Thác Tích

Chương 30: Gặp gỡ ở khu dưới.

Lần đầu Lạc Du đeo vòng cổ gây nhiễu, anh tự véo vào gương mặt đại chúng tầm trung không có gì khác lạ nọ. Ba người muốn xuống khu dưới, dân cư đông đúc như vậy nên anh cũng không muốn quá mức gây chú ý.

Nguyên nhân quan trọng hơn, quần áo cấp dưới của Túc Nhung đưa đến quá khác biệt so với cách ăn mặc thường ngày của anh —— Áo khoác màu bạc sáng bóng, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ tạo ra nhiều màu khác nhau như cầu vồng, áo sơ mi lại có chất liệu mềm và nhẹ, không hề có cảm giác an toàn.

Lúc họ thay đồ xong, Dalimes đùa nói anh trông như một tay công tử nhà giàu, Giang Cửu vỗ đầu Dalimes: “Cậu thì biết cái gì, diện mạo của đội trưởng Lạc vẫn luôn là công tử nhà giàu. Anh nói xem có phải không?”

Không phải. Lạc Du phiền lòng nắn nắn mũi mình.

Giang Cửu và Dalimes lần đầu tận mắt thấy được vòng gây nhiễu, thiếu điều muốn biến mình thành người đẹp trai nhất thế giới.

Hai anh đẹp trai và một anh bình thường leo lên phi thuyền, Dalimes ngồi bên cạnh khuyên Lạc Du: “Đội trưởng, em thấy anh vẫn nên đổi mặt thì hơn, quần áo này đang xứng với gương mặt trai đẹp nhà giàu của anh, đi với gương mặt này trông như người nhà quê ấy.”

Lạc Du không đổi, anh thà mình giống tên nhà quê.

Phi thuyền lượn qua những đám mây và tòa nhà cao chót vót, tốc độ giảm dần, tinh cầu thủ đô náo nhiệt hoa lệ như nàng dâu tháo khăn che mặt. Nếu nói đảo nổi khu trên đại diện cho quyền lực và tiền tài của tinh cầu này, vậy khu dưới sẽ đại diện cho sinh hoạt.

Khu dưới chia làm rất nhiều khu phố, mỗi con đường là một khu riêng. Nổi tiếng nhất là phố Cố Hương, đây là trung tâm giao thương buôn bán lớn nhất tinh cầu thủ đô, là nơi thương nhân của chín quân khu thường đổ về. Ban ngày, toàn bộ hàng hóa của Liên Minh đều có thể mua được ở đây, ban đêm, khi phố lên đèn, nó sẽ biến thành một con phố không ngủ.

Khi phi thuyền đáp xuống bãi đáp khu K của phố Cố Hương, chương trình “Người anh hùng trở về quê hương số đặc biệt” trên màn hình khổng lồ, ba người xem mà đỏ cả mặt.

Thời gian bay và hạ cánh vốn nên được chiếu trên màn hình kia lại nằm trong góc trống, Dalimes vừa háo hức vừa sợ: “Đừng nói mấy màn hình công cộng khác cũng chiếu chúng ta á?”

Sự thật chứng minh, trong toàn bộ khu dưới, không chỉ màn hình công cộng như họ tưởng mà ngay cả màn hình trong các hàng quán cũng liên tục chiếu hình họ, các mô hình của họ và bong bóng cũng được treo để hấp dẫn khách hàng.

Còn hơn thế nữa, tất cả thương nhân đến từ quân khu 9 đều lôi cái mác “người thân của anh hùng” ra, quân khu 7,8 thì là “họ hàng của anh hùng”. Các loại “đồ ăn quê hương anh hùng”, “thuốc lá, rượu bia giống anh hùng” đủ màu sắc. Lạc Du băng ngang qua con đường náo nhiệt, thấy đến tận mấy người sắm vai anh.

May mà quân đội chu đáo chuẩn bị vòng gây nhiễu từ trước.

Sau một lúc lúng túng ngắn ngủi, Giang Cửu và Dalimes nhanh chóng thích nghi, bắt đầu hưởng thụ và tận hưởng vinh quang khi được chào đón với tư cách một người anh hùng. Lạc Du lại càng lúc càng khó chịu, vì mỗi sự chuẩn bị này đều nhắc nhở anh, anh đã bỏ qua điều gì.

“Anh qua kia nghỉ ngơi một lúc.” Nhìn thấy phía trước có một quán nước, Lạc Du nói với Giang Cửu.

Giang Cửu lo lắng: “Anh lại buồn ngủ à?”

Lạc Du cảm thấy chóng mặt, cơn buồn ngủ của anh không hề thuyên giảm.

Tạm biệt các đồng đội, Lạc Du đến quán nước, bên trong có rất ít khách, robot mô phỏng phục vụ ngồi trước quầy bar xem thần tượng của Liên Minh Quý Cầm Dã biểu diễn, tay chân còn quơ tới quơ lui nhảy múa.

Lạc Du thở phào, đây là quán duy nhất không chiếu “Anh hùng trở về quê hương số đặc biệt”. Thế nên… việc kinh doanh khá ảm đạm.

“Vì tôi là người có khí phách.” Robot mô phỏng ngưng nhảy, những vẫn ngâm nga lời hát, “Chỗ tôi chỉ có mỗi chồng tôi thôi đó. Anh muốn uống gì?”

Lạc Du ngạc nhiên: “Đó là chồng cô?”

Robot mô phỏng đỏ mặt: “Ấy ấy, anh A Dã là chồng chung của tất cả chúng tôi.”

Lạc Du: “…”

Thanh niên nhà quê không hiểu mối quan hệ giữa fan và idol ngồi xuống, gọi một ly Pink Tiara. Robot mô phỏng phấn khởi giới thiệu: “Nó còn có một cái tên khác, A Dã’s Scented Lips*.”

* Pink Tiara: Vương miện hồng phấn, A Dã’s Scented Lips: đôi môi thơm của A Dã =)))

Lạc Du: “…” Tự nhiên hết muốn uống nữa luôn.

Robot mô phỏng phục vụ Pink Tiara rồi quay về quầy bar nhảy múa. Lạc Du ngồi trên chiếc sofa lười bên cạnh cửa sổ, cơn buồn ngủ khiến mắt anh mỗi lúc một nặng nề. Trong lúc đó có mấy khách hàng bước vào, yêu cầu bật “Anh hùng trở về quê hương số đặc biệt”, robot mô phỏng giương nanh múa vuốt đuổi đi.

Lúc Lạc Du ngủ rồi, cửa tiệm cũng chỉ có anh và robot mô phỏng đang nhảy múa.

Đã rất lâu rồi Lạc Du không mơ, càng không mơ thấy Quý Tửu. Thế nhưng giữa giấc ngủ nông này, anh nhìn thấy Quý Tửu.

Bên vai chợt đau đớn, không chỉ da thịt nứt toác ra, mà còn vì tinh thần lực ức chế, Lạc Du to tiếng: “Quý Tửu Tửu, em nổi điên cái gì!”

Anh thật sự không nghĩ nổi, họ vừa ngọt ngào hôn nhau say đắm đây, Quý Tửu đã cắn anh!

Làm trò gì thế? Tuy rằng kỹ thuật hôn của anh nát thật, nhưng Quý Tửu cũng đâu khá hơn ai bao nhiêu, hôn môi mà cứ như gặm nhau, nếu không phải anh đủ sức, không chừng hắn đã gặm đứt cả môi cả lưỡi anh rồi.

“Em…” Hai cánh môi Quý Tửu đỏ như nóng cháy, vì môi đóa hồng nhỏ vốn đỏ đỏ hồng hồng, lại vừa hôn mạnh bạo như vậy. Còn nữa, là do dính máu anh!

Lạc Du tức giận đến độ thái dương giật giật, chìa ngón trỏ ra chọc chọc ngực Quý Tửu: “Còn cắn nữa hả? Em có còn miếng lương tâm nào không?”

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nồng, còn có tinh thần lực hai người không tự chủ giải phóng ra. Lạc Du nghiêng đầu nhìn, rách cả da rồi đây này!

“Còn.” Quý Tửu gật gật đầu, thủy triều đen trong đôi ngươi dâng lên mãnh liệt, “Lạc Du, anh đừng giận.”

Lạc Du kêu đau một tiếng, khoanh chân ngồi trên giường: “Được rồi, vậy em giải thích đi.”

Quý Tửu biết mình làm sai, ngoan vô cùng. Hai người họ vốn đang ở trên giường, lúc này hắn khuỵu người xuống đối diện Lạc Du, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, chìm chăm chăm Lạc Du: “Em không nhịn được.”

Lạc Du: “… Em không nhịn được nên cắn anh?”

Quý Tửu không hé môi nói lời nào, đóa hồng nhỏ như thế thoạt trông rất ấm ức, như bị bắt nạt vậy. Lạc Du giận không nổi, đành đạp lên đùi hắn một cái, giọng điệu đã nhuốm ý cười: “Nói.”

Quý Tửu cau mày, nhỏ giọng nói: “Muốn ăn anh.”

Cằm Lạc Du suýt nữa rơi xuống đũng quần.

“Chỉ có thể hôn anh.” Quý Tửu lắc đầu, “Không đủ, không thỏa mãn.”

Hai má Lạc Du đỏ ửng lên, nhìn sang chỗ khác lầm bầm: “Đâu phải chỉ hôn không.”

Giọng Quý Tửu vẫn không thay đổi: “Cũng chỉ làm anh thôi, vẫn chưa đủ.”

Lạc Du khϊếp sợ với khả năng không biết giữ mồm giữ miệng của Quý Tửu, nhào tới muốn bịt miệng hắn lại. Quý Tửu vừa lúc ôm lấy anh, vùi mặt vào bả vai bị thương của anh, tham lam ngửi lấy vị máu, liếʍ sạch vết máu đi.

Lưng Lạc Du cứng lại, cơ thể bất giác ngửa về sau, một tay giữ lấy gáy Quý Tửu. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên vai anh, khiến anh run rẩy, đầu óc dần trở nên mơ màng.

Tinh thần lực của Quý Tửu như đi qua vết thương tràn vào cơ thể anh, cơ bắp, máu huyết, xương cốt đều như bốc cháy.

Nóng, nóng quá.

Quý Tửu trầm giọng ghé vào tai anh thầm thì: “Lạc Du, không đủ, em khó chịu.”

Anh khẽ thở gấp gáp, tinh thần lực của Quý Tửu khống chế được anh, anh mơ màng đáp: “Thế nào mới đủ.”

“Ăn anh…” Quý Tửu dừng lại trên vết thương, mυ'ŧ lấy máu đang chảy ra. Hai mắt anh mất đi tiêu cự, anh túm chặt lấy tóc hắn, nói gì đó mà chính anh cũng không rõ, “Cho em.”

Nhưng đau đớn trong dự đoán không ập đến, Quý Tửu không cắn anh nữa, hắn chỉ dịu dàng liếʍ lên miệng vết thương. Tinh thần lực tối tăm ẩm ướt như trở thành đại dương rộng lớn, tĩnh lặng mà bao la, và anh đắm chìm trong chốn ấy, giống như vầng trăng duy nhất.

Không ai có thể đến gần đại dương, cũng không ai có thể lấy đi vầng trăng cô độc của đại dương.

Giấc mơ trở nên rõ ràng, gần như chân thực. Nhưng Lạc Du biết nó chỉ là giấc mơ, đó là những ngày anh dẫn dắt tân binh ở doanh trại đặc huấn, từ khi ấy đến nay đã hơn 5 năm.

Anh không muốn tỉnh lại. Vì sao giấc mơ này lại xuất hiện? Bởi vì tinh cầu thủ đô là quê hương của Quý Tửu sao? Anh đến đây rồi, Quý Tửu đâu? Quý Tửu có ở đây hay không?

Quý Tích Thành nhìn người trước mặt đang cau mày thật chặt, ánh mắt đột ngột trở nên nặng nề.

Lễ trao quân hàm sẽ diễn ra vào 3 ngày tới. Khi đó, tại cung điện Bạch Phong đại diện cho vinh quang tối cao, hắn sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng chưa từng có cho Lạc Du, cũng sẽ tự tay đeo quân hàm Đại tá và huân chương Bạch Phong lên người anh.

Hôm ấy, ở mọi ngóc ngách của chín quân khu, mỗi màn hình đều sẽ được lấp đầy bởi hình ảnh Lạc Du, mỗi người trong Liên Minh đều sẽ biết đến tên Lạc Du, và ngợi ca chiến công của người anh hùng 5 năm về trước.

Hắn còn muốn đúc một tác phẩm điêu khắc cho Lạc Du. Trên quảng trường ngoài cung điện Bạch Phong, mỗi một bức điêu khắc đều là một vì sao soi rọi và bảo vệ Liên Minh. Họ sẽ vĩnh viễn không chết đi.

Lạc Du khao khát vinh quang, hắn sẽ để Lạc Du tận hưởng nó. Nhưng khi mọi thứ lắng xuống, hắn muốn độc chiếm anh.

Hắn vốn không nên gặp mặt Lạc Du lúc này, nhưng chỉ có thể nhìn nhất cử nhất động của Lạc Du qua màn hình không cách nào thỏa mãn hắn. Biết Lạc Du xuống khu dưới, hắn lập tức từ cứ điểm trở về tinh cầu thủ đô, không ngừng nghỉ mà tiếp tục đến khu dưới.

Lạc Du đang ngủ trong một cửa tiệm không có khách, hắn không định đánh thức anh, chỉ muốn lẳng lặng nhìn anh ở khoảng cách thật gần sau 5 năm ấy.

Lạc Du nghiêng đầu, cổ áo sơ mi lệch đi lộ ra phần vai, ở đó có một dấu vết mờ nhạt.

Quý Tửu cau mày, giận dữ vì vết thương này —— Vì sao Lạc Du lại làm mình bị thương?

Không lâu sau đó, hắn dần nhớ lại, đó chính là “Kiệt tác” của hắn. Năm năm trước, có được Lạc Du trong chốc lát, không đủ, làm thế nào cũng không đủ. L*иg ngực hắn trống rỗng, hắn kiềm chế như một cực hình, biện pháp duy nhất để lấp kín lỗ hổng kia là ăn Lạc Du.

Sao có thể như vậy? Người duy nhất hắn không thể tổn thương chính là Lạc Du.

Cắn Lạc Du bị thương, hắn hổ thẹn mà thỏa mãn. Máu Lạc Du thật ngọt, ngọt ngào giống như tinh thần lực của anh vậy, hắn chỉ cần cắn anh một cái.

Trong giấc mơ, Lạc Du khẽ nhăn mũi. Hắn không khỏi nghĩ ngợi, trong mơ Lạc Du đã thấy gì?

Robot mô phỏng cảm thấy vị khách mới đến thật kỳ lạ, lúc người nọ vào nó đang chuẩn bị gào lên: “Bà đây chỉ mở Quý Cầm Dã thôi, ai muốn đổi kênh thì biến.”, thế nhưng vị khách nọ hoàn toàn không xem, cũng không nói muốn xem “Anh hùng trở về quê hương số đặc biệt” mà đi thẳng đến cửa sổ, lẳng lặng nhìn vị khách đang ngủ gật kia.

Robot mô phỏng nghiêng cái đầu nhỏ, không hiểu vị khách đang ngủ kia có gì hay để xem, không phải chỉ là một tên đàn ông bình thường xấu hoắc à?

Vị khách mới đến cũng không động đậy, robot mô phỏng rỗi rãi quan sát con người một hồi, nhanh chóng chán ngán, lại bắt đầu mê mẩn chồng yêu Quý Cầm Dã của mình. Coi được nửa tập phim của chồng rồi mới đột nhiên vỗ ót một cái, nó đâu làm từ thiện, khách vào nửa buổi rồi cũng không gọi đồ uống, như vậy sao được?

Robot mô phỏng cười cười đến gần, đang định mở miệng, đột nhiên bị áp lực của vị khách mới đến làm cho sợ hãi đến im miệng.

Quý Tích Thành lạnh mặt nhìn nó, đưa tay ra hiệu cho nó im lặng. Robot mô phỏng gật đầu như giã tỏi, cũng không quên đặt menu xuống.

Quý Tích Thành tiện tay chọn một ly cà phê, không nói nóng hay lạnh. Robot mô phỏng không dám hỏi, ngẫm nghĩ thấy con người đều hay nói người khác uống nước ấm đi, vì vậy nó quyết định làm một tách cà phê nóng bóng chết người luôn!

Lạc Du cau chặt mày, nhịp thở bắt đầu trở nên gấp gáp nặng nề, dường như anh đang bị cuốn vào cơn ác mộng ấy. Gương mặt Quý Tích Thành lạnh lùng, thầm hỏi trong lòng: Anh đang mơ thấy gì? Ước Nhân? Hay là chiến tranh?

Trong mơ, Lạc Du ôm Quý Tửu thật chặt. Anh không muốn tỉnh lại. Chín quân khu rộng lớn như thế, anh không biết phải tìm Quý Tửu ở đâu, chỉ trong cơn mơ, anh mới có thể tìm thấy Quý Tửu bị anh bỏ rơi hết lần này đến lần khác.

“Anh sẽ không bỏ em lại nữa.” Mồ hôi lạnh chảy trên trán anh, nhỏ giọng nói mớ, “Thật sự không…”

Robot mô phỏng rất hài lòng với tách cà phê nóng mình làm, hí ha hí hửng đi ra. Màn hình sau lưng nó đang phát buổi biểu diễn của Quý Cầm Dã, là một bài hát rất cảm xúc và mãnh liệt.

Robot mô phỏng đến gần, Quý Cầm Dã lên nốt cao, đâm thẳng vào điểm hưng phấn của robot mô phỏng, nó trượt chân, khay bay đến chỗ Lạc Du.

Khi cà phê sắp đổ lên người Lạc Du, Quý Tích Thành đưa người chắn lại, nhưng theo quán tính, không tránh khỏi đè lên người anh.

Giấc mơ đan xen đau đớn và tuyệt diệu kết thúc, Lạc Du mở choàng mắt.