Thác Tích

Chương 49: Đồ lừa gạt.

Hồn Ước Nhân hoàn toàn trong suốt ban đầu đã biến thành một khối ngọc trắng xóa như sương mù, đó là một phần bản thể Tu được lấy ra từ Cassius.

Quý Hình Chử tự tay đeo “sợi dây chuyền” kia lên cho Quý Đình Thoa. Trong nháy mắt, Quý Đình Thoa chợt nhận thấy một cảm giác đầy lạ lùng, giống như có một thứ vật chất vô hình nào đó ngăn cách cô với cả thế giới. Cô không thể nghe rõ tiếng động bên ngoài, thế giới ngoài kia cũng không thể nghe thấy giọng nói của cô, bên tai chỉ còn quẩn quanh tiếng sóng gợn kỳ ảo, hệt như một giọt nước rơi xuống mặt hồ yên ả không tiếng động. Chủ gia tộc rõ ràng đang ở trước mặt cô, thế nhưng cả hai lại như đang ở hai chiều không gian hoàn toàn khác nhau, cô như đang chìm trong một không gian khác, dõi theo quê hương mình.

Thế nhưng khi cô đưa tay đến gần Quý Hình Chử, cảm giác này lập tức biến mất. Lúc lớp ngăn cách kia gần chạm đến đầu ngón tay cô, nó tan đi như lớp sương mù mỏng manh, mọi âm thanh và cảnh tượng lại trở nên rõ ràng.

Nghe nói chủ gia tộc muốn gặp mình, Quý Đình Thoa vốn vô cùng trông đợi. Đến nhà, thấy thần tượng thống chế Cassius của mình cũng chờ ở đó, cô càng mở cờ trong bụng. Thế nhưng chủ gia tộc lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc, nói là quà của thống chế, nghi hoặc thay niềm vui sướиɠ, cô đột nhiên có cảm giác rất khó hiểu. Tại sao lại có cảm giác như vậy, lẽ ra cô phải rất vui khi tận tay nhận được món quà của thống chế mới đúng. Là vì món quà này đến quá mức đột ngột? Hay là vì mình sắp lấy chồng, không nên đeo trang sức mà người đàn ông khác tặng —— Dù nó đến từ người anh hùng của toàn thể Bạch Phong?

Quý Đình Toa thầm nghĩ, tháo xuống ngay lúc này thật không phải phép. Để đến lúc gặp Mạc Tự Cách, cô sẽ tháo ngọc xuống.

Khi đó cô vẫn chưa biết, đeo viên ngọc này lên rồi sẽ không thể tháo xuống, thứ nó trói buộc không chỉ có cô, mà còn cả đứa con duy nhất của cô với người cô yêu.

Hệ thống phòng thủ được mở ra, thời gian như ngừng trôi, không một ai có thể bước vào. Quý Đình Thoa cảm nhận được bầu không khí quái lạ, dần trở nên cảnh giác, cô không đến nỗi nghĩ chủ gia tộc gọi cô đến đây chỉ để tặng một viên ngọc.

“Đình Thoa, sẽ có người đưa con đến đảo nổi L04, con sẽ ở đó một thời gian.” Quý Hình Chử nói với giọng điệu uy nghiêm, không cho phép phản bác.

Quý Đình Hoa bối rối: “Tại sao?”

“Trùng tộc đã bắt đầu có hành động tiếp theo, lần này đã trà trộn vào tinh cầu thủ đô, trong quân đội đã có người bị dị hóa.”

“Chuyện này…” Quý Đình Thoa cũng đã nghe nói về việc này, thế nhưng nó liên quan gì đến cô? Cô chỉ là một người bình thường, cô và các đồng đội cũng vừa được kiểm tra, không có gì bất thường.

Gương mặt Quý Hình Chử thoáng hiện lên vẻ thương xót và tiếc nuối: “Thiếu úy Mạc Tự Cách được xác nhận đã bị dị hóa.”

Một tiếng rít gào chói tai dội vào đầu Quý Đình Thoa, vài giây sau, cô run lên: “Không thể nào! Hôm qua con còn gặp anh ấy!”

Mạc Tự Cách phải đi chấp hành nhiệm vụ, trước khi xa nhau hai người còn ôm hôn từ biệt.

“Sự thật là như vậy.” Quý Hình Chử khẽ phất tay, màn hình hiện lên, chiếu cảnh Mạc Tự Cách bị đưa đi kiểm tra, các chỉ sổ hoàn toàn trùng hợp với trùng tộc.

Hai tay Quý Đinh Thoa che kín mặt mình, lắc đầu.

“Thiếu úy Mạc Tự Cách đã bị khống chế, con có thân phận đặc thù. Đến đảo nổi L04 tạm lánh là sự bảo vệ của gia tộc dành cho con.” Quý Hình Chử lạnh lùng gạt Quý Đình Thoa với giọng điệu đầy quan tâm.

Đôi mắt Quý Đình Thoa hoen lệ, tay chậm rãi xoa lấy bụng mình: “Nhưng con, con đã có một đứa trẻ.”

Nghe vậy, Quý Hình Chử và Tu đều ngẩn ra. Mạc Tự Cách bị dị hóa là họ cố ý thực hiện, chỉ có vậy mới có thể giam cầm Quý Đình Thoa chính đáng. Nhưng không ngờ Quý Đình Thoa lại có con, đứa trẻ ấy sẽ là biến số sao? Đứa trẻ trong bụng Quý Đình Thoa có khả năng hấp thụ sự xấu xa trong hồn Ước Nhân không?

Nhưng họ không có lựa chọn khác, Cassius thật sự sắp tiêu biến, và Quý Đình Thoa là “vật hấp thụ” duy nhất.

Quý Đình Thoa bị đưa đến đảo nổi L04 trong bí mật, đồng thời, Mạc Tự Cách đang dần chết đi trong trung tâm giám sát. Sau khoảng thời gian đau khổ đến tột độ, Quý Đình Thoa dần nhận ra rất có thể mình đã bị kéo vào một lời nói dối khổng lồ. Màn sương trắng phủ trên viên ngọc xoáy lại, màn sương ấy kỳ dị và thần bí, như thể có làn khói xuyên vào cơ thể cô.

Cô muốn thoát khỏi hòn đảo nổi này, nhưng hoàn toàn không có cách. Sau đó Quý Hình Chử đến trước mặt cô, báo tin Mạc Tự Cách qua đời. Cô chất vấn đây có phải một âm mưu không, Quý Hình Chử lại khăng khăng khẳng định cô bị nhốt ở chỗ này vì Mạc Tự Cách bị dị hóa, đứa trẻ trong bụng cô là đứa con của trùng tộc, cũng cho cô xem hình ảnh Mạc Tự Cách chết đi.

Từ đó về sau, người phụ nữ trong sáng đẹp đẽ mang khí chất của một người anh hùng ấy trở nên điên loạn, đó là hình ảnh mà Quý Hình Chử và Tu muốn nhìn thấy. Một người thông minh rất khó bị khống chế, nhưng người điên lại khác. Tương lai nếu như bí mật bị tiết lộ, sẽ có một “sự thật” khác bao bọc lấy chân tướng thật sự.

Tu cảm thấy sự dơ bẩn trong cơ mình dần biến mất. Ông dần không cảm nhận được nó nữa, tất nhiên là vì Quý Đình Thoa đã hấp thụ nó, nó đang tiến đến sự diệt vong đúng nghĩa trong thế giới này, sau khi Cassius thật sự không tồn tại nữa, nó sẽ không làm hại đến vũ trụ và nhân loại mà ông yêu quý.

Thống chế Cassius qua đời, lặng lẽ kết thúc sinh mệnh mình trước khi thời kỳ tuổi già dài đằng đẵng bắt đầu. Miệng đời mỗi người nói một kiểu, giữa đám người quyền lực và giàu có cũng có không ít lời đồn đại, nhiều người cho rằng Quý Hình Chử ám sát thống chế, sau đó Kim Minh Khổ đã biến lời đồn đại này trở thành sự thật.

Không ai biết được, sự tồn tại một nữ quân nhân và vị hôn phu của cô đã bị xóa bỏ, họ trở thành lớp phòng bị chu đáo nhất của thống chế và người đứng đầu.

Cũng không ai biết, và có lẽ cả hoàng đế Ước Nhân cũng không biết, người hấp thụ sự xấu xa không phải Quý Đình Thoa, mà là đứa trẻ cô mang trong bụng.

Luật nhân quả luân hồi quả là điều khó lường. Quý Đình Thoa được chọn, họ muốn cô phát điên, muốn cô trở thành vật chứa trong sạch nhất, thế nhưng sau khi cô phát điên, đã hơn một lần cô muốn gϊếŧ chết thai nhi, nhưng màn sương ấy đã cứu đứa trẻ, và đã bị đứa trẻ ấy hấp thụ.

Quý Tích Thành được sinh ra, bị giam cầm trên hòn đảo nổi L04 cùng với Quý Đình Thoa. Tính tình của Quý Đình Thoa trở nên thất thường kỳ lạ, khi thì ổn định như thường, khi lại khát máu tàn nhẫn, Quý Hình Chử đã tin rằng tất cả là do sự hấp thụ. Trái lại, đứa trẻ tên Quý Tích Thành này yên tĩnh đến mức như không hề tồn tại, vô số lần kiểm tra đã chứng minh nó là một đứa trẻ nhân loại bình thường.

Những lần Quý Tích Thành có biểu hiển kỳ lạ, Quý Hình Chử cũng chỉ xem như nó chịu ảnh hưởng bởi Quý Đình Thoa.

Trong một lần tỉnh táo nào đó, Quý Đình Thoa đã tháo dây chuyền xuống, đeo lên cổ Quý Tích Thành. Thật kỳ lạ, viên ngọc cô không cách nào lấy xuống lại được tháo ra dễ dàng. Cô nói với con mình, đây là bùa hộ mệnh của cha.

Rất nhiều năm sau, Quý Đình Thoa rơi xuống đảo nổi L04, biến thành một ngọn lửa trên không trung. Khi ấy Quý Hình Chử xác nhận, hoàng đế trùng tộc đã hoàn toàn bị hấp thụ, không đề phòng bao nhiêu với đứa trẻ Quý Tích Thành kiệm lời u ám. Thế nhưng, lời đàm tiếu trong gia tộc đã làm lộ ra, Quý Giang Vi và những người khác tin rằng Mạc Tự Cách bị dị hóa, Quý Tích Thành là đứa con của trùng tộc.

Khi Quý Tích Thành năm 18 tuổi bị Quý Giang Vi “đày” đến quân khu 9, Quý Hình Chử đã thở phào nhẹ nhõm. Có lúc, Quý Tích Thành đã làm cho ông rất sợ hãi, nhưng không phải vì tinh thần lực bất thường kỳ dị của Quý Tích Thành, mà bởi ông áy náy với việc mình đã làm với Quý Đình Thoa và Mạc Tự Cách.

Hình ảnh đến đây lại bắt đầu méo mó mờ ảo, cuối cũng bị màn sương đen che kín. Quý Hình Chử đã không thể chịu đựng thêm nữa, Quý Tích Thành thu tinh thần lực của hắn lại, lạnh lùng nhìn xuống người đã gần đất xa trời này.

Quý Hình Chử cũng nhìn hắn, như vẫn còn rất nhiều lời muốn nói —— Tôi có lỗi với cha mẹ cậu, cũng có lỗi với cậu. Nhưng tôi không hối hận, vì sự trường tồn của Bạch Phong quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Đứa trẻ, cuộc đời của Quý Hình Chử đây đã sắp đi đến dấu chấm hết, cũng giống như vô số linh hồn liệt sĩ đã thiêu đốt mình vì Bạch Phong, trên người cậu là dòng máu của Quý gia, và cậu được sinh ra để chiến đấu vì Bạch Phong.

Quý Hình Chử chậm rãi nhắm mắt lại, tinh thần lực yếu ớt suy mòn như đống tro tàn bị thổi tung lên trong cơn gió đầu tiên của ngày mới, cuối cùng tàn lụi.

Tôi chưa từng chiến đầu vì Bạch Phong. Quý Tích Thành quay người sang, trong mắt là vùng biển lạnh lẽo vô tận, hắn nghĩ, hắn khoác lên mình bộ quân phục này, trở thành một Thượng tướng, chiến đấu quên mình, tất cả chỉ vì Lạc Du mà thôi. Lạc Du muốn trở thành anh hùng, trong mắt Lạc Du Liên Minh nằm ở vị trí tối cao, vì thế hắn mới bằng lòng bảo vệ Bạch Phong.

Năm năm trước là thế, bây giờ vẫn vậy.

Lúc này, trên hòn đảo nổi L04, Lạc Du mơ hồ nhận thấy loại cảm ứng nào đó.

“Lạc Du, anh còn đứng đơ ra đó làm gì?” Quản gia AI hỏi.

“Tôi muốn đi tìm Quý Tích Thành.” Lạc Du cau chặt mày, “Ngoài kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi không thể cứ bị nhốt ở đây mãi.”

“Nhưng không phải anh đã đồng ý với Tửu Tửu rồi à? Anh nói anh có thể vĩnh viễn ở đây.”

“Không giống nhau.” Lạc Du lắc đầu, “Nếu Liên Minh yên bình, tôi đương nhiên sẽ đợi ở đây. Nhưng bây giờ chắc chắn đã có chuyện xảy ra.”

Quản gia AI im lặng một lúc, đột nhiên thốt lên: “Đồ lừa gạt!”

Lạc Du kinh ngạc.

“Anh là đồ lừa gạt! Anh lại muốn vứt bỏ Tửu Tửu!” Quản gia AI lớn tiếng, “Tôi sẽ giúp Tửu Tửu chăm sóc anh, tuyệt đối không để anh rời đi!”

Lạc Du lắc đầu, anh đã hiểu suy nghĩ trong lòng Quý Tích Thành rồi, làm sao có thể bỏ hắn mà đi nữa? Anh chỉ đang muốn được đứng cạnh Quý Tích Thành, cùng hắn đối mặt với số mệnh không thể thấy rõ phía trước.

Cái chết của Quý Hình Chử dấy lên một làn sóng bất bình mới của dư luận. Khi ông qua đời, bên cạnh chỉ có Quý Tích Thành, chỉ có trời mới biết con người này đã làm gì?

Dị hóa lan rộng như một dịch bệnh ở khu dưới, quân độc lập của Quý Giang Vi gần như đã khống chế toàn bộ quân khu 4.

Hạm đội Bạch Tuyết của Issa một mình một chiến tuyến, chỉ có thể lùi về cứ điểm tự vệ. Quân đội Trung ương chỉ có Cơ quan Mật vụ của Quý Tích Thành phái lực lượng đến chi viện, các hạm đội còn lại hoàn toàn không động thái mới, chính Quý Tích Thành cũng không có cách phân thân mình ra.

Tinh cầu thủ đô vẫn nằm dưới sự khống chế của Quý Tích Thành, Hội đồng Quân sự Tối cao không dám manh động, nhưng các quân khu khác ỷ trời cao hoàng đế xa, không nghe lệnh. Quân khu 4 tan hoang, nhưng lại không một quân khu nào đến tiếp viện.

Trên chiến hạm, Quý Giang Vi nở một nụ cười đầy hả hê, gương mặt méo mó hoàn toàn không giống con người. Khoang trong của chiến hạm bất chợt hiện lên thứ ánh sáng sặc sỡ đến mức ghê tởm, chúng lúc nhúc, cựa quậy, vô số đốm đen như những đôi mắt đang láo liên.

“Mỗi bước trong kế hoạch của chúng ta đều diễn ra rất thuận lợi.” Thứ gì đó không hề giống âm thanh dội đến từ khắp nơi, rót vào cơ thể của Quý Giang Vi, “Quý Tích Thành đang ở cùng Tu. Chúng ta không thể gϊếŧ chết đế vương, nhưng nhân loại có thể giúp chúng ta gϊếŧ chết hắn. Quý Tích Thành sẽ bị nhấn chìm trong lửa giận của nhân loại, nhân loại sẽ quỳ rạp trước vũ trụ bất diệt của Ước Nhân. Ha ha ha ha…”