Gặp Được Ngày Mai

Chương 2

Mộc Tử đi Thái Lan vì nhận việc của tạp chí viết về ẩm thực Thái Lan.

Sau mấy ngày vật vã ở nhà, cuối cùng cô cũng hoàn thành bản thảo, khi đi nộp bản thảo, cô tiện thể hỏi Tổng biên tập Phong Lan: “Tối mai em bay qua Thái Lan, có cần mang gì về cho chị không?”

Phong Lan lắc đầu: “Không cần.” Tò mò hỏi thêm, “Em đã quen thuộc với Thái Lan rồi, cần gì cố tình đi thêm chuyến nữa?”

“Đâu có sao, vừa được ăn vừa được chơi mà.” Mộc Tử tủm tỉm cười, xách túi lên, “Vậy em về đây.”

“Chờ chút.” Phong Lan dọn dẹp bàn, “Chị cũng đang muốn đi ra ngoài, đi cùng đi.”

Hai người cùng ra khỏi văn phòng, Phong Lan trêu: “Gần đây có vẻ gầy à?”

“Chị đừng nói cho em vui, mới cân xong, lại tăng thêm một kg, gầy đâu mà gầy?”

“Chị nhìn thấy gầy thật, càng xinh hơn.”

Mộc Tử đùa, “Chị, có khả năng là chị phải đổi mắt kính mới.” Cô cười haha làm người đàn ông đang vội vàng lướt qua bên cạnh liếc nhìn. Người đàn ông đó chào Phong Lan: “Tổng biên tập Ngô.”

Phong Lan gật đầu: “Giới thiệu hai người, đây là Mộc Tử, là tác giả riêng mà tạp chí chúng ta mời viết bài. Đây là Tôn Canh, biên tập viên mỹ thuật mới đến. Sau này chắc hẳn hai người sẽ có qua lại công việc, làm quen trước đi.”

Mộc Tử vươn tay: “Chào anh!”

Hai người lịch sự bắt tay, nhanh chóng tạm biệt.

Phong Lan vào thang máy cùng Mộc Tử: “Tôn Canh trông không tệ chứ?”

“Không tồi.” Mộc Tử cười, “Rất đẹp trai.” Dù sao cũng đã hai mươi mấy tuổi, không còn biết rụt rè là gì, đối với nam giới hoàn toàn chẳng ngượng ngùng.

“Mới đến chưa được hai tuần mà mấy cô gái trẻ trong công ty đều dập dìu lượn lờ bên cậu ta, làm như lần đầu tiên trong công ty xuất hiện sinh vật giới tính nam vậy.”

Mộc Tử ngẫm nhớ mấy ông chú trung niên đầu trọc, bụng bia tóc hoa râm trong tạp chí, “Cũng phải mà, đây đúng là đàn ông trong mộng của con gái. Mấy người kia chỉ có thể coi như mấy chú mấy bác thôi.”

“Xấu miệng thật.” Phong Lan cười, “Có điều đúng là điều kiện cậu ta không tồi. May mà chị từng này tuổi chứ không cũng không dám chắc là không theo đuổi.”

“Không sao đâu, theo đuổi đi, bây giờ rất thịnh hành tình cảm chị em.”

“Biến, chị với cậu ta thì phải là tình mẹ con.” Phong Lan 45 tuổi, là quý tộc độc thân điển hình.

Mộc Tử lại cười ha ha.

“Thật tình chị không hiểu sao xã hội bây giờ lại quái lạ vậy. Em xem, phụ nữ nhiều như thế, điều kiện không tồi, tại sao lại không tìm được một nửa kia thích hợp. Rốt cuộc là do mọi người có tầm mắt cao hay là vì cái gì?”

“Vậy chị thì sao?” Mộc Tử nhiều chuyện hỏi.

“Chị đây là “Tằng kinh thương hải nan vi thủy*”.” Phong Lan không sợ Mộc Tử trêu. (Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì không có nước nơi nào khác đáng chú ý nữa).

“Được thôi.”

“Cho nên, để tránh tình trạng em giống chị, lớn tuổi rồi còn cô đơn lẻ bóng, chị khuyến khích em,” Phong Lan cười gian, “Thử Tôn Canh!”

“Ai da, má ơi!” Mộc Tử kéo khăn choàng cổ che kín mặt, “Chị Phong Lan, chị đổi nghề bà mai từ lúc nào?”

“Cậu ấy thật sự không tồi. Đầu tiên là ngoại hình, em cũng gặp rồi, cao 1.82m, chiều cao được rồi chứ, mắt to to mũi cao cao, đẹp trai. Bằng cấp là bằng chính quy đại học A, đại học A không tồi. Tuổi trẻ, 29 tuổi, coi như là biên tập viên chính mỹ thuật, mọi mặt đều không tệ.”

“Sao chị biết rõ vậy? Chị kiểm tra hộ khẩu nhà anh ta à?”

“Đúng là chị kiểm tra cậu ta thật, người chị tuyển vào thì phải kiểm tra rõ ràng.” Phong Lan cười, “Ai chà ai chà, em che mặt chi, xấu hổ?”

Mộc Tử phản đối: “Em giống người dễ xấu hổ lắm à?”

Hai người ra khỏi thang máy, Phong Lan nói chưa đã, ở trước sảnh lầu một tiếp tục xúi giục: “Thử đi.”

“Haizz, chị Phong Lan ơi, chuyện này không biết nói thế nào.”

“Chị em mình quen biết cũng năm sáu năm rồi, từ khi em tốt nghiệp tới giờ, chẳng phải em vẫn luôn độc thân sao? Tìm một người ở bên cạnh không tốt à?”

“Chị Phong Lan, em không kêu chị là chị nữa, em kêu là mẹ đi. Bây giờ chị y như là mẹ em, giục kết hôn đó.”

“Chị không phải giục kết hôn, quá lắm thì là giục yêu. Kết hôn thì không bắt buộc phải kết, nhưng yêu đương thì phải có, nhân lúc còn trẻ thì tận hưởng tình yêu.”

Mộc Tử bật cười: “Nhưng em đâu còn trẻ.”

“Từ trẻ này mang tính tương đối, với người ở tầm tuổi chị thì em vẫn còn trẻ. Hơn nữa, chưa tới 30, làm gì mà không trẻ! Suy nghĩ chút, thấy hợp thì nói, chị hẹn hai người cùng ăn cơm! Quen biết thêm bạn bè cũng là chuyện tốt mà.”

Mộc Tử thấy Phong Lan có tám phần nghiêm túc, đành thu hồi vẻ đùa giỡn lại: “Tới đó tính sau.”

“Em đi Thái Lan về thì tìm chị nhé.”

“Dạ.”

Mộc Tử tiễn Phong Lan lên taxi, quấn lại khăn quàng cổ, quay người gọi chiếc taxi khác.

Chuyện yêu đương này, nói tới là đầy nước mắt! Không nói cũng vậy.

+

Không ngờ ban ngày mới nghe Phong Lan nói tuổi còn trẻ, buổi tối lại bị người ta chê quá già.

Đối phương là người xem mắt mà Mộc Tử được giới thiệu, người đồng hương thành phố S, đang làm việc tại Quảng Châu, đại khái do mẹ già trong nhà thông qua cô dì thím bác nào đó mà giới thiệu tới.

Người đó ngoại hình nhìn qua cũng coi như lịch sự, đeo mắt kính, theo như tự giới thiệu là dân IT.

“Tôi ở bên Thiên Hà mua một căn hộ, diện tích bên trong 120 mét vuông. Kỳ thanh toán đầu là 80 vạn.” (tầm 280tr VNĐ)

“Ồ.” Mộc Tử không biết nên phản ứng thế nào với người vừa đối mặt đã nói việc mua nhà, không thể nói “Chà, anh thật lợi hại” nên chỉ đành cười cười.

“Cô có mua nhà ở Quảng Châu không?”

“À, không có không có. Hiện giờ tôi vẫn đang ở nhà thuê.”

“Nhà thuê ở đâu?”

“Cũng bên khu Thiên hà kia.”

“Tiền thuê nhà mỗi tháng tốn không ít nhỉ?”

“Hihi, đúng là không ít. Có điều tôi thuê cùng với một chị nữa, thật ra tiền thuê nhà phần lớn là chị ấy trả.”

Người đó trầm ngâm, hỏi tiếp: “Nghe người giới thiệu nói, cô làm biên tập trong tạp chí?”

Mộc Tử rên lên trong lòng, lại một người giới thiệu có lòng, nghề “viết văn tự do” của cô không thể nào nói ra được nên giúp cô đặt ra cái tên là biên tập tạp chí, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thành thật thì tốt hơn: “Ha ha, không phải, tôi viết rồi gửi bài tới nhà xuất bản thôi.” Cô không giải thích mình ký cùng lúc với nhiều đơn vị tạp chí.

“Như vậy công việc không được ổn định nhỉ. Vậy ước chừng mỗi tháng cô có thu nhập bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm. Hơn nữa công việc này, nói thế nào nhỉ, đúng là như anh nói, không được ổn định, có khi cao, có khi thấp.”

“Có tiện nói một con số đại khái không?”

Mộc Tử trong lòng đã coi thường, nhưng vốn dĩ tính cách cô hiền hòa, cũng không thích trở mặt gây hấn với người khác: “Ước tầm năm sáu ngàn một tháng, cũng khó nói chính xác được.” (Tầm 17-21 triệu VNĐ)

Người IT đó nhíu mày: “Ở Quảng Châu, người tốt nghiệp nhiều năm như cô thì thu nhập không được xem là cao.” Còn không quên bổ sung câu, “Mỗi tháng tôi có 2 vạn, sau thuế.” (tầm 70tr VNĐ)

“Chà, thu nhập của anh cao nhỉ.” Mộc Tử cũng có bạn học làm IT, dĩ nhiên biết thu nhập ngành này tốt.

“Cũng tạm được.” người đàn ông đó uống ngụm nước, ánh mắt khóa chặt mắt Mộc Tử, Mộc Tử than thở trong lòng đây giống như lần phỏng vấn khó khăn nhất, “Cô Lâm, không biết cô thấy thế nào về hôn nhân?”

“Thấy thế nào? Anh muốn nói tới góc độ nào?”

“Góc độ nào cũng được, ví dụ như quản lý tài sản sau hôn nhân, ví dụ như kế hoạch sinh con, cô nói cái nào cũng được.”

Mộc Tử bị đề tài sinh con làm hoảng rồi, tuy là em họ cô nhỏ hơn cô ba tuổi đã có hai đứa con, nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này: “Ừm, tôi nghĩ, có lẽ không nhanh như thế chứ.”

“Hửm, không nhanh như vậy? Cô nói việc sinh con?”

Mộc Tử gật đầu.

“Tôi nhớ không nhầm thì năm nay cô 28 đúng không. Thực ra tuổi này phải nhanh chóng sinh con còn tương đối tốt, nói cách khác, chính là sản phụ cao tuổi.” người đàn ông đó xòe tay, “ Tuổi sinh sản của phụ nữ tương đối ngắn, đây là hiện thực.”

Mộc Tử chỉ có thể cười gượng.

Đối phương còn không quên cắm thêm một đao: “Cô cũng biết bên chỗ quê chúng ta, con gái 25, 26 chưa kết hôn là đã lớn tuổi rồi, nhưng tôi không phải là người có tư tưởng lạc hậu, dù sao cũng đã đến thành phố lớn học hành, làm việc, tôi thấy tuổi tác có thể thoải mái hơn. Nhưng mà cũng không thể quá mức, 28 tuổi xem như là tối đa. Phụ nữ 30 tuổi mà còn chưa cưới thì tôi cảm thấy hơi đáng sợ.”

Mộc Tử thật sự muốn biết nếu có Đinh Hương bên cạnh thì nhất định vị IT này sẽ chết thảm miễn bàn.