Ai đó vẫn ngồi thẫn thờ ở trường tại phòng giáo viên.
"A!!...."-Một giáo viên nữ nhìn khá trưởng thành đi vào phòng để lấy giấy tờ,bật điện lên thì thấy Phong Thần đang gục xuống bàn nằm ngủ gật gù khiến cô không khỏi giật mình,tưởng gặp ông thần thổ địa nào nằm ngủ nhầm ấy chứ.
"Thầy Phong!Thầy Phong!"-Cô giáo viên nữ đó tiến lại gần anh đập đập nhẹ vào vai mấy cái để gọi anh dậy.
"Cô Tô à"-Phong Thần được đánh thức dù vẫn chưa tỉnh táo hẳn nhưng vẻ mặt thì vẫn đâu vào đấy.
Lúc này anh mới để ý ngoài trời,cũng tối rồi.Quá mỏi cổ vì gục xuống bàn lúc nào không hay,anh đặt tay lên bả vai rồi lắc đầu qua phải trái mấy cái sau đó cầm chiếc vest màu đen treo sau ghế lên:-"À,tôi mệt quá nên ngủ quên,vậy tôi về trước nhé".
"Vâng,chào thầy!"-Cô Tô cười nhẹ nhàng đáp lại.Dù có vào trường dạy trước 2 năm nhưng Cô Tô vẫn nhỏ hơn thầy Phong 1 tuổi nên luôn đàng hoàng kính nể một bậc.
************
"vèooooooo....!!!!"
Một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng của hãng BMW chính hiệu phải nói là rất đẹp phóng với tốc độ bàn thờ vừa kịp lúc Phong Thần bước chân ra khỏi cổng trường thì chiếc xe đó dừng lại ngay cạnh anh.Một người đàn ông mặc vest màu nâu sẫm,đi đôi giày sạch bóng không một vết nhơ,đeo chiếc kính râm màu đen bước ra khỏi ghế lái.
"Thiếu gia!"-Hắn cất giọng rồi cúi chào Phong Thần.
"Tôi tự lái về được,đi đi"-Phong Thần ngồi vào ghế lái,để chiếc áo vest sang bên ghế phụ rồi nhìn sang tên đó nói.
"Vâng,thưa thiếu...."
Chưa để tên kia nói hết câu Phong Thần đã lái xe đi mất hút.
"Triệu Cẩn Mai,em dám cho tôi leo cây mấy tiếng đồng hồ à,em được lắm,để xem ngày mai tôi phạt em thế nào"-Phong Thần nhìn về phía đoạn đường lao với cơn tức giận anh phải kiềm chế mà giờ mới được xả.
****************
"Cẩn Mai!!!Cẩn Mai!!!"-Tiểu Kỳ xách hai túi thịt hai tay mà vừa mua được ở siêu thị trông có vẻ nặng nhọc.
"Gì đấy??"-Cẩn Mai lúc này còn thê thảm hơn cô bạn của mình,chật vật cả người,nào là trà sữa,nào là rau củ quả,bim bim,....đủ thứ trên đời.Tiểu Kỳ quay ra thấy vậy thì ha hả cười chảy cả nước mắt.
" Nhìn khác gì mấy bà đi buôn gánh hàng chật vật ngoài chợ không Mai Mai,ha ha"-Tiểu Kỳ châm chọc cô bạn.
Cẩn Mai nhìn bạn mình như vậy mà vừa mệt vừa tức-"Tiểu Kỳ,cậu có thôi ngay đi không?Mở cửa phòng ra chứ đứng đấy mà cười"
Tiểu Kỳ:" Ha,ok mật khẩu là gì?"
Cẩn Mai:" 0405"
Tiểu Kỳ:" Ủa sao thấy cái gì cậu cũng đặt mật khẩu là 0405 thế? Số ấy có quan trọng gì đến đời cậu à?"
Cẩn Mai:" Cũng không biết nữa,nhưng số ấy cứ văng vẳng trong đầu từ lúc nhỏ theo trong cả giấc mơ"
Tiểu Kỳ:" Lạ nhỉ?hay hôm nào thử đi khám tâm lý xem"
Cẩn Mai:" Hâm à,thôi bỏ đi"
"cạch"
Tiểu Kỳ vừa mới mở cửa thì Cẩn Mai chạy vèo vào nằm xuống chiếc ghế sofa vứt đống "mệt mỏi" kia ra bàn.
Tiểu Kỳ nhìn một lượt căn nhà-"Nhà cũng rộng đấy nhỉ Cẩn Mai,nội thất đầy đủ"
"Cẩn Mai!"-Tiểu Kỳ hỏi mà không có tiếng cô bạn trả lời nhìn ra thì là đã nhắm mắt từ bao giờ.
Tiểu Kỳ:" Triệu Cẩn Mai! cậu có dậy ngay không?đi tắm cho mình"
"Hu,5 phút thôi"-Đang chuẩn bị vào giấc thì lại bị Tiểu Kỳ hét vào tai inh ỏi,Cẩn Mai lười biếng đáp.
Tiểu Kỳ:" Không có 5 phút gì ở đây cả,dậy đi tắm nhanh,hôi quá rồi kìa như con cú"
Cẩn Mai:" Asii,thế thì tránh ra đi,đừng lại gần con cú này nữa"
Thấy Cẩn Mai vẫn chưa có ý đứng dậy chẳng đợi chờ thêm phút nào Tiểu Kỳ kéo mạnh tay cô bạn thân dậy rồi rước vào tận phòng tắm,bình thường nhìn Tiểu Kỳ uỷ mị vậy thôi chứ thật ra mấy đám con trai cũng đánh lại không nổi cô gái "đai đen" này.