Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 3: Sau khi sống lại cô ta lại làm thế với một vị Tổng giám đốc

Đau!

Hàng mi dài run nhẹ, Khương Chi Chi chậm rãi mở mắt.

Cô thế này là… Đầu thai rồi à?

Thế nhưng đột nhiên bên dưới thân thể truyền đến cảm xúc mềm mại làm đầu óc của cô lập tức cứng đờ.

Ôi… Đây là cái gì?

Cô thuận tay bóp thêm một cái, đây là cơ ngực, còn là cơ ngực của đàn ông!

Khương Chi Chi dè dặt nhìn lên khuôn mặt người đàn ông dưới thân, sau đó toàn thân đều cứng đờ.

Một khuôn mặt vô cùng đẹp trai kèm theo vẻ lạnh lùng.

Mi mắt của người đàn ông khép hờ, cô khẽ nhíu mày, dường như như có chút buồn bực.

Đây là… Đây là Nguyên Cận Mặc, là cậu hai nhà họ Nguyên!

Khương Chi Chi ngây dại, làm sao lại là Nguyên Cận Mặc chứ?

Trong đầu lóe lên tia sáng, dường như Khương Chi Chi đã ý thức được điều gì, lập tự từ trên giường nhảy dựng lên rồi đập ầm một tiếng vào thảm lót dưới nền nhà.

Cúi đầu nhìn xuống, ước chừng năm tầng mỡ béo chồng lên nhau quanh thân thể cô làm cô có cảm giác hai mắt tối sầm.

Gần như cô lập tức chạy như lăn một vòng đến trước gương, nhìn vào chính mình trong gương.

Đây… Đây là cô sao!

Chân dài của cô, vòng eo mảnh khảnh như tờ A4 của cô, cơ bụng của cô đâu rồi?

Tất cả đều không thấy đâu!

Vóc người này cứ như một đống thịt heo… Chờ một chút!

Mặc dù khuôn mặt có quá nhiều thịt nên từng đường nét chen chúc lại hơi biến hình, tuy nhiên Khương Chi Chi vẫn nhanh chóng nhận ra.

Trong gương không phải ai khác mà chính là Khương Chi Chi cô năm mười chín tuổi, bởi vì vấn đề về kích tố nên mập mạp phát tướng.

Cô lôi điện thoại di động ra xem lịch, bây giờ lại là sáu năm trước.

Cho nên… Cô đã sống lại sao?

Khương Chi Chi sững sờ không dám tin, một lát sau lại vui mừng đến chảy nước mắt.

“Mạc Hạo Thần… Khương Nhược Vi…”

Tất cả những thứ trước khi chết đều khắc cốt ghi tâm không thể nào quên được, trong mắt Khương Chi Chi bắn ra vẻ oán hận nồng nặc.

Hay lắm, nếu cô đã sống lại thì cô phải cẩn thận trả thù mới được, chắc chắn đời này phải làm cho bọn họ muôn kiếp không thể xoay người.

Nhưng mà làm cô chỉ có thể cười khổ là người khác đều sống lại thời thanh xuân xinh đẹp như hoa.

Chỉ có cô là sống lại lúc mười chín tuổi mập nhất, xấu xí nhất và bất lực nhất.

Nghĩ lại đời trước, Khương Chi Chi cô hai mươi lăm tuổi mà đã là CEO của một công ty được đưa ra thị trường, khối tài sản dưới tên có đến mấy trăm triệu, một khuôn mặt xinh đẹp đủ để làm cho vô số người cùng giới ghen tị và khác giới mê mẩn…

Hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và tự an ủi mình.

Không sao cả, sống lại một đời, chắc chắn cô có thể đạt được thành tựu còn cao hơn đời trước. Còn nữa, nhất định phải làm cho đôi nam nữ rác rưởi đê tiện kia gặp phải quả báo.

Thuận tiện cũng nên đền bù kịp thời một số chuyện…

Sau khi lấy lại tinh thần, Khương Chi Chi ngắm nhìn bốn phía, đầu óc dần dần nhớ lại.

Nơi này… Hình như nơi này là Nhất Phẩm Hiên, cũng chính là nơi mà lúc trước cô bị người ta bỏ thuốc phá hủy trong sạch.

Khó trách cô lại đặt Nguyên Cận Mặc dưới thân.

Một lần nữa cô quay lại gần mép giường, có chút sầu lo nhìn người đàn ông đã hôn mê.

Kiếp trước Nguyên Cận Mặc không chỉ là người cướp mất lần đầu tiên của cô mà còn suýt trở thành chú của cô.

Những đoạn trí nhớ đã bị cô cố gắng quên lãng lại dần dần phơi bày ra trước mắt.

Kiếp trước cô bị người ta bỏ thuốc, mơ mơ màng màng không biết gì, tùy tiện kéo lấy một người trong khách sạn. Sau khi mất đi trinh trắng, cô tỉnh dậy trước và sợ hãi rời đi.

Trở về đến nhà mới biết mang máng được tin tức có người bắt cậu hai nhà họ Nguyên và xảy ra quan hệ, chuyện này ồn ào không mấy vui vẻ.

Cho nên mãi cho đến khi cô xảy ra tai nạn xe cộ vẫn luôn có tin đồn là hình như Nguyên Cận Mặc bị một người phụ nữ xúc phạm dẫn đến tận ba mươi tuổi mà bên cạnh không hề có một người khác giới.

Khụ khụ khụ… Hình như… Có vẻ chính cô là người đã xúc phạm anh thì phải, đổi lại là ai bị người chín mươi lăm kilôgam đè trên giường mà không có bóng ma tâm lý thì đúng là lừa quỷ đi thôi!

Cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, Khương Chi Chi có chút áy náy, cũng là lúc này cô mới phát hiện, hình như đối phương đang hôn mê.

… Là do cô quá “hùng vĩ” nên đè Nguyên Cận Mặc ngất luôn à?

“Người anh em… À không, cậu hai nhà họ Nguyên, thật sự xin lỗi nhé!”

Khương Chi Chi che mặt, cô đã nói rồi mà, chẳng trách người đàn ông này đã hôn mê mà còn nhíu mày…

Cũng đúng, cho dù ai bị một cục thịt gần một trăm kilogram đè cũng không chịu nổi…

Bất đắc dĩ nhéo nhéo thịt mỡ trên người mình, Khương Chi Chi nhìn xuống giường, đột nhiên khuôn mặt cô đỏ lên.

Cậu hai nhà họ Nguyên nằm trên giường lớn, toàn thân đều là vết đỏ và vết máu ứ đọng.

Đời trước cô cứ giày xéo Nguyên Cận Mặc như vậy rồi bỏ đi, còn anh thì bị kẻ khác chạy tới phá cửa đi vào và chụp rất nhiều ảnh đặc tả rõ ràng, hơn nữa số ảnh này còn truyền ra ngoài…

Nghĩ tới đây, cô thở dài, đúng là cô đã rất có lỗi với cậu hai nhà họ Nguyên.

Tính toán thời gian một chút, hình như các phóng viên cũng sắp tới rồi, cô phải nhanh chóng đánh thức Nguyên Cận Mặc.

Khương Chi Chi bắt đầu ấn vào huyệt nhân trung của Nguyên Cận Mặc, cánh tay trắng trẻo của anh cũng bị cô bóp tím, thế nhưng ngoại trừ chân mày càng nhíu chặt thì chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ anh sắp tỉnh lại…

“Cậu hai nhà họ Nguyên này, xin lỗi nhé, đắc tội rồi…”

Khương Chi Chi chớp mắt, im lặng suy nghĩ một chút.

Cuối cùng cô nhảy lên giường, cố gắng cúi thân thể nặng nề của mình xuống rồi hôn lên.

Ừ, cách cấp cứu truyền thống… chính là hô hấp nhân tạo.