Đào Đào Ô Long

Chương 16: "Được rồi, em tự giác vẫn là tốt nhất."

Nhịp tim của Tô Đào tăng đột ngột.

Cô từ nhỏ tới lớn cô chưa từng biết nói dối, cũng chưa làm bất cứ điều gì khiến lương tâm cắn rứt.

Cho nên lúc này, cô đột nhiên bị đứng họng, cả người đều hóa ngốc.

Bàn tay trắng nõn nắm chặt thành đấm, có chút khẩn trương, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, lúc sau theo bản năng lẩm bẩm một tiếng: "Anh Ninh Dã."

Người kia đã sớm mất kiên nhẫn, chỉ thấy anh đứng thẳng người, đi tới trước mặt cô gái nhỏ.

Tô Đào vẫn tròn mắt ngẩn ngơ nhìn về phía trước, người đàn ông càng ngày càng tới gần mình.

Hành khách đều đang bận rộn xếp hàng đăng kí lên máy bay, âm thanh ồn ào tự hồ rất gần, nhưng lại rất xa.

Tô Đào vẫn tròn mắt ngẩn ngơ nhìn về phía trước, nhìn người trước mặt đang ngày càng tới gần mình.

Lúc anh tới bên cô, trong nháy mắt không khí xung quanh đều trở nên căng thẳng.

"Bà nội đã cùng anh nói qua, nói sáng nay em bay."

Tô Đào căn bản không dám ngẩng đầu lên, ánh sáng phía trên đều bị thân hình người đàn ông che lại, thân hình nhỏ nhắn hòa vào bóng đen, mãi một lúc sau, cô mới chậm chạp mở miệng.

"Em nhớ lầm..." Suy nghĩ một chút lại có hơi chột dạ, cô liền bổ sung thêm, "Không phải cố ý..."

Người đàn ông trên đỉnh đầu đột nhiên lại cười khó hiểu, "Lúc trước thấy xe anh liền nhanh chóng khom lưng trốn đi, cũng không phải cố ý chứ?"

Tô Đào bị lời này của Ninh Dã làm cho ngẩn người, lúc sau phản ứng lại, vội vàng quang đầu nhìn sang nơi khác.

Bên tai lại vang lên tiếng thông báo, điện thoại trong túi Tô Đào vẫn vang lên không ngừng, cứ như có ai đó liên tục gọi điện thoại cho cô.

Cô từ từ điều chỉnh cảm xúc ngổn ngang của mình lại, lúc lâu sau, cô yên lặng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Dã.

"Anh Ninh Dã, em đã biết chuyện hôn ước."

Mắt anh hơi nheo lại một chút, "Em có ý gì?"

"Thật sự lúc trước tới Ninh gia, ba em vẫn không hề nói tới chuyện hôn ước. em cũng không biết... Tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên đã chán ghét em..."

Nhưng hiện tại cô đã biết.

Sự nhiệt tình mà cô luôn tự cho là đúng vốn là gánh nặng của anh.

Sự tồn tại của cô đã gây cho anh biết bao nhiêu phiền chán cùng khó xử.

Tô Đào nghĩ đến đây, lại hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nhìn về phía Ninh Dã cười cười, khuôn mặt bình tĩnh, lại làm cho người khác cảm giác đau lòng không thể nói thành lời.

"Chuyện trước kia, em vô cùng xin lỗi, em biết anh không muốn cùng em đính hôn, em sẽ không ỷ vào bà Ninh mà khiến anh khó xử.

Chờ lần này về, em sẽ lập tức nói chuyện cùng bà Ninh."

Ninh Dã không hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cô.

"Nói cái gì?"

"Nói... Nói chuyện hủy bỏ hôn ước của chúng ta."

Khi cô nói xong, trên đỉnh đầu thoáng chút im lặng.

Một lát sau, cũng không biết Ninh Dã vừa nghĩ gì, bỗng nhiên nhếch môi cười một cái, nhưng nụ cười lại không chạm đến khóe mắt.

"Được rồi, em tự giác vẫn là tốt nhất."

Tô Đào bị anh nói như vậy liền có chút khó chịu, nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa, đầu nhỏ vừa ngẩng lên định nói gì đó, Ninh Dã bên kia bỗng xoay người đứng dậy, liền xoay người rời đi.

Toàn bộ lời Tô Đào đều bị nghẹn lại cổ họng, cô mím môi nhìn bóng dáng anh rời đi, chóp mũi có chút hơi chua xót.

-

Thời điểm Tô Đào lên máy bay, mọi người đều đã ngồi vào chỗ.

Vé máy bay là do nhà trường đặt mua, tất cả học sinh lần này đi thi đều ngồi cùng nhau, cô cùng Trần An Bắc và Sở Dương Dương học cùng một lớp, cho nên lần này tình cờ ngồi cùng một hàng ghế.

Trần An Bắc vẫn luôn điện cho cô, lúc này rốt cuộc cũng thấy cô lên máy bay suôn sẻ, mọi lo lắng trong lòng lúc nãy cuối cùng cũng buông xuống.

"Tô Đào, cậu vừa đi đâu về thế? Sao lại lâu như vậy mới tới?"

Tô Đào không có hứng thú gì, cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản trả lời: "Có chút việc thôi, xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu rồi."

Sở Dương Dương ngồi sát cửa sổ, nghe những lời này của cô, lạnh mặt nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm: "Đã xin lỗi thì lần sau nên có tinh thần trách nhiệm cho tập thể một chút đi, nhiều người như vậy lại chờ mỗi cậu, thật không biết xấu hổ."

Tô Đào cũng không biết là không nghe thấy hay không quan tâm, sau khi đã ngồi vững vàng, trực tiếp nâng vách ngăn trước mặt, khoanh tay nằm xuống.

Cô gái nhỏ rất ít khi xuống tinh thần như thế này, Trần An Bắc bên cạnh có chút sửng sốt.

Vừa vặn lúc này của máy bay vừa đóng lại.

Người con trai thân hình cao lớn đĩnh đạc, trên người mặc áo đen, thần sắc có chút nhạt nhẽo.

Anh nhìn qua bên này, tầm mắt dường như dừng lại trên người Tô Đào khoảng hai giây, cảm nhận được được Trần An Bắc đang nhìn mình, anh mỉm cười lịch sự với cậu ấy.

Trần An Bắc có chút không hiểu, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, lúc sau lại quay về nhìn Tô Đào.

Bên kia.

Sau khi trợ lý đã tìm ra vị trí, Ninh Dã an phận ngồi xuống.

Vị thiếu gia này từ lúc lên máy bay đã bắt đầu lạnh mặt, dù đã theo anh mấy năm, nhưng trạng thái như hôm nay thật sự rất hiếm thấy.

Trước đây, Ninh thiếu của bọn họ dù gặp bất cứ chuyện gì để luôn là một thái độ lười biếng, lãnh đạm, hoặc là nếu ai chạm tới giới hạn của anh, thỉnh thoảng anh sẽ vô cùng tàn bạo. Nhưng loại tình huống như thế này, tính khí thay đổi thất thường, vẻ lạnh lùng như hôm nay quả thật là không hề có a.

-

Người này rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Trợ lý Trương không dám nói thêm gì, thậm chí ngồi xuống cũng không phát ra tiếng, ngồi im như chim cút.

Khi đã vững vàng ở ngồi vào taxi, bộ dáng của Ninh Dã vẫn còn nặc mùi thuốc súng.

Trợ lý Trương đau khổ không thốt nên lời, chỉ có thể lúng túng nói chuyện với tài xế.

Nhưng hai giây sau, mắt trợ lý Trương bỗng nhiên sáng ngời.

"Ninh thiếu, anh xem phía trước có phải là tiểu cô nương mà anh nhờ tôi chở về nhà bà Ninh không?"

Kỳ thật, trợ lý Trương vừa nhìn liền có thể xác nhận ra là Tô Đào, lúc lên máy bay đã đi ngang qua cô, anh ta lập tức cảm thấy giống.

Lúc này lại thấy, anh dường như đã có thể xác nhận.

Anh ta có chút hưng phấn, cảm thấy không khí trên xe lúc này quá áp lực, vừa hay lại có thể nhờ cô tới giúp mình.

Vì vậy, anh ta hứng thú bừng bừng, quay đầu lại. "Hành lý của cô bé có vẻ rất nặng đó, nếu không chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn được không?"

Ninh Dã cũng chưa nhìn ra bên ngoài một cái, chỉ ngẩng đầu liếc trợ lí Trương.

"Cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"

"..."

"Nếu tiếp tục nói nhảm thì mau xuống xe."

"..."

-

Trường học đã đặt cho học sinh tham gia cuộc thi một khách sạn tương đối tốt ở thành phố S.

Sau khi thầy giáo dẫn bọn họ đến khách sạn, lại điểm danh quân số một lần nữa, rồi mới chia phòng cho bọn họ.

Lớp Tô Đào chỉ tham dự ba người, trong đó Trần An Bắc là nam, cho nên cuối cùng chỉ có thể là cô cùng Sở Dương Dương ở chung một phòng.

Cô còn mải đang đắm chìm trong cảm xúc ở sân bay lúc nãy, cho nên bây giờ cũng không có phản ứng gì, ngược lại, Sở Dương Dương bên kia đang trợn tròn mắt, âm thầm khinh thường cô.

Hôm sau liền thi đấu, Tô Đào biết rằng bản thân không thể duy trì trạng thái này mãi được, vì vậy sau khi đã về đến phòng, trước tiên liền lấy trong ba lô ra một xấp đề thi, lặng lẽ nghiên cứu mấy câu hỏi.

Sở Dương Dương vẫn luôn âm dương quái khí, nhưng lại không biết nghĩ tới điều gì, yên lặng sắp xếp hành lí, một câu cũng không nói với Tô Đào, xoay người đi ra khỏi phòng.

Trong phòng nháy mắt liền trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng đầu bút cọ xát vào giấy cũng vô cùng rõ ràng.

Trong chốc lát, điện thoại của cô bỗng nhiên "Đing" một tiếng, là của Tô Quốc Vĩ bên kia nhắn tới.

Tô Quốc Vĩ: [Đào Đào, con đã đến thành phố S chưa?"

Tô Đào: [Vâng... Đã đến rồi ạ, ba cứ yên tâm.]

Tô Quốc Vĩ: [Vậy là tốt rồi.

Tô Quốc Vĩ: [ Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm của con gọi cho ba, nói cuối kỳ sẽ có họp phụ huynh, sau đó cô ấy sẽ nói với phụ huynh về vấn đề chọn nguyện vọng sau này.

Tô Quốc Vĩ: [Chủ nhiệm biết ba cũng chưa về, liền điện riêng cho ba thảo luận một chút. Cô ấy nói trước đây nguyện vọng của con là đăng ký vào chuyên ngành máy tính sao? Cô cũng đã cẩn thận xem xét một số trường trong nước, đại học D ở thành phố S và đại học B ở Bắc Thành phần lớn đều là xuất sắc, hai bên đều ổn, kêu chúng ta có thể thương lượng xem nên chọn trường nào.]

Tô Quốc Vĩ: [Đào Đào, con có ý tưởng gì không? Lúc trước bà Ninh cũng có gọi cho ba, nói hi vọng con có thể tiếp tục học đại học ở Bắc Thành, như vậy cũng tiện để cho bà ấy có thể chăm soc cho con. Ba cũng có ý như vậy, nhưng vẫn là muốn nghe theo ý kiến của con.]

Tô Đào nhìn một loạt tin nhắn ba cô gửi tới, lúc lâu sau, cô mới trả lời.

Tô Đào: [Ba, thật xin lỗi, lần này có lẽ ba phải khó xử rồi.]

Cô dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục gõ một hàng chữ gửi qua.

Tô Đào: [Con không nghĩ mình sẽ ở lại Bắc Thành nữa.]

-

Sáng hôm sau, từ 9 giờ tới 12 giờ, Tô Đào và các bạn học cùng nhau bước vào phòng thi.

Thời gian làm bài tổng cộng là 150 phút, bởi vì là thi đấu cúp quốc gia, nên đề bài khó hơn bình thường rất nhiều.

Thời điểm hoàn thành, Tô Đào vừa vặn đã kiểm tra xong đáp án, cô nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nộp bài rồi đi ra khỏi phòng thi.

Cô giáo đều đã ở bên ngoài chờ bọn họ, sau khi học sinh lần lượt ra tới, cô giơ tay nhìn nhìn đồng hồ.

"Chúng ta sẽ bay về vào buổi tối, hiện tại liền có một chút thời gian rảnh, các em muốn về khách sạn hay tự do hoạt động?"

Mấy bạn học sớm đã không kiềm chế nổi nữa, vội vàng kêu lên: "Tự do hoạt động ạ!"

Tối qua trong lúc ăn cơm, bọn họ đã tìm kiếm một nhà hàng ở thành phố S, xem bình luận và ảnh chụp có vẻ không tồi, vì thế hôm nay đều thống nhất ý kiến, thi xong liền qua đây.

Cả đoàn lúc sau liền gọi taxi qua bên kia, vừa kịp tới giờ ăn, nhà hàng cần soạn bàn. Tô Đào yên lặng đi theo mấy người bạn học, trong đầu còn đang suy nghĩ về mấy câu hỏi trong đề thi lúc nãy.

Mấy bạn học rất tò mò nơi này, mắt liên tục đảo quanh.

Mặt tường đều được dán kín bằng đề thi toán học, cả trên bàn hay ly chén cũng được có phương trình và kí hiệu khác nhau.

Dương như lúc đi vào ai cũng đều có thể cảm nhận được bầu không khí vô cùng đặc biệt, nếu ai đã thích toán học thì đến đây không khác gì tới thiên đường.

Sau khi phục vụ dẫn họ tới bàn ăn, Tô Đào vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình. Trần An Bắc vẫn luôn bên cạnh âm thầm quan sát cô, sau khi ngồi vào chỗ, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tô Đào, cậu đang nghĩ gì vậy?" . truyện teen hay

Tô Đào mấp máy môi, lễ phép nhìn cậu cười cười, "Không có gì, tớ chỉ là đang suy nghĩ đáp án của câu hỏi cuối cùng thôi."

"Đáp án rõ ràng là 1684 rồi, có gì để suy nghĩ cơ chứ." Sở Dương Dương bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, mắt liếc Tô Đào một chút, "Cậu học toán không phải vẫn luôn được thổi phồng là rất lợi hại sao? Đề đơn giản như vậy mà cũng phải bối rối à?"

Tô Đào ngẩn người, cô nhanh chóng nhẩm lại từng bước phương trình trong đầu, cuối cùng vẫn chần chờ nói: "Đáp án hẳn phải là 1681 chứ..."

Sở Dương Dương căn bản là không giống như Tô Đào, phản ứng đầu tiên là lớn giọng phản bác.

"Cậu rốt cuộc là tính toán kiểu gì vậy? Đáp án rõ ràng là 1684!!"

Tô Đào xem nhẹ thái độ của cô ta, từ tốn nói cho cô biết ý tưởng và toàn bộ quy trình giải đề.

Tiểu cô nương trí nhớ vô cùng tốt, mọi bước giải nói ra đều rất rõ ràng, mấy bạn học bên cạnh, thậm chí là Trần An Bắc, sau khi nghe nói xong cũng phải gật đầu.

Sở Dương Dương bị phản ứng của bọn họ cùng với thái độ của Tô Đào là cho mất mặt, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết phản bác như thế nào, bỗng nhiên quay đầu ấn chuông khiêu chiến trên bàn ăn.

Mỗi bàn ăn đều sẽ có chuông, nhưng lại không phải để gọi phục vụ.

Ở sảnh trước của nhà hàng có một tấm kính dày, trên đó có viết một bài toán khó hằng tuần. Cửa hàng này sáng tạo ra nhằm tăng thêm không khí trong nhà hàng.

Tất cả thực khách đều có thể khiêu chiến, một khi thành công, toàn bộ phần ăn đều sẽ được miễn phí.

Câu hỏi trên tường này hiện đang là khó nhất. Trong vòng một tháng nay cũng chưa có ai giải ra được. Các bạn học còn đang thảo luận, chờ lát nữa có nên cử người ra đó giải thử hay không.

Nào biết bọn họ còn chưa bắt đầu, Sở Dương Dương bên cạnh đã liền bấm chuông,

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, "Sở Dương Dương, cậu muốn đi giải đề này sao?"

Sở Dương Dương âm dương quái khí hừ lạnh, "Tớ không có năng lực như vậy, tớ ấn giúp Tô Đào. Cậu ấy vừa mới nói không phải rất lợi hại sao? Đề kia có thể nhẹ nhàng giải ra như vậy, câu hỏi này trong quán hẳn là không thành vấn đề đúng không?"

Nói xong, cô ta lại nhìn qua hướng Tô Đào.

"Biết cậu lợi hại, đừng ở chúng này dạy dỗ chúng tớ, đi lên giải câu hỏi kia đi, biết đâu chúng ta lại có thể tiết kiệm một mớ tiền cơm nha!"

Lời nói của Sở Dương Dương vô cùng chua chát, cô cũng là bị Tô Đào làm cho mất mặt, nhưng lại không muốn trực tiếp đầu hàng, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp đi đường vòng như vậy.

Câu hỏi trên tường kia quả thật đã qua phạm vi kiến thức của cấp ba, Tô Đào dù có lợi hại bao nhiêu nhất định cũng sẽ không giải ra được. Sở Dương Dương vừa không còn chút mặt mũi nào, một chút cũng không thể bỏ qua.

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô ta cũng tốt hơn một chút, vừa vặn lúc này người phục vụ đã tới, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Xin hỏi ai là người mới ấn chuông muốn giải đề vậy?"

Sở Dương Dương ở bên kia đặc biệt vui vẻ.

"Là chúng tôi," lại chỉ chỉ Tô Đào, "Cô ấy muốn đi giải đố a."

Tô Đào cau mày mấp máy môi, sau khi nghe Sở Dương Dương nói xong, lắc lắc đầu.

"Tôi không có, chuông là do cậu ấy nhấn. Nếu cậu muốn giải, thì tự đi một mình đi."

Tô Đào thường ngày nhìn mềm yếu là vậy, nhưng lại vô cùng kiên trì và nguyên tắc. Cô biết Sở Dương Dương có thù địch với mình, cũng biết là cô ta cố ý, cho nên lúc này cô cũng không muốn nghe cô ta nói tiếp nữa.

Sở Dương Dương căn bản không nghĩ tới cô sẽ từ chối mình trước mặt mọi người như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Tô Đào, tớ đã nói cậu giỏi mà, nếu cậu giải được bài toán thì chúng ta sẽ được miễn phí. Tớ đã ấn chuông giúp cậu, vậy cậu còn đạo đức giả gì chứ?"

"Chuông không phải tớ ấn, nếu tớ muốn giải đề thì sẽ tự mình ấn chuông, nhưng ngay từ đầu là cậu giúp tớ quyết định." Ánh mắt cô yên tĩnh nhìn Sở Dương Dương, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, "Giúp người khác quyết định thật không lễ phép cũng không hề tôn trọng đối phương nha, điều này đáng ra bố mẹ đã phải dạy từ rất sớm, tớ tưởng hẳn là cậu cũng hiểu chứ."

Mọi người đều ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Đào sẽ ung dung nói mấy câu liền từ chối Sở Dương Dương một cách sạch sẽ, hơn nữa còn... trào phúng cô ta một chút?

Cô gái nhỏ thông minh này không phải vẫn luôn mềm mại như kẹo bông gòn sao? Cư nhiên còn có một mặt như vậy?

Sắc mặt Sở Dương Dương lúc trắng lúc xanh, người phục vụ vẫn đứng yên bên cạnh, không biết rốt cuộc là tình huống của họ như thế nào, cũng không biết nên làm gì, cô chỉ có thể đứng lên, căng da đầu đi theo phục vụ.

Bọn họ bên này vô cùng kích động, toàn bộ mọi người trong nhà hàng đều không biết vô tình hay cố tình đều nhìn qua bên này âm thầm đánh giá.

Bên kia, trợ lý Trương hiển nhiên cũng thấy được Tô Đào, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện ở sân bay, anh ta cũng không dám nhắc tới trước mặt Ninh Dã.

Nhà ăn này là đối tác của công ty nước ngoài một hai lôi kéo bọn họ tới.

Đối tác lần này tính tình khá kỳ quặc, cực kỳ đam mê máy tính và toán học.

Sau khi xem xong chương trình phần mềm của Ninh Dã, anh ta không ngừng tỏ vẻ sùng bái. Lúc tới bữa cơm, tỏ vẻ thần thần bí bí dẫn bọn họ tới nhà hàng đặc biệt này.

Trợ lý Trương cũng coi như là có kinh nghiệm trên thương trường, mọi thể loại đối tác anh ta cũng đã gặp qua, cho nên ngay từ đầu lúc đối phương nhắc tới anh ta căn bản cũng không quá để ý.

Nhưng quả thật anh cũng không thể ngờ tới, những người này lại dắt bọn họ tới nhà hàng kiểu toán học này!

Vừa mới bước vào, trợ lý Trương liền cảm thấy cơn đau đầu mỗi khi học toán lúc nhỏ lại kéo tới.

Nhưng trong lúc đang lo lắng tìm đề tài để Ninh thiếu bọn họ cùng vị đối tác kia nói chuyện, anh lại nhìn thấy Tô Đào.

Tiểu cô nương lúc ấy dường như bị khó xử, trợ lý Trương có chút do dự, không biết có nên kêu Ninh Dã hay không, cũng may sau đó tình huống lại bị đảo ngược.

Anh đầu bên này cảm thấy an tâm đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn qua hướng bên kia không rời.

Mà bên kia, Sở Dương Dương sau khi bị phục vụ dẫn đến sảnh lớn, vẫn luôn đứng trước tấm kính dày không hề động bút.

Đề này thật sự rất khó, trình độ của Sở Dương Dương chỉ có thể giải tới bước thứ hai, cô không cam lòng cắn chặt môi, căng da đầu cầm bút viết tiếp, nào ngờ mới viết được tới hàng thứ hai, liền nghe người phía dưới thì thầm.

"Không phải đâu, cậu ta từ bước thứ hai đã sau rồi."

"Ừ nhỉ... Hình như là không đúng, đây không phải tùy tiện đi lừa gạt người khác chứ? Thật không sợ mất mặt a..."

"Tính đi, đừng nhìn, lãng phí thời gian quá."

...

Âm thanh loáng thoáng phía dưới Sở Dương Dương cơ hồ đều nghe thấy được, vốn dĩ vẫn đang kiềm nén cảm xúc, lúc này lại nghe những lời này, rốt cuộc nhịn không được, ném bút xuống đất, tức giận chạy ra ngoài.

Các bạn học bối rối nhìn nhau, sợ cô ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giây tiếp theo liền vội vã đuổi theo.

Tô Đào rũ mắt, không có phản ứng gì. Trần An Bắc bên cạnh sự cô nghĩ nhiều, vừa định an ủi, liền thấy người phục vụ khó xử đi tới.

Cô ấy có chút khó xử, nhìn Tô Đào cùng Trần An Bắc, hỏi: "Vậy quý khách... có tiếp tục giải đố không?"

Trần An Bắc chưa kịp từ chối, cô gái nhỏ bên cạnh đã nhẹ giọng nói.

"Để tôi thử xem."

-

Phục vụ dẫn Tô Đào lên, mọi người người phía dưới cũng hứng thú hơn không ít.

Rốt cuộc trong mắt bọn họ, vị bạn này so với người vừa nãy cũng không có gì khác nhau, thậm chí Tô Đào bề ngoài nhìn còn có chút giống... bình hoa.

Một bình hoa không đáng tin cậy.

Còn có một người đàn ông cao ngạo phía dưới, nhịn không được, hướng về phía trước nói với Tô Đào:

"Em gái nhỏ ơi, làm được không?Nếu không được liền không cần lãng phí thời gian của mọi người nha! Anh đây còn đang chờ khiêu chiến đó!"

Nhưng Tô Đào dường như không nghe thấy những lời giễu cợt đó, nghiêm túc đứng trước tấm kính xem xét đề một lần, lại ở nhanh chóng tính toán trong đầu, lúc sau cảm giác được bản thân đã đi đúng hướng, cô bắt đầu viết và viết.

Tiểu cô nương làn da vô cùng trắng, bàn tay nhỏ nhắn tựa vào tấm kính trong suốt, giống như một quả cầu tuyết đang chuyển động.

Dần dần, ánh mắt mọi người trong nhà hàng đã bắt đầu thay đổi, hầu hết đều đã buông chén đũa xuống yên tĩnh nhìn về phía trước, chờ cô viết xong đáp án.

Trong đó cũng có trợ lý Trương cùng với vị đối tác kia và Ninh Dã.

Ninh Dã nguyên bản chỉ là ngồi yên chỗ đó, nghịch bật lửa, lúc thấy Tô Đào đi lên, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Nhưng lúc sau, đáp án của cô gái nhỏ lần lượt rơi xuống tấm kính, thần sắc của anh cũng dần trầm tĩnh lại.

Bật lửa trong tay cọ xát với mặt bàn tạo ra một tiếng "Đát", anh dừng động tác, vẻ mặt chăm chú nhìn về phía trước.

Chỗ anh ngồi có hơi khuất, nhưng lại vừa vặn thấy được sườn mặt của Tô Đào.

Cô lúc này so với ngày thường hoàn toàn khác nhau, cô gái nhỏ hôm nay đặc biệt bĩnh tĩnh. Cô đứng trên bục đắm chìm vào bài toán, cô tựa như một ánh sáng tĩnh lặng vô hình.

Trong ánh mắt của người đàn ông, tựa hồ có chút dao động ngắn ngủ.

Một phút sau, đáp án cuối cùng cũng đã hiện ra trên tấm kính.

Hiện trường vô cùng im ắng, không bao lâu sau, người đàn ông vừa chất vấn cô đã hung hăng cau mày, "Không đúng, bước trung gian này không đúng! Đáp án tôi nghĩ hẳn không phải là như thế này..."

Anh ta vừa nói vừa bước về phía trước muốn tính lại một lần nữa, nhưng vừa đi được hai bước, bước chân đột nhận dừng lại.

Một lát, anh ta đi về chỗ ngồi, từ trong túi xách lấy ra một xấp giấy chứa đầy số và phương trình toán học.

Sau khi anh ta quay lại, Tô Đào nhanh chóng xem lại đáp án mà cô đã viết, cuối cùng cũng không quá chắc chắn, chỉ mềm giọng: "Xem ra không có vấn đề gì..."

Người kia nghe cô nói xong, chỉ có thể ngậm ngùi: "Đúng, thật sự không sai, là tôi sai."

Nói xong, anh ta có chút không tình nguyện vỗ tay cho Tô Đào, biểu cảm có hơi khó xử.

"Bạn học chính xác rồi, tôi nên thu hồi lời vừa nói thôi, cô bé không có lãng phí thời gian của mọi người."

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, một tiếng rồi hai tiếng, dần dần, cả nhà hàng đều vỗ tay.

Người phục vụ cũng đã kiểm tra lại đáp, cuối cùng tiến lên chúc mừng cho Tô Đào.

Trần An Bắc cũng không kiềm chế được, vô vàng đi lên khen ngợi Tô Đào.

Tô Đào không quá thích ứng với việc bị nhiều người chú ý như vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng, nhấp môi cười cười, nhẹ giọng "Cảm ơn."

Hai người nhìn từ xa vô cùng ám muội lại ấm áp, trông cực kỳ xứng đôi.

Bên này, vị đối tác kia thấy thế, tấm tắc khen: "Thật hâm mộ cậu bé kia nha, còn nhỏ đã có bạn gái thông minh như vậy."

Trợ lý Trương trong lòng lộp bộp mấy cái, sửng sốt "Yêu sớm vẫn là không tốt ha!" Sau đó lại vội vàng nhìn qua Ninh Dã.

Người này vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích, chẳng qua so với vừa rồi, lại có chút lạnh lẽo hơn.

Lát sau, người đàn ông đứng dậy, lạnh mặt đi qua bên kia.