Thác Tích

Chương 53: Lạc Du, anh chẳng là cái thá gì.

Một lúc lâu sau, giọng Quý Tích Thành lạnh như băng: “Em đang lặp lại một sai lầm.”

Lạc Du biết rõ hắn đang tức giận. Tinh thần lực cực lớn tác động lên chiến hạm, đèn báo hiệu trong buồng lái cũng bắt đầu nhấp nháy bất thường.

“Em không nên mang anh theo.” Quý Tích Thành giận dữ túm lấy cổ áo anh, đè anh vào vách buồng lái, nghiến răng nói, “Anh phải ở đảo nổi, anh chỉ đáng ở chỗ đó!”

Cổ bị siết lấy, hai má Lạc Du đỏ bừng lên, khó khăn nói: “Em buông ra! Nào, nghe anh nói hết đã!”

“Em không buông!” Mặt Quý Tích Thành còn đỏ trước cả anh, như thể hắn không phải người nổi điên lên, mà là người bị nạt nộ vậy.

Tinh thần lực như từng mũi kim băng lạnh xuyên vào da đầu. Lạc Du rên lên, lưng mềm nhũn đi, anh bị Quý Tích Thành kéo vào ngực, mạnh mẽ ôm siết.

“Tửu…”

“Anh đồng ý với em rồi, vậy mà anh lại không giữ lời. Lạc Du, anh chẳng là cái thá gì hết.”

Lạc Du cứng đờ, trái tim như bị ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt. Quý Tích Thành ôm anh chặt như vậy, gần như muốn nghiền tan anh ra, thế nhưng câu nói hắn thì thầm bên tai anh kia nghe bất lực đến thế, như một đứa nhóc không thể bảo vệ được món đồ chơi mình thích nhất, chỉ một giây nữa thôi sẽ đau đớn òa khóc thật to.

Tất nhiên Quý Tích Thành không khóc, thế nhưng tinh thần lực xâm nhập vào trong anh mỗi lúc một trở nên ẩm ướt, thứ ẩm ướt ấy dày đặc đến mức chi phối khứu giác, khiến người ta lầm tưởng mình đang rơi xuống đầm lầy.

Lạc Du đột ngột hoàn hồn, hai tay áp lấy má Quý Tích Thành, nâng mặt hắn lên, cơ hồ là môi chạm môi, anh dịu dàng nói: “Anh sẽ giữ lời anh nói, em nghe anh nói hết đã, có được không?”

Quý Tích Thành như say trong câu nói ấy, khép hờ mắt muốn hôn anh. Lạc Du nhất thời chưa sẵn sàng, nhưng đầu lưỡi đã truyền đến cảm giác đau nhói, máu tươi tràn đầy trong cái hôn mãnh liệt. Một lúc lâu sau, Quý Tích Thành mới buông anh ra, trong mắt bùng lên một ngọn lửa đen: “Anh muốn nói gì?”

“Cơ thể Xán biến mất khi tiếp xúc với tinh thần lực của anh. Điều đó cho anh tinh thần lực của anh đang hoạt động.” Lạc Du chỉnh lại sự bối rối mà Quý Tích Thành gây ra, “Nhưng trùng tộc rất lớn, đó là một vũ trụ Ước Nhân hoàn chỉnh, tinh thần lực phổ thông sợ rằng không thể đưa chúng vào con đường này.”

Quý Tích Thành nói: “Anh muốn tự phá hủy mình?”

Lạc Du lắc đầu: “Nếu anh đã mang chiếc chìa khóa này về từ vũ trụ Ước Nhân, nhất định sẽ có tác dụng. Hơn nữa anh đoán rằng, sự tồn tại của em có thể ngăn anh đi đến chỗ chết cùng chúng.”

Quý Tích Thành bất mãn: “Đó là lời tâm tình anh giữ cả nửa ngày?”

Hiện tại khắp nơi trên người Quý Tích Thành là gai nhọn, mạnh bạo hung tợn lao về phía Lạc Du. Nhưng khi Lạc Du đưa tay về phía chúng, đám gai sắc bén nhọn ấy như mềm xèo ra trong thoáng chốc, rồi thu vào bên trong đầy sứt sẹo.

Lạc Du nắm lấy tay Quý Tích Thành, hắn cau mày tránh né, từ vẻ mặt đến hành động đều đang lặp lại câu nói vừa rồi —— Lạc Du, anh chẳng là cái thá gì.

Mà Lạc Du chẳng là cái thá gì vẫn cứ muốn nắm lấy tay hắn.

Quý Tích Thành: “…”

“Hoàng đế trùng tộc chịu sự ảnh hưởng của em có thể đuổi theo anh từ thế giới nguyên bản, vậy sao em không tìm thấy anh cho được?” Lạc Du nói, “Anh sẽ xây dựng con đường này. Khi nó hoàn tất, vô số Ước Nhân sẽ bị hút vào, rất có thể sẽ xuất hiện một kết cục không thể đoán trước.”

Quý Tích Thành lạnh giọng nói: “Ví dụ như, anh cũng sẽ biến mất?”

Lạc Du ngẩn ra trong chốc lát: “Đúng vậy.”

Quý Tích Thành cười gằn, bóp chặt lấy cằm Lạc Du, gắt gỏng: “Anh không hề có trái tim, sao anh lại bình tĩnh nói với em chuyện thế này?”

“Anh…” Nỗi đau đớn của Quý Tích Thành lan sang Lạc Du, anh vốn chỉ cho rằng mình đang nghĩ đến một kế hoạch khả thi, lúc này lại bắt đầu hoảng loạn, bối rối không biết phải diễn đạt thế nào, “Nhưng em có thể tìm thấy anh.”

“Anh chắc chắn em có thể tìm được?” Giọng điệu của Quý Tích Thành thậm chí loáng thoáng vẻ mỉa mai.

Người mỉa mai là hắn, và người bị mỉa mai cũng là chính hắn.

Lạc Du im lặng. Mọi thứ trên thế gian này biến đổi khôn lường, anh có thể chắc chắn được điều gì? Cơn buốt giá trút xuống từ con tim, mang theo vụn băng len lỏi vào khắp các mạch máu.

Thứ duy nhất được ấn định từ trước, có lẽ chỉ có đoạn gen đã bị cải tạo ấy của anh. Anh cho rằng mình đã hy sinh một lần, đã có thể buông bỏ trách nhiệm đeo bám theo anh từ lúc mới sinh ra này. Nhưng giờ đây, anh biết điều ấy là không thể, dù anh có thề hứa thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ chỉ là một thứ vũ khí chiến tranh được tạo ra ở thành phố Khan.

Anh thật sự không phải con người, anh là quái vật.

Anh nhìn về phía Quý Tích Thành với ánh mắt rất đỗi xa lạ, ánh mắt ấy dần biến thành đau thương. Người anh yêu cũng giống như anh, cũng là quái vật.

“Vậy em và anh biến mất cùng nhau đi.” Câu nói ấy nhẹ bẫng như một làn gió, như thể không phải phát ra từ cổ họng anh. Ánh mắt của anh dịu dàng mà tàn nhẫn, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Tia sáng đáng kinh hãi ấy cuộn lên trong mắt Quý Tích Thành, sau đó tan vào màn sương đen, chậm rãi xoay vần chuyển động, như đang đón nhận lời mời chết cùng cùng nhau kia.

“Anh muốn em và anh biến mất cùng nhau?” Khi hỏi điều này, đuôi mày Quý Tích Thành khẽ nhướn lên, niềm sung sướиɠ lan tràn bên trong tinh thần lực.

—— Không, anh muốn em sống thật tốt.

—— Phải, quái vật nên biến mất cùng quái vật.

Hai âm thanh hoàn toàn trái ngược đồng thời vang lên trong đầu anh. Anh cúi gằm, nhắm chặt mắt, đè nén ý nghĩ xấu xí vặn vẹo kia xuống. Anh đang định giải thích, đã nghe Quý Tích Thành hỏi: “Đây là món quà anh dành tặng em?”

Lạc Du lập tức ngẩng đầu, Quý Tích Thành đang nhìn anh đầy kiềm chế, nhưng sự vui vẻ thoáng hiện lên nơi đôi mắt đã xé nát chiếc mặt nạ dè chừng kia ra.

Lạc Du đau đầu nghĩ, rốt cuộc là vui vẻ chỗ nào chứ?

“Em nhận.” Quý Tích Thành hất cằm lên, bày ra vẻ tướng lĩnh uy nghiêm.

Lạc Du hé môi, trong lòng thốt lên: Không phải vậy.

“Món quà này tốt hơn mọi lời hứa và cam kết của anh.” Lòng bàn tay Quý Tích Thành áp lên cổ Lạc Du, ngón tay cái vuốt ve xích cổ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp cổ áo, “Lạc Du, em không tin lời hứa của anh. Một khi nhân loại đối mặt với nguy hiểm, anh sẽ lại rời bỏ em.”

Lạc Du lắc đầu.

Quý Tích Thành mỉm cười: “Nhưng nếu anh tự nguyện mang em theo, vậy sẽ không sao hết. Được cùng chết với anh, đó là món quà quý giá nhất mà em nhận được.”

Viền mắt nóng bừng lên, Lạc Du nén lại nỗi kích động nơi l*иg ngực. Anh muốn Quý Tích Thành sẽ sống thật tốt, anh được sinh ra để bảo vệ nhân loại, chẳng lẽ Quý Tích Thành không phải là một phần của nhân loại sao?

Tửu Tửu của anh, đóa hồng nhỏ của anh, sao em lại xem cái chết là một món quà?

Nỗi đau cắn xé cả cơ thể anh. Niềm vui của Quý Tửu mang đến mọi đau đớn cho anh, cũng như chủ nghĩa anh hùng của anh đã mang đến mọi cô độc và bi thương cho Quý Tích Thành.

Anh ôm lấy Quý Tích Thành, trách nhiệm gì đó Liên Minh gì đó cút con mẹ nó hết đi, anh không cần, anh chỉ cần hắn.

“Nếu chúng ta biến mất, vậy chúng ta sẽ ở đâu?” Tâm trạng Quý Tích Thành không tệ, “Ước Nhân có thể phân tách, cũng có thể hợp nhất các cá thể thành một, có khi nào chúng ta biến thành như chúng không?”

Lạc Du mang tâm sự nặng nề trong lòng, không trả lời hắn.

“Em thích thế.” Quý Tích Thành nói, “Em giữ anh bên trong cơ thể em, anh không thể đi nơi nào khác.”

Quý Tích Thành gọi tên kế hoạch đánh đuổi trùng tộc là “Trở lại”, trừ hắn và Lạc Du ra, không ai biết đến kế hoạch này.

Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, theo đà hồi phục của quân khu 4, lực lượng quân sự chính của Liên Minh bắt đầu chuyển hướng sang quân khu 9. Bây giờ gần như không còn ai tin chuyện vẽ vời ma quỷ của Quý Giang Vi, lớp mặt nạ của quân ngụy trang cũng bị kéo xuống. Uy danh của Quý Tích Thành cũng từng bước trở lại, dân chúng tin tưởng, nhất trí chuyện cha của Quý Tích Thành bị dị hóa, nhưng Quý Tích Thành là con người thật sự, cũng như thống chế Cassius, hắn là chiến thần của Liên Minh.

Hành tinh Gabriel là căn cứ của quân độc lập, cũng đồng thời là nơi có nhiều tù binh trùng tộc nhất quân khu 4. Phi thuyền dừng ở cảng quân sự, đoàn người nối tiếp nhau bước đi.

Kim Minh Hứa Vụ đã bị dị hóa vẫn đang đứng ngoài, đôi mắt gã phản xạ lại ánh sáng sặc sỡ đến cực điểm. Lạc Du đứng trước mặt gã, tập trung giải phóng tinh thần lực.

Kim Minh Hứa Vụ cảnh giác lùi lại, sau đó bất an giãy giụa, cổ họng rít lên tiếng gào đầy buồn nôn. Nhưng rất nhanh sau đó, gã như cảm nhận được một tiếng gọi, bình tĩnh lại, từng bước đến gần Lạc Du, chạm vào tinh thần lực của anh.

Quý Tích Thành đứng bên cạnh quan sát.

Khi Kim Minh Hứa Vụ tiếp xúc với tinh thần lực, ngón tay của gã biến mất như Xán trước đây. Biểu cảm của gã trở nên đờ đẫn, giống như con rối không có suy nghĩ. Lạc Du thôi thúc tinh thần lực của mình, từ từ bao phủ lấy cơ thể gã.

Khi quá nửa tứ chi biến mất, gã bất chợt thức tỉnh, điên cuồng vật lộn. Nhưng đã muộn, Lạc Du quét tinh thần lực tới đâu, cơ thể của gã biến mất tới đấy.

Phòng giam trống rỗng, chỉ còn lại Lạc Du và Quý Tích Thành.

Lạc Du quay người, Quý Tích Thành lại gần: “Cảm giác thế nào?”

Lạc Du lắc đầu: “Một cá thể không tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực.

Sau đó, họ đến các phòng giam khác và sai người tập trung tù nhân vào một chỗ. Đến giữa trưa, tù tinh trong trại giam này biến mất không còn bóng dáng.

Lạc Du lau mồ hôi, không khỏi lui về sau một bước, eo rơi vào khuỷu tay đầy mạnh mẽ. Anh nghiêng người sang, dựa vào ngực Quý Tích Thành.

Hàng loạt các thử nghiệm càng khiến anh tin rằng mình chính là chìa khóa để kết thúc thảm họa trùng tộc. Anh đã mang theo con đường đưa chúng về từ vũ trụ Ước Nhân, con đường này cực kỳ rộng lớn, thân xác này của anh khó lòng chịu đựng được. Anh có thể đưa từng bầy trùng tộc đi, nhưng không cách nào gom hết chúng trong một lần.

Một chút bận rộn buổi sáng đã khiến anh không thể đảm đương nổi, mà đây chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi trong hàng trăm triệu trùng tộc.

Đáng sợ hơn, con người chưa từng khám phá ra bí ẩn của phương thức sinh sôi của Ước Nhân. Dù chỉ còn một Ước Nhân tồn tại, nó có thể sinh sôi ra hàng triệu triệu Ước Nhân. Chỉ có một cách để chấm dứt —— Đưa tất cả chúng vào con đường này trong cùng một lúc.

Lạc Du nghỉ bên người Quý Tích Thành chốc lát, một lần nữa nghĩ đến “biến mất”.

Sau lần cãi cọ ấy, hai người không nhắc lại từ biến mất nữa. Nhưng giờ xem ra, có lẽ anh phải dùng cả tính mạng mình để tạo ra con đường “Trở về” này.

Tâm trạng trong lòng Lạc Du nhất thời vô cùng phức tạp, Quý Tích Thành cho rằng cái chết là món quà, anh lại muốn Quý Tích Thành sống sót trong một thế giới hòa bình, nhưng, anh đã đồng ý với hắn anh sẽ không rời đi.

Tựa như số phận của hai người đã được định sẵn, rằng anh sẽ biến mất cùng Quý Tích Thành.

Nghĩ theo hướng lạc quan hơn, cuộc đời của mỗi ngôi sao còn đó điểm kết thúc, nhân loại phù du có thể chết đi cùng người mình yêu, vậy có gì để nuối tiếc nữa đây? Nhưng Lạc Du lại nghĩ đến Sắt Ti Lam trên đảo nổi, cõi lòng chợt chua xót. Đó là vùng biển rộng giữa trời anh làm riêng cho Quý Tích Thành, hoa vẫn chưa nở, vậy là hai người sẽ không được nhìn thấy chúng ư?

Chiến sự thay đổi trong nháy mắt, khi Liên Minh gần như lần nữa đánh lùi trùng tộc và bản án tử dành riêng cho Ước Nhân đã sẵn sàng. Vô số chiến hạm há to miệng hệt như thủy triều đen vẩn đυ.c hướng về Bạch Phong, như muốn cắn nuốt ngàn vạn ánh sao mà lao đến.