Thác Tích

Chương 8: Ghen.

Từ lúc bước vào khu vực trung tâm thành phố, Quý Tửu đã cảm nhận được tầm mắt từ rất nhiều nơi hướng về mình.

Những ánh mắt đó khác với cái nhìn soi xét của người trong cứ điểm, chúng lộ liễu mà tầm thường hơn cách rõ ràng, như đám đờm nhầy tanh tưởi hôi hám dính trên người hắn.

Hắn không xa lạ gì với những ánh mắt đó, trước khi đến quân khu 9, hắn vẫn luôn bị nhìn như thế.

Lạc Du nói đây là hôm đầu tiên hắn đến thành phố An Tức, muốn dẫn hắn vào trung tâm thành phố ăn đồ ăn ngon nhất. Nhưng đã đi qua vài con hẻm, Lạc Du vẫn chưa biết phải chọn gì.

Còn không ngừng gọi Tửu Tửu.

Tửu Tửu nhìn cái này, Tửu Tửu nhìn bên kia.

Tửu Tửu, anh đã nói với cậu cái này ăn ngon này, Tửu Tửu nhất định sẽ thích cái này, nhưng chúng ta đi dạo thêm chút nữa đi, Tửu Tửu mau đến đây!

Hắn bị gọi đến hoa mắt chóng mặt, da gà nổi đầy người, Tửu Tửu Tửu Tửu, phiền thật!

Lúc đi qua một gian hàng gốm sứ, Quý Tửu dừng bước.

Hắn nghe thấy Lạc Du gọi hắn, nhưng hắn không đi theo.

Trong nhà chỉ có hai cái bát đã bị hắn mang đi cho mèo ăn, dù đã rửa sạch, hắn vẫn có ý định mua hai cái mới cho Lạc Du.

“Mua chén bát sao? Cậu có mắt nhìn thật đấy, cái bát cậu đang cầm là tôi nhập từ tinh cầu thủ đô về, mấy minh tinh với người có tiền ở đó đều dùng loại này đấy!”

Bà chủ là một người phụ nữ thấp bé, ăn mặc như gốm sứ với họa tiết rực rỡ, còn rạng rỡ màu mè hơn cả chén bát bày trên sạp hàng: “Thế này đi, em trai, cậu đẹp trai như vậy chị lấy cậu 10 tinh tệ thôi, thế nào?”

Quý Tửu nghe xong, trả bát về.

Chưa nói đến giá cả cao đến quá đáng, chén bát này cũng không phải kiểu mẫu người tinh cầu thủ đô ưa chuộng.

Vì những đồ gốm sứ này nhìn không giống ở thủ đô tới nên hắn mới nhìn thêm mấy lần, kết quả bà chủ nói là từ đó tới.

Bực bội.

“Ấy —— em trai đừng đi chứ! Giảm giá cho cậu đây! 10 tinh tệ hai cái? Ba cái thế nào?” Bà chủ cuống lên, “Năm cái!”

Quý Tửu cầm lấy hai chiếc bát có họa tiết màu lam nhạt khác, “Tôi muốn mua đồ bản địa. Hai cái này bao nhiêu tiền?”

Bà chủ mở giọng chào mời: “Thực ra chỗ của chị chỉ toàn chén bát bản địa. Em chọn đi, bán lời cho em.”

Quý Tửu vốn định mua hai cái, mà nhìn tới nhìn lui, quyết định mua thêm mấy cái nữa.

Cuối cùng, Quý Tửu tốn 3 tinh tệ mua một bộ chén bát —— một tô to đựng canh súp, hai cái dĩa con đựng đồ ăn, hai cái bát cơm.

Quay người, hắn nhìn thấy ba người đàn ông ăn mặc như chuột biến dị trong cống đi tới, áp sát lại.

Mấy người nọ rất cao to, bóng người như muốn che kín cả Quý Tửu.

Trên mặt người ở giữa có một vết sẹo xấu xí, động tác sờ lên cằm trông rất hèn hạ.

Quý Tửu cầm bát lên, lạnh lùng đưa mắt nhìn họ.

Lại có bảy, tám tên vây tới, trong mắt ẩn hiện máu tham lam.

“Mua chén bát à? Mới đến đây?” Tên mặt sẹo bước tới, nhếch mép cười, “Còn là cho hai người, ở cùng ai đây? Không giống với của đàn ông, em gái rồi?”

Đám người kia cười rống lên.

Bà chủ quầy gốm sứ thấy rất nhiều chuyện tương tự dạo gần đây, thấy cậu trai đẹp đẽ trước mắt này mà không dám nhắc nhở, cũng không dám ra mặt.

Công việc làm ăn của họ trên con phố này đang thuận lợi, mấy tháng trước, một đám côn đồ đến đây bày trò với thiếu niên cả nam cả nữ, bắt gặp gương mặt khác biệt xuất chúng sẽ vẽ đủ mọi kế bắt người đi, bán đến các hành tinh khác.

Đám côn đồ tập trung trên đường 17 này là người của nhà cung cấp năng lượng khổng lồ Aries, hiện phát triển nguồn năng lượng Jones dưới sự quản lý của An Tức.

Trị an nơi đây không đυ.ng được đám người này, lại thu được mánh lợi, thế là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Quý Tửu gạt cánh tay dơ bẩn nọ ra, lạnh giọng: “Cút.”

“Há, đủ cay độc!” Tên mặt khỉ đi tới, nói với tên mặt sẹo, “Xưa nay chưa từng gặp thằng nhóc nào xinh đẹp như vậy nhở? Hiếm có thật, làm được quả này thì kiếm lời to!”

Tên mặt sẹo bị gạt tay ra, sắc mặt không đẹp đẽ bao nhiêu, hung tợn khạc một bãi đàm đến chỗ Quý Tửu.

Hai người cách nhau rất gần, Quý Tửu vẫn nhanh nhạy tránh được.

Tên mặt sẹo sửng sốt, tâm trạng đã bắt đầu dậy sóng.

Đám người này đến thành phố An Tức làm chuyện đáng xấu hổ, thoạt trông phách lối đáng sợ, thực tế cũng chỉ là trò gạt con nít, người bị bắt đi đều thuộc tầng lớp thấp bé không có khả năng phản kháng như thường dân, dân tị nạn, một số bị chính gia đình bán đi.

Hôm nay đến trung tâm thành phố kiếm vài con mồi, phát hiện một bông hoa hiếm có, đầu nóng sôi sục lên mà không thăm dò rõ ràng bối cảnh đối tượng.

Với tốc độ phản ứng này, chỉ sợ là người trong quân đội.

Họ là ai mà dám động đến quân đội?

Tên mặt sẹo nuốt nước bọt, tỉnh táo được một nửa, nhưng vẫn không muốn từ bỏ con mồi nọ.

Vẻ đẹp này gã chưa từng gặp thấy, đừng nói là ở thành phố An Tức, kể cả minh tinh ở tinh cầu thủ đô cũng phải lu mờ.

Thấy đống rác vây xung quanh mình không có ý cút đi, dạ dày Quý Tửu nôn nao, ánh mắt tối tăm. Khi tên mặt sẹo động tay động chân, Quý Tửu đã ra một đá cực mạnh.

Mà đúng lúc này, Lạc Du đã phóng tới như trận gió cuốn ngang qua, hất tung cả thảy mười mấy người xuống đất, chắn trước người Quý Tửu như lá chắn kiên cố.

Người trên nền đất kêu gào thảm thiết, Lạc Du ra tay rất tàn nhẫn, mạng giữ được, nhưng xương cốt chắc chắn không lành lặn.

Đám du côn nọ không chỉ hứng chịu đau đớn cực hạn trên cơ thể, mà còn cả tra tấn tinh thần lực.

Tinh thần lực không quá cấp C, dưới tinh thần lực cấp SS hoàn toàn không ngóc đầu lên được, kể cả xin tha cũng không thể.

Quý Tửu nhìn chăm chăm bóng lưng Lạc Du, đầu trống rỗng trong phút chốc.

Làn gió êm dịu kia lướt trên gương mặt, khẽ khàng vờn quanh bao bọc lấy hắn, ngập tràn ứ đầy. Hắn hít thở thật cẩn thận, dù chỉ chút ít cũng không nỡ lòng nào vụt mất, tâm trạng sôi sục nôn nao dần dần được xoa dịu.

Hắn chớp mắt, nhìn Lạc Du.

Lạc Du lui về phía sau, nghiêng mặt hỏi: “Đám người đó có làm cậu bị thương không?”

Quý Tửu lắc đầu.

Một mình hắn cũng có thể giải quyết đám rác rưởi này, không cần Lạc Du phải ra tay.

Mà Lạc Du đến cứu hắn, hắn lại có chút vui vui.

Bên trị an nghe tin điều người đến, một trong số họ nhận ra Lạc Du, kinh hãi biến sắc, sốt sắng đến độ chân run lẩy bẩy.

“Đường 17 còn có chuyện buôn người?” Lạc Du không quen với việc này, “Mang người về, điều tra rõ ràng có đã buôn bao nhiêu người.”

“Họ là người của Aries, Aries…”

“Tôi không quan tâm dê đen hay dê trắng!” Lạc Du lạnh lùng nói, “Trách nhiệm của các người là đảm bảo an toàn cho cuộc sống của người dân nơi đây! Nếu các người không giải quyết được, vậy Falcon sẽ tự mình giải quyết.”

Aries: Bạch Dương.

Nghe thấy hai chữ Falcon, tên mặt sẹo sợ đến mức mặt mày xám ngoét như tro tàn.

Gã không cách nào ngờ tới, việc “nhập hàng” của mình lại rơi lên đầu Falcon.

Đám gây chuyện đưa về chỗ trị an, người xem trò vui tản đi.

Cơn giận trong lòng Lạc Du vẫn chưa tiêu tan, anh cúi đầu, lại nhìn thấy Quý Tửu cầm một bộ chén bát.

“Cậu mua bát?”

Chút tinh thần lực cuối cùng biến mất, Quý Tửu nhíu nhíu mày.

Thấy Quý Tửu không phản ứng, trong mắt vẫn là vẻ mờ mịt, Lạc Du cho rằng hắn bị dọa, vội vội vàng vàng đi tới, cầm bộ chén bát trong tay, còn giơ tay còn lại vòng ra sau lưng Quý Tửu, vỗ vỗ như an ủi: “Không sao nữa rồi, không phải anh cậu đã tới đây ư?”

Quý Tửu ừm một tiếng, không có tinh thần lắm.

Lạc Du nghĩ thầm, gay rồi.

Linh hồn nhỏ bé bị dọa bay đi mất của đóa hồng nhỏ vẫn chưa trở về.

Việc này cũng phải trách mình, việc gì cứ phải xông lên trước, không chú ý người phía sau chẳng thấy đâu?

Đang yên đang lành tự nhiên đi dạo chợ đêm, cơm tối còn chưa ăn được miếng nào đã bị kẻ xấu theo đuôi.

Tinh cầu thủ đô không có chuyện thế này nhỉ? Đóa hồng nhỏ vốn yếu ớt, lần đầu gặp phải chuyện thế này hẳn sẽ thấy khó chịu.

Mình cần phải thông cảm, tốt nhất là dỗ dành.

Lạc Du nói dỗ là dỗ, bắt lấy cổ tay Quý Tửu.

Cổ tay hắn rất mềm mại, nhưng lòng bàn tay anh lại sần sùi thô ráp do huấn luyện lâu năm.

Cổ tay nọ cứng lại, dường như còn muốn tránh ra. Lạc Du nắm lấy thật chặt: “Lần này yên tâm chưa? Anh đã nắm chặt như thế rồi, sẽ không lạc mất cậu nữa.”

Màn sương trong mắt Quý Tửu chuyển động, thoáng ẩn hiện vài tia sáng yếu ớt tối tăm.

Lạc Du nắm tay hắn đi về phía trước, hắn cụp mắt nhìn cổ tay mình mấy lần, cổ tay Lạc Du rất nóng, nhiệt độ truyền vào cơ thể hắn, vẫn ấm áp.

Hắn nhìn cổ tay mình xong, lại nhìn đến gò má Lạc Du.

Ánh đèn từ cửa hàng xung quanh phủ lên người Lạc Du, nhưng hắn cảm thấy đôi mắt Lạc Du sáng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Một hàng ăn xếp đầy bàn ghế trong ngõ, mùi thơm lan ra tận đường lớn. Quý Tửu bị Lạc Du dắt tay vào trong, hắn thấy khách ăn đủ loại bún mì.

“Cho hai bát bún cá, thêm trứng ngâm tương!” Lạc Du gọi to vào chỗ bán, quay lại nói chuyện với Quý Tửu, “Ngồi đi!”

Quý Tửu lướt nhìn bảng hiệu cửa hàng, Lão Chung Ăn Mì.

“Thật ra đây không phải quán ngon nhất ở đường 17, nhưng hôm nay anh muốn dẫn cậu đến đây.” Lạc Du lau bàn giúp Quý Tửu, “Chúng ta có thời gian mà, từ từ anh dẫn cậu đi ăn món khác.”

Quý Tửu hỏi: “Tại sao?”

Lạc Du nhìn Quý Tửu, không trả lời thẳng: “Lúc anh vừa đến Falcon nào biết trời cao đất dày, vừa đánh thắng một tiền bối trong khoang mô phỏng đã muốn khiêu chiến Huyết Hoàng Hậu. Kết quả bị bà ấy dạy một bài học nhớ đời. Thảm lắm, anh cậu sợ đến mức ở đây như bị rút rỗng ra luôn.”

Lạc Du vỗ vỗ ngực: “Đội trưởng cho anh nghỉ phép, để anh về thành phố An Tức mấy ngày điều chỉnh lại cảm xúc. Khi ấy anh còn nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn cậu bây giờ một chút, không thông nổi nên giận lắm, cả ngày cứ đi dạo lung tung trong thành phố, tìm được nơi này, ăn hết một bát bún thì thấy thoải mái ngay. Không phải đánh thua một trận mô phỏng thôi sao, mình còn trẻ, cứ phải nghĩ tiêu cực làm gì?”

“Sau này gặp chuyện không thuận lợi, anh cậu luôn đến đây ăn một bát bún cá, nước lèo đậm đà tươi mới nhất.” Lạc Du cười cười, “Húp hết là lại không sao!”

Quý Tửu nghiêm túc nghe hết: “Tôi không thấy trống rỗng.”

Lạc Du nghĩ thầm, chà, còn không chịu thừa nhận!

“Tôi cũng không sợ.” Quý Tửu còn nói, “Rác rưởi mà thôi.”

Lạc Du nhớ lúc mình chạy đến, Quý Tửu đã ra một đá.

“Vậy cậu vẫn không vui?”

Không vui? Quý Tửu ngạc nhiên nhướn mày.

Vậy ra cái kiểu lôi kéo nhão nhoét như nhựa đường này trong mắt Lạc Du là đang không vui.

Vậy hắn không vui nổi.

“Cậu sao vậy?” Lạc Du quan tâm hỏi, “Phản cảm với đám người kia sao? Nếu không ngày mai chúng ta đến chỗ trị an đi, giám sát họ tra án?”

Quý Tửu lắc đầu.

Hắn vốn không quan tâm thứ rác rưởi đó lẫn tội ác do chúng gây ra.

“Anh giải phóng tinh thần lực.” Quý Tửu cau mày, vừa nghĩ tới Lạc Du đưa tinh thần lực cho đám rác thải, hắn cảm thấy buồn nôn.

Lạc Du không rõ: “Tinh thần lực làm sao?”

Đúng là anh giải phóng tinh thần lực, nhưng đó không phải thao tác bình thường lúc đánh nhau à?

Chẳng lẽ Quý Tửu cho rằng chỉ khi kết hợp cơ thể với chiến hạm mới cần tinh thần lực?

“Mấy tên đó rất bẩn.” Mặt Quý Tửu đầy vẻ không hài lòng, “Không xứng.”

Hắn từng gặp qua không biết bao nhiêu kẻ xấu xí dơ bẩn, mà chính hắn đây, cũng được sinh ra từ nơi bẩn tưởi như thế.

Tinh thần lực của Lạc Du là thứ thuần khiết sạch sẽ nhất hắn từng nhận biết, là ngọn gió thiêu cháy vũ trụ, là sương tuyết trên đỉnh núi cao.

Rác rưởi nhơ bẩn làm sao xứng để cảm nhận?

Cách đây không bao lâu, tên mặt sẹo ngã sõng soài ra đất, khổ sở thở hồng hộc, bị tinh thần lực của Lạc Du khống chế đến run rẩy như con giòi béo núc.

Hắn lại cảm thấy rõ ràng, sự trong trắng bị rác rưởi làm bẩn.

Trong giây lát ấy, l*иg ngực hắn dấy lên ngọn lửa mãnh liệt, muốn thiêu thứ rác rưởi kia thành tro.

Lạc Du động não nửa ngày, cuối cùng rẽ vào một kết luận.

Anh mở to đôi mắt sáng ngời, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn Quý Tửu: “Quý Tửu, cậu thế này là đang ghen?"