Ah!"
"Ngoan, thả lỏng..." Giọng nói âm trầm như mê hoặc Tiểu Lăng.
"A... a, ah..."
Tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ, tiếng da thịt va chạm... tất cả hòa quyện lại vang vọng khắp phòng khách, từ sáng đến tối...
---------------
Vừa kẹo vừa thịt ròi :v
#Hủ Ngốc
P/s: list cổ tích thâm thúy để ta viết sau nhé =))))