Giáo Sư À, Anh Hại Chết Em Rồi!

Chương 10

Cẩn Mai:" Chưa ăn được bao lâu mà bị hắn làm cho mất cả vui"

Tiểu Kỳ:" Mở ra đọc xem hắn nói gì,nhỡ đâu hắn mà bảo làm thêm cái gì cậu không làm thì chẳng phải là tội càng hơn nặng à?"

Cẩn Mai:" Ờ.."

Mở đoạn tin nhắn hắn gửi ra,nét mặt cô đã khó coi giờ lại càng khó coi hơn:" Hắn nói là:Triệu Cẩn Mai ngày mai em đừng hòng vui vẻ đi học,để xem em sống thế nào"

Tiểu Kỳ chép miệng:" Hazz,cái giá khi trốn Ma Vương"

Cẩn Mai:"Đã không nghĩ cách giùm thì thôi lại còn ngồi chép miệng mắng người ta nữa"

Tiểu Kỳ:" Ai đó nói không sợ mà?"

Cẩn Mai:" Hừ,coi như chưa thấy gì,mai tính,ăn nốt đi"

Tiểu Kỳ:" Cẩn Mai,chắc nay mình không ngủ được ở đây cùng cậu rồi"

"Tại sao?"-Cẩn Mai đang ăn định cho miếng thịt vào miệng thì lại bỏ xuống.

Tiểu Kỳ:" Nay ba mẹ về,lâu rồi mình chưa được gặp nên...."

"Ừ,vậy cứ về đi,mình hiểu mà"-Cẩn Mai đồng cảm.

Tiểu Kỳ:" Vậy ăn nhanh đi rồi dọn"

................

Tiểu Kỳ:" Cẩn Mai,cậu say rồi à?"

Cẩn Mai:" Say gì đâu,mình còn tỉnh lắm mà"

Tiểu Kỳ:" Haizz,bảo đừng uống bia rồi mà cứ thích uống cơ,giờ thấy rồi đấy"

Cẩn Mai:" Đi,để mình đưa về"

"Đưa mình về với bộ dạng này?thôi cô vào nhà ngủ đi cho tôi nhờ không mai lại không có sức đấu lão Ma Vương kia"-Tiểu Kỳ vỗ vỗ vào cánh tay cô bạn.

Cẩn Mai:" Không được!mình phải đưa Tiểu Kỳ về"

Lúc này thật sự Cẩn Mai đã say nên Tiểu Kỳ cũng chẳng muốn ngồi lại mà dằng co với cô bạn-" Được rồi,vậy tiễn mình ra ngoài đường thôi là có xe đón rồi,đồng ý không?"

Cẩn Mai:" Vậy cũng được hả?"

Tiểu Kỳ:" Được,đương nhiên là được"

"Ok"-Cẩn Mai mắt nhắm mắt mở đáp.

****************

Chiếc xe taxi dừng lại trước mặt Tiểu Kỳ và Triệu Cẩn Mai.

Tiểu Kỳ quay sang bên phía nhìn Mai Mai đang ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ,xong bật cười-" Thôi,đến đây được rồi,về ngủ luôn nhé"

Cẩn Mai:" Ừ ừ,về cận thận"

Tiểu Kỳ:" Bai"

Cẩn Mai:" Good night"

"Cho cháu về thị trấn XX"-Tiểu Kỳ nhìn lên bác tài xế nói.

"Được!"

****************

Sau khi nhìn thấy xe của Tiểu Kỳ đã đi xa Cẩn Mai ngáp dài rồi quay về nhà.

"A!!!mày dám đυ.ng vào bà,không có mắt à?"-Cẩn Mai va trúng ai đó rồi hét toáng lên ăn vạ.Gì chứ ăn vạ là nghề của cô rồi,chưa chịu thua ai bao giờ dù biết rõ là mình sai.

"Cô gái,hình như cô mới là người va trúng tôi thì phải"-Người đó nở một nụ cười rồi nói với cô.

Triệu Cẩn Mai nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn hắn,cô bất ngờ mở to mắt ra xem mình có nhìn nhầm không,còn dụi mắt mấy cái liền-"T....Tuấn Hạo?!!đúng là Tuấn Hạo phải không?"

"Chứ còn ai nữa?Mà...Cẩn Mai uống rượu à?"-Tuấn Hạo sờ mặt cô có hơi đỏ ửng,cách nói chuyện cũng không được bình thường.

" À,uống chút bia với đứa bạn ấy mà.Mà sao Tuấn Hạo biết mình ở đây?cậu về nước lúc nào sao không báo một tiếng?"-Cô như tỉnh hẳn háo hức hỏi cậu bạn.

Tuấn Hạo:" Vừa về sáng nay,với cả mình vừa lên thăm ba mẹ Cẩn Mai rồi,hai bác nói cậu chuyển đến đây ở nên định bất ngờ đi thăm ấy mà.Sao,3 năm không gặp chắc nhớ tôi lắm nhỉ?"

Cẩn Mai:" Xì,cậu mà không về là đến tên chắc tôi cũng quên đấy"

"Thử quên xem tôi xử lí cậu thế nào?"-Tuấn Hạo ghé sát mặt cô nói với cái giọng đầy thách thức.

"A!"

Cẩn Mai bật cười cốc vào đầu cậu bạn một cái khiến Tuấn Hạo kêu lên.

Cẩn Mai:" Ngoài này hơi lạnh đi vào nhà rồi nói chuyện"

Tuấn Hạo:" Hừ,cậu vẫn vô tâm như ngày nào"