Sau Khi Tạo Phản Thành Công

Chương 6: Đồ nhà quê" ăn điểm tâm.

Chương 6: "Đồ nhà quê" ăn điểm tâm.

Thời điểm tỉnh ngủ, Bảo tỷ có chút mơ mơ màng màng, nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, cả người có chút ngốc ngốc, nàng còn đang suy nghĩ lời Vương phu nhân nói.

Kỳ thật Bảo tỷ đã hỏi Vương phu nhân, chuyện bà một lần nữa quản gia nàng có thể lý giải, nhưng vì sao lại muốn đem con trai thϊếp thất tới nuôi dưỡng bên người thì nàng không hiểu.

Lúc ấy Vương phu nhân đang dạy Bảo tỷ vẽ hoa sen, thật ra Bảo tỷ không thích vẽ tranh lắm, nhưng nàng biết Vương phu nhân là vì nàng nên mới làm.

Vương phu nhân nhìn bộ dáng đen gầy của Bảo tỷ, nói: “Nếu con không thể thoát khỏi hiểm nguy, con có thể sống chung với nó, nhưng con phải nhớ một điều, không biết mình nguy hiểm mới đáng sợ, kẻ thù vô hình chính là kẻ thù đáng sợ nhất."

Bảo tỷ nhìn Vương phu nhân, nàng cảm thấy Vương phu nhân nói rất nhiều lời kỳ quái, nhưng ngẫm lại rất có đạo lý: “Vậy phu nhân, kẻ thù có thể nhìn thấy thì không phải là kẻ thù ạ?”

“Cũng là kẻ thù, chỉ là nó giống như chó dữ bên ngoài thôi.” Giọng nói Vương phu nhân ôn nhu, khi cười rộ lên, đuôi mắt chỗ đã có vết chân chim nhàn nhạt, lại làm người ta cảm thấy rất đẹp: “Con hiểu chưa?”

Bảo tỷ gật gật đầu, nói: “Con biết rồi ạ.”

Vương phu nhân nở nụ cười.

Thực ra sau khi đi theo Vương phu nhân, Bảo tỷ rất ít khi làm việc, nàng thích phơi nắng, thích mỗi ngày luyện võ, thích vũ đao lộng kiếm, Vương phu nhân chưa bao giờ ngăn cản, còn đứng ở cửa sổ nhìn nàng.

Chỉ là Bảo tỷ vừa muốn vũ đao lộng kiếm, vừa muốn học vẽ tranh, cho nên Bảo tỷ có một loại cảm giác, Vương phu nhân đối xử với nàng không khác gì đối với con gái ruột.

Trừ những chuyện đó, Vương phu nhân còn dạy Bảo tỷ rất nhiều, nàng không yêu cầu Bảo tỷ hiểu ngay lập tức, chỉ cần nàng ghi tạc trong lòng là được.

Vốn dĩ Vương phu nhân cho rằng Bảo tỷ lớn lên một ít mới có thể hiểu được, nhưng bà không nghĩ tới, không chỉ có bà dạy Bảo tỷ, đại bá mẫu của Bảo tỷ cũng sắp xếp người tới dạy nàng.

Nha hoàn phát hiện Bảo tỷ tỉnh, chỉ là Bảo tỷ không có động đậy, các nàng không biết tính tình Bảo tỷ ra sao nên không dám tiến lên quấy rầy, yên tĩnh đứng ở bên cạnh, nhưng về sau có người chuẩn bị xong nước ấm cùng quần áo, chỉ còn chờ Bảo tỷ mở miệng mà thôi.

Bảo tỷ gác cằm lên chăn, quay đầu nhìn về phía nha hoàn, nhếch miệng cười nói: “Ta không muốn mặc váy, mang cho ta một bộ nam trang tới đây.”

Nha hoàn sửng sốt, nói: “Dạ thưa, trong phủ không có chuẩn bị.”

Bảo tỷ gãi gãi mặt, không nói gì nữa, nói: “Vậy không cần nhiều tầng như vậy, khó hoạt động.”

Nha hoàn đáp dạ, một lần nữa đi tìm váy áo tới.

Bảo tỷ thay quần áo, tự mình súc miệng, lúc này mới nhảy nhót ra cửa, Quý ca còn chưa tỉnh, Bảo tỷ muốn hoạt động một chút, liền đi tìm mẫu thân trước.

Liễu Cần đang ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy nữ nhi liền vẫy tay bảo nàng lại đây, hỏi: “Đói bụng à? Muốn dùng chút điểm tâm không?”

Lượng cơm của Bảo tỷ so với cô nương cùng lứa thì giống nhau, mau ăn mau đói, đáng tiếc chính là vóc dáng nàng không lớn như người ta: “Dạ được ạ.”

Liễu Cần bảo người làm bưng điểm tâm lên, Bảo tỷ rất thích ăn điểm tâm, trước kia khi chỉ có ngày lễ ngày tết trong nhà mới có thể mua một ít, bên trong có bánh đậu ngòn ngọt, bên ngoài còn bọc một lớp đường mỏng.

Điểm tâm này không hề rẻ, trong nhà còn muốn tích cóp tiền cho Quý ca đi học, cho nên mỗi lần chỉ mua bốn miếng, tuy nói là một người một miếng, cuối cùng đều là Bảo tỷ với Quý ca một người ăn hai miếng.

Bảo tỷ hỏi: “Cha đâu ạ?”

Liễu Cần thấy nữ nhi ăn vui vẻ, rót cho nàng một ly trà, nói: “Cha con đi làm việc.”

Bảo tỷ gật gật đầu không hỏi lại, cha nàng vốn dĩ cũng thường xuyên ra ngoài làm việc, vừa đi là rất lâu, kỳ thật trong cuộc sống của Bảo tỷ, nàng nhớ cha, nhưng không phải không cho cha nàng rời đi: “Nương, con muốn mặc nam trang, váy này tuy đẹp, nhưng rất vướng.”

Liễu Cần nói: “Nương biết rồi.”

Bảo tỷ ăn xong rồi một đĩa điểm tâm, bắt đầu ăn trái cây, cả người đều cười tủm tỉm, nhìn rất vui vẻ.

Liễu Cần nhìn bộ dáng nữ nhi, cũng cảm thấy thích: “Ta bảo cha con mời mấy ma ma trong cung tới nhà, đến lúc đó con phải đi theo học hành cho tốt, biết không?”

Bảo tỷ cắn trái cây, gật gật đầu.

Liễu Cần ôn nhu nói: "Mặc dù nói học quy củ, nhưng không phải là sống gò bó, mà là có một số việc con có thể không làm, nhưng phải biết.”

“Nương, con hiểu.” Bảo tỷ cười nói: “Vương phu nhân cũng nói một ít cho con, nếu con không biết mà nói ra thì sẽ để cho người khác có cơ hội lừa gạt con.”

Hai mẹ con còn rất nhiều lời muốn nói, chỉ là xung quanh có rất nhiều người lạ, tuy nơi này là nhà các nàng, nhưng so với trước kia thì không giống.

Bảo tỷ cho rằng chuyện giàu có nên địa vị ngày càng cao này cũng phải trả giá thôi, nàng cũng vui vẻ chấp nhận, sau này nếu có những ngày tháng tốt đẹp thì chẳng ai muốn sống khó khăn như trước đây cả.

Liễu Cần để nữ nhi uống miếng nước, lúc này mới nói tiếp: “Cha con đã tìm cho con với Quý ca vài cái tên, chờ cha trở về, các con tự mình đi chọn đi.”

Đôi mắt Bảo tỷ sáng lên, người khác đều có tên, chỉ có nàng và Quý ca không có, bởi vì bọn họ vẫn luôn đang chờ cha trở về đặt cho: “Có dễ nghe không ạ?”

“Dễ nghe.” Liễu Cần xoay vòng trên cổ tay, đây là Nghiêm Tri Lý đeo cho nàng, nàng không thích trên tay mang mấy thứ này lắm, làm cái gì cũng đều rất cẩn thận, chỉ sợ va đập phải, rốt cuộc vòng ngọc này vừa thấy liền biết là đồ xa xỉ, chỉ là không thể không thừa nhận, nàng rất thích vòng ngọc này: “Ta xem hoa hết cả mắt, nghe nói cha con còn cố ý tìm người có học vấn đặt cho các con."

Bảo tỷ rất chờ mong, nhịn không được nói: “Nương nói cho con nghe thử đi.”

Liễu Cần cười lắc đầu, nếu nói cho nữ nhi biết trước, vậy chẳng phải sẽ mất vui rồi hay sao.

Lúc trước, trong nhà có một ít tiền, Liễu Cần đã từng nghĩ lấy tiền mời người đặt tên cho hai đứa nhỏ, đi ra ngoài kêu cũng tốt, lại bị bà bà ngăn cản.

Nghiêm lão phu nhân không phải tiếc tiền, mà là thật tình thật ý đem Liễu Cần trở thành nữ nhi của mình: “Bảo tỷ còn nuôi bên người Tri Lý mấy năm, mà Quý ca…… Tri Lý cũng chưa nhìn thấy, nhiều năm như vậy nó không ở cùng hài tử, mà bọn nhỏ đối với nó cũng xa lạ, phải cho bọn họ một thứ liên quan chứ.”

Kỳ thật Nghiêm lão phu nhân cũng có tư tâm, cũng vì mẫu tử ba người Liễu Cần mà suy nghĩ.

Nghiêm lão phu nhân nói: “Chờ thêm hai năm, đến lúc thiên hạ thái bình thì hỏi thăm tin tức củaTri Lý, nếu không còn, vậy khi đó đặt cho bọn nhỏ cái tên, con cũng tái giá, ta cho con đồ hồi môn, con nguyện ý để hai đứa nhỏ cho ta chăm sóc là được.”

Liễu Cần không phải cái loại người không biết tốt xấu, nàng không có tâm tư tái giá, chỉ là chờ thái bình, một lần nữa phải đăng ký hộ tịch, đến lúc đó đặt bọn nhỏ cái tên chắc cũng kịp.

Quý ca tỉnh, được nha hoàn đem tới tìm Liễu Cần cùng Bảo tỷ, bé có chút sợ người lạ, ở đây người quen thuộc cũng chỉ có mẫu thân, tỷ tỷ.

Chỉ là không nghĩ rằng khi Quý ca vừa tới không bao lâu liền có nha hoàn bưng không ít hoa quả điểm tâm tới, cắt tỉa thành các loại động vật, nhìn là có thể phát hiện tinh xảo hơn rất nhiều so với hoa quả chỗ Bảo tỷ và Liễu Cần.

Nha hoàn tiến vào sau liền tới trước hành lễ, cười nói: “Nô tỳ Vân Hương thỉnh an phu nhân, thiếu gia, cô nương, đây là phu nhân chúng ta bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị điểm tâm cho thiếu gia, không biết khẩu vị thiếu gia như thế nào, cho nên đều chuẩn bị mỗi thứ một ít.”

Quý ca không có hé răng, chỉ là an tĩnh mà nhìn nha hoàn kia, mặc dù bé vẫn là hài tử, nhưng cũng đọc sách biết chữ, mẫu thân bé mới là thê tử của phụ thân, thế mà ở nhà bọn họ còn có người khác tự xưng phu nhân ư?

Liễu Cần nhấp môi dưới: “Ta thật không biết trong phủ này còn có một vị phu nhân khác nữa đấy.”

Vân Hương đi chuyến này là được Từ thị nói tới thử Liễu Cần, nếu lần này Liễu Cần lui, như vậy về sau Liễu Cần muốn quản gia cũng không dễ dàng: “Nô tỳ cũng không biết, là lão gia lúc trước bảo xưng hô như vậy ạ."

Bảo tỷ từ trên ghế xuống, đi qua đi nhìn Vân Hương bưng điểm tâm trong tay, cười hì hì nói: “Thứ này tinh xảo thật đấy, làm giống như thật ý.”

Vân Hương nhìn bộ dáng Bảo tỷ, trong lòng khó tránh khỏi có chút khinh thường, không hổ là từ nông thôn đến, một chút bộ dáng thành thị đều không có: “Nếu cô nương thích, về sau cứ việc đến viện của phu nhân chúng ta ăn là được.”

Bảo tỷ lấy một miếng điểm tâm hình con hổ, nhìn về phía Vân Hương: “Tỷ tỷ ngươi cũng thật xinh đẹp.”

Vân Hương trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, nói: “Tạ cô nương khen.”

Bảo tỷ nhìn nha hoàn xung quanh, vòng quanh Vân Hương xoay nửa vòng rồi tới phía sau nàng ta, đột nhiên một chân gạt nàng ta ngã trên mặt đất.

Vân Hương không nghĩ rằng Bảo tỷ sẽ động thủ, càng không đoán được sức lực Bảo tỷ lớn như vậy, kinh hô một tiếng ngã trên mặt đất, mâm điểm tâm trong tay cũng rơi xuống: “Cô nương người……"

Lời còn chưa nói xong, Bảo tỷ đã đè đầu gối sau lưng nàng ta, một tay cầm điểm tâm hình hổ, một tay túm tóc nàng ta, ép nàng ta ngẩng đầu lên.

Bảo tỷ đột nhiên động thủ, Liễu Cần cũng hoảng sợ, còn Quý ca thì yên lặng, đây không phải là lần đầu tiên bé thấy tỷ tỷ động thủ.

“Ai nha, điểm tâm tinh xảo như vậy đều dơ hết rồi, thật sự đáng tiếc.” Bảo tỷ nhìn về phía Vân Hương cùng nha hoàn theo sau, nói: “Nhặt lên cho ta.”

Sắc mặt những nha hoàn kia trắng bệch, các nàng nhìn về phía Vân Hương lại nhìn về phía Bảo tỷ.

Vân Hương khóc lóc nói: “Cô nương, người như vậy……”

Thần sắc Bảo tỷ thay đổi, trực tiếp lấy đầu Vân Hương đập một cái, Vân Hương không có lối thoát, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khi ngẩng đầu lên, máu từ trên trán nàng ta chảy xuống.

Nha hoàn vừa định kêu, liền gắt gao che lại miệng mình.

Bảo tỷ nhìn người trong phòng một vòng: “Con người của ta, tính tình không tốt lắm, lời nói một lần đừng để ta nói lần thứ hai.”

Nha hoàn đi theo Vân Hương có chút đứng không vững, các nàng tuy rằng là nha hoàn, nhưng được nuôi dưỡng hầu hạ bên người từ nhỏ, chưa từng gặp qua chuyện máu me đầm đìa như thế, thấy Bảo tỷ nhìn chằm chằm các nàng, các nàng lập tức ngồi quỳ trên mặt đất, nhanh chóng quỳ bò nhặt những điểm tâm đó lên.

Có đôi khi không chú ý tới những mảnh đĩa vỡ cắt trúng tay, các nàng cũng không dám hé răng, những điểm tâm đó đã dơ lại còn có máu, không còn bộ dáng tinh xảo lúc đầu.

Bảo tỷ nói: “Thật là đáng tiếc những điểm tâm này, ta còn chưa ăn nữa, vậy nên đừng lãng phí, ngươi tới đem đút cho nàng ta ăn, một miếng cũng đừng lãng phí, biết không?”

---------------xxxxxxxxxx----------

Tác giả có lời muốn nói: Bảo tỷ là từ tầng dưới chót lên, hiện tại thân phận thay đổi, nên có nhiều thứ nàng chưa thấy bao giờ, đừng cười nàng.

Giải thích một chút, Bảo tỷ vì sao lại động thủ, bởi vì đây là biện pháp đơn giản trực tiếp nhất.

Nữ chính có tính cách như thế đấy. Hy vọng mọi người không ghét bỏ nàng low!