Đào Đào Ô Long

Chương 21: "Đừng động."

Sự xuất hiện của Ninh Dã làm không khí trở nên vi diệu lạ thường.

Khi Trần An Bắc quay về chỗ ngồi, Lý Triết quay qua hỏi cậu: "Sao lại như thế này? Người hồi nãy là ai vậy?"

Trần An Bắc mấp máy môi, nụ cười trên mặt cũng dần mất đi.

Cậu nhìn Lý Triết, lắc đầu: "Thôi đừng nhắc đến nữa."

Chung Giai Giai nhìn Ninh Dã bên cạnh Tô Đào mà có chút khϊếp sợ.

Bởi vì người bên cạnh, cô cũng không dám trực tiếp hỏi Tô Đào, nên chỉ có thể vội vã lấy điện thoại ra nhắn tin.

Gửi đi, cô âm thầm huých tay Tô Đào một cái.

Tô Đào thấy thế, yên lặng lấy điện thoại ra.

Chung Giai Giai: [Tình huống gì đâu? Anh trai Ninh Dã của cậu sao lại tới đây?]

Tô Đào cũng bối rối, nỗi nghi ngờ trong lòng so với Chung Giai chỉ hơn chứ không kém.

Nghĩ một chút, cô không trực tiếp trả lời, theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Đèn phòng rất tối, đường nét cùng chiếc mũi cao thẳng trên khuôn mặt anh ngày càng hiện ra rõ ràng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhàn nhạt liếc qua.

"Có việc gì?"

Tô Đào nhanh chóng lắc đầu, "Không có."

Chỉ cần nhìn qua ánh mắt của cô, Ninh Dã cũng đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, thuận miệng trả lời: "Đạo diễn phim có quen biết với anh, ông ấy mời anh đến đây dự công chiếu."

Tô Đào im lặng không nói gì.

Nhưng bên kia, Chung Giai Giai điên cuồng spam.

Chung Giai Giai: [Sao tớ cứ có cảm giác như chúng ta đang yêu sớm bị người lớn bắt gặp vậy? Tớ cảm thấy anh trai này của cậu cũng không phải người đơn giản nha!]

Chung Giai Giai: [Gì đấy? Sao cậu không trả lời tớ?]

Chung Giai Giai: [Chết tiệt! Hai người đã nói gì vậy!!!]

Chung Giai Giai: [A! Tớ nhớ ra rồi, anh trai của cậu của nữ thần Trịnh Điềm của tớ có dính tin đồn nha, chẳng lẽ lần này cũng tới đây vì chị ấy sao?]

Khi Tô Đào đọc được tin nhắn cuối cùng Chung Giai Giai gửi tới, lại nghĩ tới "Đạo diễn phim" mà Ninh Dã vừa nói, rũ mắt trả lời---

Tô Đào: [Có lẽ vậy.]

Phòng chiếu vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng, Chung Giai Giai nhìn thấy vẻ đẹp kinh diễm của Trịnh Điềm, không nhịn được lắc lắc cánh tay Tô Đào nói vài câu, còn lại, bầu không khí vẫn im lặng một cách vi diệu.

Tô Đào cũng thể nói tâm trạng của mình hiện tại là như thế nào, sau một hồi vất vả thì phim cũng kết thúc,lúc bài hát cuối phim vang lên, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Đèn trong phòng lập tức sáng lên, nhưng mọi người dường như không ai có ý định đứng lên, tất cả đều đang đợi dàn diễn viên ra mắt công chúng.

Ninh Dã không biết chuyện này, liền đứng thẳng dậy định rời đi. Sau thấy tiểu cô nương cũng không hề nhúc nhích, cũng không định đứng lên, nhíu mày nhìn cô.

"Không đi sao?"

Tô Đào không biết nên nói gì cho phải, cô thật sự rất muốn chạy, rốt cuộc phim cũng hết, hẳn là mấy chuyện sau Chung Giai Giai cũng không cần cô đi cùng, cô đi trước cũng có thể tránh nói chuyện được với Trần An Bắc.

Nhưng...

Lại đi phải với người trước mắt này sao?

Chung Giai Giai phản ứng rất nhanh, cô chạy tới đẩy Tô Đào một cái, nói thay cho cô: "Đi nào đi nào! Nhất định phải đi!"

Nói xong, lại nhỏ giọng thì thầm với chị em tốt: "Cậu không phải muốn né tránh Trần An Bắc sao? May ra đi với anh trai Ninh Dã nhà cậu vẫn tốt hơn đó, bằng không chờ lát nữa cậu ta sẽ tìm cậu nói chuyện đó!"

Tô Đào chần chờ một lúc, cuối cùng cũng đứng dậy theo sau Ninh Dã ra ngoài.

Lý Triết bên cạnh vô cùng kinh ngạc, cậu ta rốt cuộc không nhịn được, hỏi Chung Giai Giai: "Cậu bị gì vậy, sao lại để Tô Đào đi với người đàn ông khác rồi?"

"Người đàn ông khác gì chứ? Đó là anh trai kết nghĩa của cậu ấy, cậu thì biết cái quái gì."

Chung Giai Giai vốn đang khó chịu, lại nói tiếp: "Tớ thấy các cậu đủ rồi đó, chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được, các cậu cứ mãi như vậy, Tô Đào lần sau cũng không muốn ra ngoài với tớ mất!."

Lý Triết cạn lời, quay sang nhìn Trần An Bắc, thấy cậu đứng bất động ở đó, cũng không nói gì.

-

Ninh Dã dẫn Tô Đào vào lối VIP.

Thời điểm vừa xuống cầu thang, vựa vặn gặp nhà sản xuất mới chào đón anh, ông ta cùng anh nói vài câu xã giao, thấy tình huống trong sảnh lớn rất căng thẳng nên liền kêu phục vụ đưa qua lối VIP.

Diễn viên đều bị fans bao quanh, Tô Đào cảm thấy nếu đi bình thường xuống lầu, xác thật cũng có chút khó khăn.

Cô không nghĩ nhiều, vẫn luôn đi bên cạnh Ninh Dã.

Lúc tới hành lang của lối VIP, bốn phía dần trở nên yên tĩnh. Người nhân viên dừng lại chỗ khúc ngoặt,chỉ về hướng thang máy phía trước.

"Ninh tiên sinh, bên kia là thang máy đi xuống, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước."

Ninh Dã tùy ý gật đầu.

Hành lang lúc này chỉ còn lại hai người, Ninh Dã liếc tiểu cô nương bên cạnh một cái, không nhịn được, lãnh đạm hỏi một câu: "Em cùng hai nam sinh kia hẹn nhau tới đây sao?"

Lời này của anh làm Tô Đào liền nghĩ đến chuyện phát sinh lúc đi thi đấu lần trước, nhanh chóng lắc đầu.

"Không phải, em chỉ hẹn với Chung Giai Giai, các cậu ấy..."

Tô Đào không biết nên giải thích như thế nào, cũng không muốn kể chuyện mình với Trần An Bắc cho Ninh Dã, trầm mặc một lúc, nhỏ giọng nói: "Cứ cho là trùng hợp đi."

Ninh Dã cũng không biết đang nghĩ gì, sắc mặt lạnh lùng "hừ" một tiếng, giọng điệu khó hiểu.

"Thật sự là trùng hợp."

Tô Đào không rõ anh có ý tứ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh.

Lúc này, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói---

"Ninh tiên sinh?"

Tô Đào theo bản năng nhìn thoáng quá, phát hiện một cô gái ăn mặc rất lộng lẫy đang đi tới chỗ cô.

Lúc gần tới, cô cảm thấy người này vô cùng quen mắt, sau khi cô ấy đứng trước mặt cô, Tô Đào mới hậu tri hậu giác nhớ tới, người này chính là nữ chính trong bộ phim vừa rồi, Trịnh Điềm.

Chung Giai Giai khen ngợi cô gái này với Tô Đào rất nhiều lần, nhưng cô cũng không phải là người cuồng thần tượng, nên cũng không xúc động gì.

Lúc này đứng gần, cô không thể không thừa nhận, Trịnh Điềm thật sự rất xinh đẹp.

Trịnh Điềm âm thầm đánh giá Tô Đào một chút, rồi hào phóng cười cười với Ninh Dã.

"Ninh tiên sinh, đã lâu không gặp."

Tô Đào cảm thấy cô ấy muốn nói chuyện với Ninh Dã, nếu bản thân cứ ngốc nghếch đứng ở đây thì rất xấu hổ, vì thế lặng lẽ lui về phía sau, rồi vòng qua người người anh chuẩn bị đi tới chỗ thang máy bên kia chờ.

Nào ngờ, mới đi được hai bước, cổ tay đã bị người ta nắm lấy.

"Vội cái gì?"

Lòng bàn tay anh rất ấm áp, lúc chạm vào cổ tay cô, cô có chút mất tự nhiên giãy giụa.

Nhưng Ninh Dã vẫn cho rằng cô tiếp tục muốn trốn, lực đạo ngày càng mạnh, nắm tay cô cũng chặt hơn.

Lát sau, anh quay đầu liếc Trịnh Điềm một cái, "Cô là ai?"

"..." Nụ cười trên mặt Trịnh Điềm muốn duy trì cũng không được.

Tuy rằng vị thiếu gia này tai tiếng rất nhiều, nhưng tốt xấu gì thì mình cũng đã gặp qua anh ta, cô cũng cho rằng mình lớn lên cũng không tệ, nhưng người này, sao lại quên mất rồi?

"Chúng ta đã từng gặp nhau ở câu lạc bộ hai lần. Lần cuối anh còn tiện đường chở tôi về đó."

Ninh Dã có chút mất kiên nhẫn, "Cho nên? Cô gọi tôi lại có việc gì?"

"..." Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt Trịnh Điềm hoàn toàn cứng đờ, mãi một lúc sau, miễn cưỡng cong cong khóe môi, "Không có chuyện gì to tát, chỉ là cảm thấy đột nhiên gặp anh ở chỗ này, tôi cũng cảm ơn anh đã đến đây cổ vũ cho tôi."

Ninh Dã hoàn toàn mất kiên nhẫn, xoay người trực tiếp lôi Tô Đào đi, tùy ý để lại một câu: "Không cần, tôi không phải tới đây vì cô."

Tô Đào thật sự có chút ngơ ngẩn, cô không nghĩ Ninh Dã đối với phụ nữ sẽ là thái độ như thế này.

Chính là những tin đồn lúc trước, cảm giác mô tả hơi khác so với hôm nay nha...

Thời điểm tới thang máy, Tô Đào có chút tò mò nhìn qua bên kia.

Trịnh Điềm sau khi bọn cô rời đi, liền trực tiếp đi vào phòng nghỉ trong khu VIP nhưng cũng không đi ra, Tô Đào mơ hồ nhìn bóng người qua lớp kính, trong lòng còn đang suy nghĩ hoài nghi vừa rồi.

Ninh Dã nghiêng đầu nhìn cô, thấy tầm mắt cô vẫn nhìn qua hướng bên đó, liền nghĩ tới bô phim vừa xem, bạn của cô gái nhỏ vẫn luôn túm lấy cô bàn tán nữ thần gì đó.

Anh nhàn nhạt liếc cô một cái.

"Muốn đi ký tên?"

Tô Đào hậu tri hậu giác phản ứng lại, cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, lập tức lắc đầu.

"Không có, em không có hâm mộ."

Ninh Dã cũng không nói thêm gì nữa, vừa muốn đi vào thang máy, bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa, trong góc tối có người đang lén lút cầm điện thoại nhìn qua hướng bên này chụp ảnh.

Việc này anh vốn đã sớm thích nghi, nên cũng không phản ứng gì, cũng không để ý,

Nhưng giây tiếp theo, anh bỗng nhiên nghĩ tới tiểu cô nương bên cạnh, liền nhíu mày.

Ninh Dã giang tay ra, trực tiếp đem tiểu cô nương ấn vào trong ngực,

Động tác bất ngờ của anh làm Tô Đào có chút trở tay không kịp.

Trước cô đều là một màu đen, chóp mũi tràn ngập hơi thở của người đàn ông, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa trộn với nhiều mùi hương khác nhau.

Cả khuôn mặt dường như dán vào l*иg ngực anh, nhiệt độ cơ thể anh rất nóng, qua chiếc áo sơ mi đen, cơ hồ đều truyền đến da cô.

Tim Tô Đào đập vô cùng nhanh.

Giây tiếp theo, cô hậu tri hậu giác bắt đầu giãy giụa.

Nhưng lúc này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu ép xuống---

"Đừng động."