Cố Kiều Niệm vô thức tránh đi, sau đó cô đi đến trước mặt Cố Thiến Thiến đang oán hận nhìn cô.
Nhìn thấy dấu răng trên mặt cô ta, Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nói: “Thiến Thiến, bởi vì chị mà em phải chịu khổ rồi.”
Cố Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi, hận ý dao động điên cuồng trong đáy mắt, nếu như không phải nghĩ đến ba trăm triệu kia, nghĩ đến sau này Cố Kiều Niệm cũng sẽ phải trải qua thống khổ cùng tuyệt vọng mà cô ta phải chịu tối hôm qua, cô ta nhất định sẽ nhào tới nuốt sống Cố Kiều Niệm!
“Em với cha mẹ đối xử với chị tốt như vậy, cũng đã đến lượt chị báo đáp mọi người rồi.” Cố Kiều Niệm rủ mí mắt xuống, lông mi thật dài che lại sự lạnh lẽo sâu không thấy đáy trong mắt cô: “Bên phía tổng giám đốc Kim mọi người sắp xếp đi, yên tâm, con nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng.”
Cố Đức Hạo lập tức thở dài.
“Bé ngoan, cha biết con nhất định sẽ hiểu chuyện mà!” Cố Đức Hạo từ ái nói.
Cố Kiều Niệm nghe vậy, trong dạ dày lập tức xuất hiện từng trận cuồn cuộn, buồn nôn sắp chết.
Kiếp trước cũng bởi vì phần từ ái này mà cô từng bước một đi vào hố lửa.
Nhưng bây giờ cô nhìn Cố Đức Hạo từ ái, giả tạo qua loa, đồ đần cũng có thể nhìn ra ông ta không chân thành, lúc trước làm sao mình lại tin tưởng bọn họ như vậy chứ?
“Cha, gần đây cha vì chuyện của con mà nhọc lòng không ít, tóc đều đã bạc trắng rồi.” Cố Kiều Niệm vừa nói chuyện vừa đưa tay dứt một nhúm tóc trên đầu Cố Đức Hạo ra.
“Ôi!” Cố Đức Hạo kêu đau một tiếng.
“Con dùng quá sức sao? Cha, thật xin lỗi!” Vẻ mặt Cố Kiều Niệm luống cuống.
Dung mạo của cô xinh đẹp giống như búp bê được bày trong tủ kính, lúc đôi mắt đầy nước nhìn qua vô cùng động lòng người.
Lúc đầu trong lòng Cố Đức Hạo còn tức giận, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt vô tội này của cô thì trong nháy mắt cơn tức giận lập tức tiêu tan.
“Không sao, con biết cha vì con rất vất vả thì tốt rồi…” Cố Đức Hạo ho nhẹ một tiếng.
“Không phải mày còn có một quảng cáo son môi phải quay sao? Vừa rồi Dương Tuyết đã gọi điện thoại thúc giục một lần, đi nhanh đi!” Mặc dù sự tức giận của Cố Đức Hạo đã tiêu tan, nhưng Trương Ngọc Mai thì không.
Bà ta thấy dáng vẻ vô tội của Cố Kiều Niệm thì thậm chí càng tức giận muốn điên lên, hiện tại còn phải nhờ cô đi hầu hạ tổng giám đốc Kim để bảo vệ ba trăm triệu kia, nên đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, nhìn thì lại chướng mắt, chỉ có thể tìm lý do đuổi cô ra ngoài.
“Cái con bé chết tiệt này, gần đây thấy nó càng ngày càng quyến rũ, không biết là học được từ chỗ nào?” Cố Kiều Niệm vừa đi, Trương Ngọc Mai đã không nhịn được nói.
“Bà ngậm miệng đi, nào có người nào làm mẹ mà nói con gái của mình như vậy, tôi nhìn qua vẫn thấy bình thường mà! Là ánh mắt của bà có vấn đề, gặp ai cũng thấy giống hồ ly tinh!” Cố Đức Hạo không nhịn được nói.
“Con gái của tôi?” Trương Ngọc Mai liếc mắt: “Nó cũng xứng sao?”
“Được rồi!” Cố Thiến Thiến không nhịn được cắt đứt tranh chấp của hai người: “Hiện tại là lúc nói những chuyện này sao? Hai người không phát hiện Cố Kiều Niệm có cái gì đó khang khác sao?”
“Khang khác?” Lông mày Trương Ngọc Mai nhíu chặt: “Không phải mẹ vừa mới nói sao? Càng lúc càng giống hồ ly tinh!”
Toàn thân Cố Thiến Thiến đều đau đớn, lại bị chính người mẹ ngu xuẩn của mình chọc tức chết, cô ta không nhịn được mà nói: “Tối hôm qua chắc chắn là chị ta đánh con ngất xỉu! Chị ta nhất định đã biết kế hoạch chúng ta bán chị ta để đổi lấy hợp đồng ba trăm triệu! Nếu như chị ta thật sự có thể tiếp nhận việc hầu hạ đó thì tối hôm qua sẽ không để con thay thế chị ta!”
“Sợ cái gì? Cho dù nó thật sự có vấn đề, trốn được lần thứ nhất thì còn trốn được lần thứ hai à? Nó không thoát được khỏi lòng bàn tay của mẹ đâu!” Trương Ngọc Mai cười lạnh nói.
Lần đầu tiên là do lơ là sơ suất.
Lần thứ hai bà ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt, bà ta cảm thấy Cố Kiều Niệm ngu xuẩn như vậy thì có thể gây ra sóng gió gì lớn chứ.