“Cô Lạc, mắt cô có thể nhìn thấy rồi sao?” Cô ta Nhìn Lạc Hiểu Nhã kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Thượng Quan Hồng không thích nhìn thấy hình ảnh Long Thiếu Ly nắm tay Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã khẽ lắc đầu, lúng túng không nên nói gì nữa.
Ngay lúc cô còn hơi hoảng hốt thì bàn tay to đang nắm lấy tay cô chợt siết chặt lại, mang lại cho cô vài phần an tâm, anh nói: “Thượng Quan Hồng, cô yên tâm đi, mắt của Hiểu Nhã sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy thôi.” Đôi mắt anh liếc về phía Thượng Quan Hồng đang chột dạ, Long Thiếu Ly ghét nhất loại phụ nữ ghen tuông này.
“Thiếu Ly, ý em không phải vậy?” Thượng Quan Hồng vội vàng giải thích, nhanh chóng theo bước chân của Long Thiếu Ly đang bắt đầu bước về phía trước.
“Hôm nay gia đình nhà họ Long tụ họp, cô tới đây làm gì?” Long Thiếu Ly nói bóng gió, hoàn toàn không muốn để ý tới Thượng Quan Hồng.
“Thiếu Ly, dì nói tối nay muốn thông báo về việc đính hôn của em và anh.” Cô ta đã đợi anh trở về nước từ lâu rồi. Hôm nay, có phu nhân của nhà họ Long làm chỗ dựa, cô ta không muốn bỏ lỡ người đàn ông rất có thể sẽ thừa kế phần lớn di sản của nhà họ Long này.
“Đó không phải việc của tôi, tôi không đồng ý. Huống chi bây giờ tôi đã có vợ, thậm chí còn có một cậu con trai nữa.” Anh không chút thương tiếc tuyên bố, vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt của mọi người trong gia tộc họ Long đều rơi trên người Lạc Tử Kỳ.
Đứa trẻ này, quá giống anh.
Người đầu tiên tỉnh hồn lại sau khi kinh ngạc là Long Tử Đình, cô ta ưu nhã đứng lên nhìn Lạc Tử Kỳ nói: “Anh, đứa nhỏ này là của anh sao?”
Đây là một câu hỏi nổi loạn, Mai Như Tâm ngồi bên cạnh cô lắc đầu nói: “Tử Đình, sao con lại có thể nói như vậy?”
“Mẹ, giống hệt như vậy mà, không thể là con của người khác được.” Long Tử Đình tự nói, đây cũng chính là hiệu ứng mà Long Thiếu Ly mong muốn.
Lạc Hiểu Nhã hơi sợ hãi đứng trước cửa, bây giờ rốt cuộc cô mới biết rằng Long Thiếu Ly căn bản chưa nói trước với người nhà của anh về việc anh sẽ đưa cô tới đây. Sự xuất hiện không báo trước này rõ ràng là muốn tập kích bất ngờ. Chuyện này làm cô có chút băn khoăn không biết có nên đưa Tiểu Kỳ vào đó không.
“Không phải đâu, Tử Đình, đừng nói bậy bạ.” Long Thiếu Ly còn chưa phản ứng thì Thượng Quan Hồng ở sau lưng anh đã không nén được tức giận. Cô ta làm sao lại không biết Long Thiếu Ly có một đứa con riêng như thế này, nhưng cô ta không quan tâm, lập tức trực tiếp tự mình tuyên bố Tử Kỳ không phải con của Long Thiếu Ly.
“Ồ, có phải con trai tôi hay không cũng không đến lượt cô nói. Tiểu Kỳ, mau đến gọi ông nội cùng ông cố đi.” Chỉ vào hai người đàn ông đang ngồi trên sô pha, Long Thiếu Ly không hề khẩn trương chút nào cả. Không cần quan tâm thật hay giả nữa, anh đã đi tới bước này rồi, anh không muốn lùi bước. Chỉ cần không kết hôn là được, anh không muốn trao vị trí vợ mình cho người khác một cách bừa bãi.
Bởi vì, vị trí đó trong lòng từ lâu đã dành cho một người khác rồi.
Lạc Tử Kỳ buông tay Long Thiếu Ly ra, cậu bé chạy về phía sô pha, nhìn hai người đàn ông trước mặt, chớp mắt, đầu tiên cúi đầu chào hỏi người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi hơn trước: “Xin chào ông cố ạ.” Không cần người khác phải giới thiệu, cậu có thể biết ai là ông nội, ai là ông cố bằng cách nhìn vào ngoại hình của họ.
Ông cụ ngập ngừng cử động môi, nhất thời không đáp lại Lạc Tử Kỳ. Đứa trẻ chợt sốt ruột, vươn bàn tay nhỏ bé về phía ông cụ, giọng điệu non nớt vang lên: “Ông cố ơi, cháu cho ông ăn kẹo yêu thích nhất của cháu này. Như vậy có phải ông sẽ để ý đến cháu không?”
“Ha ha…” Long Tử Đình cười nghiêng ngả, nói: “Anh à, con trai anh thật là hài hước.”
Ông cụ cuối cùng cũng có động tác, đưa tay ra nhận lấy kẹo trong tay Tử Kỳ. Sau đó thật sự lột lớp vỏ bên ngoài ra cho vào miệng, đáp: “Thật ngọt nhỉ, đến đây nào, để cho ông cố ôm một cái.” Đoán chừng bởi vì quá mong chờ chắt trai nên vừa nhìn thấy Lạc Tử Kỳ, ông đã thích rồi.
“Không được.” Lạc Tử Kỳ thẳng thừng từ chối.
“Tại sao vậy?” Ông cụ mơ hồ, lần đầu tiên có một người dám cả gan làm trái ý ông như vậy, hơn nữa lại còn là một đứa nhóc nữa chứ.
“Bởi vì, cháu còn phải chào ông nội cùng những người khác nữa. Nhưng mà ông cố ơi, chờ cháu chào xong rồi sẽ trở về cho ông ôm nhé.” Lạc Tử Kỳ không hề hoảng sợ, giống như có người đã dạy cậu vậy. Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy gì cả, nhưng cô có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của con trai mình, đứa nhỏ này nhất định sẽ chinh phục được mọi người ở đây thôi.
“À à, tốt lắm, tốt lắm, cháu đi nhanh đi.” Ông cụ ban đầu thất vọng, nhưng điều này ngay lập tức nhẹ nhõm, đây là cách giữ phép lịch sự, ông thích nó, tốt hơn nhiều so với đứa cháu trai cả của ông.
Vì vậy, chỉ qua vài lần hỏi đáp, Lạc Tử Kỳ đã chinh phục được trái tim của ông cụ, làm ông lập tức nhận cậu là chắt trai của mình,. Đúng vậy, đứa nhỏ này giống Long Thiếu ly như thế, muốn không tin cũng khó.
Lạc Hiểu Nhã yên lặng đi theo Long Thiếu Ly đến ngồi trên ghế sô pha. “Ông nội, cha, đây là Hiểu Nhã, mắt của cô ấy không thể nhìn thấy nên có chỗ nào không phải mong mọi người hãy thông cảm.” Dáng vẻ Long Thiếu Ly nghiêm túc giống như gà mái mẹ che chở cho gà con vậy. Anh che chở Lạc Hiểu Nhã dưới đôi cánh của mình. Còn về phần Lạc Tử Kỳ, anh tin rằng ở trong ngôi nhà này, mình không cần lo lắng chút nào cả. Nhìn ánh mắt của ông nội với Tử Kỳ anh đã biết, chỉ cần có ông nội ở đó, Lạc Tử Kỳ nhất định sẽ không chịu thua thiệt.
Từng lời từng chữ lặng lẽ khắc sâu dưới đáy lòng của Lạc Hiểu Nhã, tuy biết Long Thiếu Ly hành động là đang đóng kịch, nhưng giờ phút này trong lòng cô vẫn không khỏi cảm động.
Lời nói của Long Thiếu Ly khiến tất cả mọi người đang nhìn Lạc Tử Kỳ dời tầm mắt sang người của Lạc Hiểu Nhã. Trong đó ánh mắt của Thượng Quan Hồng là có nhiều ác ý nhất. Nhớ đến vừa rồi ở trong sân Long Thiếu Ly nói anh có vợ và con trai, trong lòng của Thượng Quan Hồng chợt hoảng sợ. Cô ta liếc về phía Mai Như Tâm, nói: “Cô à, không phải cô nói hôm nay sẽ thông báo…”, nhưng cô ta chỉ mới nói được một nửa đã không thể tiếp tục được nữa. Bởi vì ánh mắt bén nhọn của Long Thiếu Ly đang bắn về phía cô ta.
“Ông nội, con muốn kết hôn với Hiểu Nhã, càng sớm càng tốt, con muốn có trách nhiệm với con trai của mình.” Sau khi Thượng Quan Hồng im lặng, Long Thiếu Ly liền kịp thời nói ngay trong bầu không khí vui vẻ mà Lạc Tử Kỳ mang đến cho mọi người.
Người đầu tiên sửng sốt chính là Lạc Hiểu Nhã, trong hợp đồng cô đồng ý sẽ thừa nhận con trai là của anh, sau đó sẽ cùng con trai diễn một vở kịch cùng anh trong suốt một năm. Nhưng cô chưa từng đồng ý sẽ gả cho anh. “Thiếu Ly…” Cô vội vàng muốn từ chối, trong lòng cô vẫn cảm thấy người cô thật sự muốn kết hôn nên Phong mới đúng.
Nhưng Hiểu Nhã chỉ nói hai chữ, tay đã bị bóp chặt lại, sức lực không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại để cho Lạc Hiểu Nhã cảm giác được. Chẳng lẽ Tần Vinh lại bán đứng cô nữa sao? Chẳng lẽ trong hợp đồng cô đã đồng ý gả cho anh sao?
Trong thế giới tối tăm ấy mọi thứ đều không thể đoán trước được, nhưng cô biết rằng cô có thể chịu đựng ủy khuất cũng không sao. Nhưng mà cô không thể để cho Tiểu Kỳ chịu đựng bất kỳ ủy khuất nào cả, sau khi suy nghĩ xong, cô vẫn nên nhịn thôi. Đợi lúc Long Thiếu Ly mang cô rời khỏi đây, cô sẽ hỏi anh sau. Phản ứng của Tiểu Kỳ cả ngày hôm nay cũng làm cô có chút không quen, Tiểu Kỳ vẫn luôn rất thích Phong. Nhưng bây giờ, tên nhóc này lại dường như có cảm tình khác với Long Thiếu Ly. Tựa như thật sự xem Long Thiếu Ly là cha mình vậy. Cô quyết định lúc chỉ có hai người họ, cô phải nói rõ ràng cho Tiểu Kỳ biết mới được.
“Cô…” Người thứ hai phản đối là Thượng Quan Hồng.
Mai Như Tâm nhíu mày, Thượng Quan Hồng là con gái của anh ruột của bà ta. Vốn dĩ nếu không phải vì con trai của bà ta còn nhỏ, bà ta cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng em gái bà ta và Thượng Quan Hồng lại nhờ vả, nên bà ta mới bắt đầu kết hợp cuộc hôn nhân này. Bà ta cùng lắm chỉ muốn nhìn Long Thiếu Ly ổn định mà thôi. Mà bây giờ, Long Thiếu Ly không những có một đứa con trai, mà còn có một người phụ nữ danh chính ngôn thuận mang về nhà nữa. Điều này làm cho bà ta cảm thấy áp lực, ông cụ vẫn luôn thích Long Thiếu Ly, hiện tại xem ra còn thích cả đứa nhỏ này nữa. Không được, bà ta phải ngăn lại.
“Thiếu Ly, cô Lạc lần đầu tiên đến nhà họ Long của chúng ta nên chắc cô ấy còn chưa quen với tình cảnh của nhà họ Long đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng chưa biết gia cảnh của cô ấy như thế nào, không biết có môn đăng hậu đối hay không, nên không thể mới ngay lần đầu gặp mặt đã bàn về hôn sự rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Thiếu Ly, sau này rồi chúng ta hãy nói về chuyện đó.” Lời của Mai Như Tâm vừa dứt, người đầu tiên phụ họa lại không phải ai khác mà là người trong cuộc Lạc Hiểu Nhã. Nghe thấy lời của Mai Như Tâm, cô mới giống như bị hòn đá rơi xuống làm cho tỉnh táo lại, cô thật sự không muốn kết hôn với Long Thiếu Ly.
“Hiểu Nhã, tuy rằng lần đầu tiên em đến nhà chúng ta, nhưng chúng ta lại không phải là lần đầu gặp nhau đúng không? Dù anh không có trách nhiệm với em thì cũng phải có trách nhiệm với con chứ, cũng không thể để cậu bé làm con riêng được…” Long Thiếu Ly cố ý tức giận, anh siết tay Lạc Hiểu Nhã càng lúc càng chặt. Mặc dù điều hòa trong phòng khách bật đủ lạnh, nhưng Lạc Hiểu Nhã vẫn cảm giác được sự ẩm ướt truyền đến từ lòng bàn tay của anh.
Tiểu Kỳ dường như cảm thấy sóng gió trước tình cảnh này, tuy cậu còn nhỏ nhưng trái tim lại không hề nhỏ, trong lòng cậu mẹ chỉ nên kết hôn với cha nuôi thôi. Nhưng còn cha cậu… , câu do dự, suy nghĩ một chút sau đó cơ thể nhỏ bé trực tiếp chuyển đề tài, thân thể lanh lợi ôm lấy ông cụ, nói: “Ông cố ơi, cha nói mang con đến đây ăn cơm, con đói bụng rồi.” Vừa nói, vừa trực tiếp kéo áo lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn của mình.
“Ông cố ơi, ông xem này, bụng cháu đói mèm rồi, lại còn kêu rột rột lên nữa.” Lúc nói cậu còn làm như thực giả tiếng bụng kêu.
“Được rồi, được rồi, Tử Đình, đi gọi má Ngô đi, lập tức dọn cơm lên.” Ông cụ dặn dò Tử Đình, nhưng ánh mắt lại thản nhiên quét qua người Lạc Hiểu Nhã. Thật lòng mà nói, ông cảm thấy để một người mù như vậy làm cháu dâu của mình sẽ ủy khuất cháu trai. Hơn nữa, ông không hề biết gì về Lạc Hiểu Nhã cả. Cho nên mọi việc vẫn nên cần bàn bạc tìm hiểu kỹ hơn rồi nói sau. Thứ nhất là để mặt mũi cho cháu trai, thứ hai là cũng giữ được mặt mũi cho chắt đích tôn Tiểu Kỳ. Trong mắt ông thật sự rất thích cậu, vừa nhìn đã thấy thân quen, giống như đã quen biết cậu rất nhiều năm rồi vậy. Mà sự yêu thích đó lại xuất phát từ trái tim ông.
“Đúng rồi ạ! Ông cố thật tốt.” Lạc Tử Kỳ hôn gió một cái, ngoài ra còn trưng ra nụ cười mang thương hiệu mê hoặc gϊếŧ người không đền mạng của mình, khiến cho miệng của ông cụ cười không khép lại được. Ông nghiêng người bế Lạc Tử Kỳ đến phòng ăn, vì vậy lời cầu hôn của Long Thiếu Ly đành phải gác lại, cũng giúp Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Về phần Long Thiếu Ly, cô càng lúc càng không thể hiểu nỗi.