Sau Khi Tạo Phản Thành Công

Chương 4: "Đồ nhà quê" về Vương Phủ.

Edit: TCNPM.

CHƯƠNG 4: "Đồ nhà quê" về vương phủ.

Phủ đệ của Nghiêm Tri Lý nằm ở phố tây, nơi này vốn là nơi hoàng thân quốc thích, huân quý thế gia của tiền triều từng ở, chỉ là hiện giờ trống tòa nhà trống rất nhiều, Nghiêm Siêu lại chỉ có mình đệ đệ là Nghiêm Tri Lý, tự nhiên muốn chọn nơi lớn nhất tốt nhất cho hắn.

Nghiêm Siêu vốn tưởng Nghiêm Tri Lý sẽ ở trong cung thêm vài ngày, ngay cả lão phu nhân đều luyến tiếc tiểu nhi tử rời đi, nhưng Nghiêm Tri Lý cự tuyệt, chỉ nói mỗi ngày đều sẽ tiến cung nói chuyện với bà.

Liễu Cần cùng Quý ca ngồi xe ngựa, mà Bảo tỷ cùng cưỡi ngựa với Nghiêm Tri Lý đi bên cạnh.

Bảo tỷ cảm thấy bản thân cực kỳ uy phong, vẫn luôn nhìn xung quanh, nói: “Cha, con nghe nói kinh thành phồn hoa lắm, có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon.”

Nghiêm Tri Lý nói: “Có, đến lúc đó cha mang Bảo tỷ đi ăn nhé?”

Bảo tỷ gật đầu, đắc ý dào dạt mà nói: “Cha, con bắt được một con hồ ly đặc biệt tốt, con vẫn giữ lại bộ lông hồ ly cho người đó.”

Nghiêm Tri Lý là biết chuyện về nữ nhi, nhưng không biết cụ thể tròn méo ra sao, hắn biết nữ nhi vì người trong nhà mà học đi săn thú, còn bị thương, hơn nữa cũng không biết nữ nhi săn được con mồi gì, hắn bỏ lỡ thời điểm nữ nhi trưởng thành, cũng bỏ lỡ thời điểm trong nhà cần hắn nhất, là nữ nhi thay thế hắn chăm sóc gia đình: “Vậy thật tốt quá, cha vẫn luôn muốn có lông hồ ly làm bao tay.”

“Hì hì.” Bảo tỷ nói: “Đáng tiếc là lần đầu tiên con săn được thỏ, da lông đều bị hỏng, nếu không cũng giữ lại cho cha rồi.”

Nghiêm Tri Lý nói: “Chờ sau này ổn định, cha mang Bảo tỷ đi săn thú nhé, lại săn mấy con thỏ cho cha, được không?”

Bảo tỷ đáp: “Ngoại trừ thỏ ra, con còn muốn cùng cha đi săn hổ lớn, ở nhà Lưu viên ngoại có một bộ lông hổ, đặt trên ghế rất uy phong.”

Nghiêm Tri Lý cũng không nói cho nữ nhi, rằng bộ lông hổ đó ở nhà Lưu viên ngoại là giả: “Vậy cha chờ lông hổ lớn của Bảo tỷ.”

Phủ đệ không có tên, rốt cuộc Nghiêm Siêu không đăng cơ, Nghiêm Tri Lý hiện giờ cũng không được phong tước.

Lúc này đại môn phủ đệ mở ra, một nữ nhân yểu điệu, phục sức hoa lệ đứng ở cửa, nàng thấy đoàn người Nghiêm Tri Lý tới liền tiến lên cười đón: “Lang chủ, ngài đem tỷ tỷ cùng bọn nhỏ đã trở về rồi ư?”

Mày Nghiêm Tri Lý hơi nhăn lại, có chút không vui, hắn cố ý dặn dò Từ thị không có việc gì làm thì không cần ra cửa, rốt cuộc chuyện của Từ thị, con cái mình đều không biết gì.

Bảo tỷ duỗi cánh tay chờ Nghiêm Tri Lý đem mình ôm xuống đất, sau đó nhảy nhót hai cái, hỏi: “Cha, nàng ta là ai?”

Nhìn ánh mắt ngây thơ của nữ nhi, Nghiêm Tri Lý không biết nên trả lời như thế nào.

Liễu Cần cũng mang theo nhi tử xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh, ôn nhu nói: “Mấy năm nay nương không ở bên cạnh cha các con, cho nên nàng giúp đỡ nương chăm sóc cha.”

Bảo tỷ à một tiếng, giống như đã hiểu, dẩu miệng duỗi tay nhìn Nghiêm Tri Lý nói: “Cha ôm.”

Nghiêm Tri Lý trong lòng cảm kích thê tử, lời thê tử giải thích làm hắn không bị xấu hổ, hơn nữa đem trách nhiệm lên trên người mình, hắn khom lưng đem nữ nhi ôm vào trong ngực, hỏi: “Quý ca muốn cha ôm không?”

“Không cần đâu ạ.” Quý ca vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con là nam tử.”

Bảo tỷ ôm cổ Nghiêm Tri Lý, nói: "Đệ đệ ngốc.”

Nghiêm Tri Lý nắm tay thê tử, mặt Liễu Cần đỏ bừng, cũng không rút tay ra, một tay kia nắm tay nhi tử, một nhà bốn người đi vào trong phủ: “Chờ cha sắp xếp công việc xong, cha mang cả nhà đi dạo một vòng trong phủ nhé.”

Liễu Cần ôn nhu đáp dạ.

Từ thị vặn vặn khăn tay, lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Lang chủ, chàng trên người có đại sự, hay để thϊếp mang theo tỷ tỷ đi dạo trong phủ đi.

Bảo tỷ có chút không vui mà nói: “Đây là nhà ta, có cha ta ở đây, vì cái gì lại phải để ngươi dẫn đi?”

Từ thị ôn nhu nói: “Bảo tỷ ngoan, Lang chủ bận chuyện rất quan trọng……”

Bảo tỷ trừng mắt với Từ thị, nói: “Ngươi... rất kỳ quái, chúng ta người một nhà nói chuyện, ngươi chen vào làm gì?”

Lời này Liễu Cần không thể nói, Quý ca sẽ không nói, cũng chỉ có Bảo tỷ có thể nói.

Bảo tỷ gắt gao ôm Nghiêm Tri Lý, đôi mắt đỏ lên: “Đây là nhà con, con không phải tới làm khách, con về nhà mình mà."

Nghiêm Tri Lý nhìn bộ dáng Bảo tỷ, đau lòng không thôi, ôm Bảo tỷ, nói: “Đây là nhà Bảo tỷ, không phải nhà của người khác, Bảo tỷ không khóc nha.”

Bảo tỷ dùng tay xoa xoa đôi mắt, ghé vào trong l*иg ngực Nghiêm Tri Lý: “Cha, con không thích nàng ta, con không muốn thấy nàng.”

Lời này có chút tùy hứng, mặc dù tùy hứng nhưng vẫn là khuê nữ của mình, hơn nữa khuê nữ nhà mình chịu khổ nhiều năm như vậy, lại nói Nghiêm Tri Lý không phải thằng ngốc, lúc mới vào cửa, hắn còn không nhìn ra diễn xuất của Từ thị, lúc này mới phản ứng lại, giống như lời nữ nhi nói, Từ thị mang bộ dáng nữ chủ nhân, khó trách nữ nhi lại không thích.

Sắc mặt Từ thị đổi đổi, cười có chút xấu hổ, nàng xuất thân là thế gia, mặc dù không thích ai đó cũng sẽ không nói trắng ra như vậy, có rất nhiều biện pháp làm người khác muối mặt mà không cần mở lời, ai dè gặp Bảo tỷ như vậy, làm nàng không biết ứng đối ra sao: “Này…… Lang chủ……”

“Bảo tỷ nói không thích, vậy nàng đi xuống đi” Nghiêm Tri Lý nhìn về phía Từ thị nói: “Nàng quay về tiểu viện đi.”

Lời này không khác nào cho Từ thị một cái tát, nàng cảm thấy hạ nhân trong phủ đều đang chờ xem nàng bị cười chê, sợ là từ nay về sau, ở trong phủ, lời nào nói chảng khác gió thoảng nây bay là bao. Móng tay nàng đâm xuống lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh mà nói: “Lang chủ... chỉ là…… thϊếp vừa biết được mình có tin vui, vậy nên mới khó kìm lòng nổi mà ở cửa chờ Lang chủ.”

Ánh mắt Từ thị tràn đầy nhu tình, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ nói: “Thϊếp đã có thai, 3 tháng rồi.”

Nghiêm Tri Lý nghe xong, thần sắc cũng hòa hoãn rất nhiều.

Liễu Cần nhấp môi dưới, nhìn bụng Từ thị hòa nhã nói: “Đây là tin tốt, nhiều con nhiều cháu mới có phúc khí."

Bảo tỷ ánh mắt lóe lóe, sờ soạng ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi đừng đứng đây nữa, ta tuy rằng không thích ngươi, nhưng bây giờ trong bụng ngươi là đệ đệ hoặc là muội muội của ta, ta cũng thích, đệ đệ, về sau đệ không phải đứa nhỏ nhất nhà nữa rồi, vui không?”

Quý ca nhìn mắt Từ thị rồi lại nhìn mắt tỷ tỷ, cuối cùng mới nói: “Dạ.”

Liễu Cần nói: “Vậy Từ thị nghỉ ngơi cho tốt, bảo hạ nhân chăm sóc nàng cẩn thận.”

Nghiêm Tri Lý gật gật đầu: “Đi nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì thì bảo phòng bếp cho nàng.”

Nói xong liền ôm Bảo tỷ, nắm thê tử đi đến chính viện.

Bảo tỷ ghé vào l*иg ngực Nghiêm Tri Lý, nhìn Từ thị đứng ở phía xa, ánh mắt của nàng hết sức bình tĩnh, lời nói trong miệng lại mang phần yêu kiều: “Cha, con nói cho cha một bí mật.”

Nghiêm Tri Lý tâm tình đang tốt, nói: “Bảo tỷ muốn nói gì?”

“Con thích tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội, chỉ là……con càng thích nương sinh hơn.” Bảo tỷ bắt chước người lớn, thở dài: “Chỉ là con không thể nói trước mặt nàng ta được, đều là con của cha, ngộ nhỡ Tống Tử nương nương cho rằng con không thích, đem hài tử mang đi thì làm sao bây giờ?”

Nghiêm Tri Lý cảm thấy trong lòng mềm mại, hắn không cảm thấy nữ nhi nói cái này có gì sai, rốt cuộc nữ nhi tuổi còn nhỏ mà vẫn luôn lớn lên ở bên ngoài: “Cha biết, ở trong lòng cha, các con mới là quan trọng nhất.”

Quý ca nắm Liễu Cần tay nói: “Tiểu Bàn bởi vì có đệ đệ nên nhà hắn không cho hắn đi theo phu tử đọc sách, cha ơi, nếu có thêm đệ đệ, có phải con cũng không thể đọc sách nữa không?”

Nghiêm Tri Lý không chút do dự nói: “Không đâu, chỉ cần Quý ca muốn, cha đều cho Quý ca hết.”

Quý ca lúc này mới gật đầu, đề ra yêu cầu: “Con muốn mua sách.”

“Cha sẽ mua cho Quý ca.” Nghiêm Tri Lý nghe nhi tử nói, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướиɠ, hắn lúc trước cũng có đọc sách, đáng tiếc sau này tiền triều phạt thuế quá nặng, chỉ là sau này trong nhà không dư thừa tiền bạc, nên mới không đọc sách nữa mà là đi ra ngoài tìm việc làm: “Muốn cái gì cha đều mua hết.”

Chính viện là viện tốt nhất phủ, Bảo tỷ sau khi xuống đất liền mang theo đệ đệ chạy khắp nơi, hỏi: “Cha, sau này chúng ta ở nơi này sao?”

“Không phải.” Nghiêm Tri Lý đứng cạnh thê tử, cẩn thận nói cho thê tử chuyện trong phủ: “Đây là nơi cha nương ở, các con đều có tiểu viện của riêng mình.”

Bảo tỷ vui mừng nói: “Con cũng có tiểu viện riêng ạ?”

Nghiêm Tri Lý nói: “Đúng rồi, Bảo tỷ với Quý ca tự chọn, nhìn trúng cái nào thì cái đó là của các con, nếu có chỗ nào không hài lòng thì tìm người tới tu sửa là được, hiện tại nhà chúng ta có tiền, có thể tiêu thoải mái.”

Bảo tỷ tán thưởng nói: “Cha thật là lợi hại.”

Nhìn ánh mắt sùng bái của nữ nhi, Nghiêm Tri Lý liền nở nụ cười: “Cha và đại bá con liều mạng như vậy, chính là vì để cho các con sau này có cuộc sống sung túc."

Quý ca cũng rất vui sướиɠ, nở nụ cười: “Cha, con muốn có thư phòng to thiệt to, ở nhà phu tử đều có thư phòng, bên trong toàn sách là sách.”

Nghiêm Tri Lý không chút do dự mà đáp ứng, nhìn về phía Liễu Cần nói: “Cần Nương, nơi này về sau là nhà của chúng ta, ta giao nó cho nàng.”

Liễu Cần có chút luống cuống, nói: “Thϊếp biết phu quân coi trọng thϊếp, chỉ là……hiện tại không giống trước kia, thϊếp sợ làm phu quân mất mặt.”

Nghiêm Tri Lý nói: “Không có gì phải sợ, hay là để ta nhờ đại tẩu sắp xếp mấy ma ma tới hỗ trợ nàng trước, nàng đi theo học, được không?”

Liễu Cần nói: “Vâng, vẫn là phu quân chu đáo, vừa lúc thϊếp cùng Bảo tỷ cũng muốn học một chút quy củ.”

Bảo tỷ ngửa đầu nhìn về phía Nghiêm Tri Lý nói: “Cha?”

Nghiêm Tri Lý nói: “Không cần học, ta dùng mạng đổi lấy, chính là vì muốn cho các nàng có thể tự do tự tại, chẳng lẽ sau khi lật đổ tiền triều, còn muốn đi học mấy cái khuôn sáo đó sao?”

Liễu Cần trong lòng đã có tính toán, nghe Nghiêm Tri Lý nói, không phản bác: “Phu quân nói có lý, vậy chàng có thể mời đại phu khám cho Bảo tỷ không, mấy năm nay Bảo tỷ chịu rất nhiều khổ cực, thϊếp có chút lo lắng.”

Rốt cuộc dựa theo tuổi tác của Bảo tỷ, cũng sắp tới nguyệt sự(*), nếu thật sự thân thể có vấn đề gì, về sau biết làm sao?

(* nguyệt sự: kinh nguyệt của phụ nữ)

“Khám cho các nàng một lượt luôn đi.” Nghiêm Tri Lý nghiêm mặt nói: “Trong cung lúc nào cũng sẵn thái y với dược liệu, ta bảo ca ca ban cho các nàng vài thứ đồ tốt, để các nàng từ từ tĩnh dưỡng nhé.”

Liễu Cần cười nói: “Còn Từ thị, nàng đang mang thai, cần phải chú ý chăm sóc hơn."

Nghiêm Tri Lý nói: “Không cần phải để ý nàng, bên cạnh nàng đã có người chăm sóc rồi.”

Liễu Cần gật gật đầu, không nói gì nữa.

------------xxxxxxxxxx--------

Tác giả có lời muốn nói: Lần này nam chính với nữ chính không giống với bộ trước ~ hy vọng mọi người sẽ thích.

Lời của editor: tỷ đệ hợp tác chỉnh thϊếp thất, quá đã 🤣🤣🤣🤣.