Chương 35: Thanh mai đánh trúc mã
Trang tiên sinh đang dạy , ông đưa cho Mãn Bảo một quyển chép tay, tính cả quyển trước đó, Mãn Bảo đã có tổng cộng hai quyển sách.
Mãn Bảo vui vẻ rạo rực, bởi vì đây là lần đầu tiên được ngồi trong phòng học cùng các bạn học, bé vô cùng phấn khích, lúc đọc sách còn gân cổ lên đọc, cũng rất tích cực trả lời câu hỏi.
Trang tiên sinh cảm giác không khí trong lớp học sôi nổi hơn rất nhiều, vì thế khen Mãn Bảo vài câu, điều này làm cho ai đó càng thêm tức giận.
Cậu quyết định sau khi tan học sẽ đi bắt sâu với đám bạn mình, nhất định phải để cho đứa em họ đáng ghét và Mãn Bảo đáng ghét đánh nhau mới được.
Chỉ là cậu không ngờ rằng, cậu còn chưa kịp ra tay, Mãn Bảo đã đánh nhau với em họ cậu trước.
Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm, kỳ thật chính là tiết học muộn chiều nay.
Bởi vì học sinh tới học không chỉ có mỗi người ở thôn Thất Lí, còn có người ở hai thôn bên cạnh nữa, vì để cho bọn trẻ có thể về nhà an toàn, Trang tiên sinh đều cho tan học vào giờ Thân, nên con em trong thôn có thể chơi với mấy đồng bọn nhỏ một lúc mới phải về nhà ăn cơm tối.
Đương nhiên Mãn Bảo cũng không về nhà ngay, bé ôm chặt sách của mình, lịch bịch chạy ra ngoài. Người nhà họ Chu rất chiều bé, tuy rằng trường học ở ngay trong thôn, nhưng vẫn cho người đến đón bé.
Người hôm nay được xếp nhiệm vụ đưa đón chính là Đại Đầu chín tuổi.
Mãn Bảo chạy thẳng ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng kêu gào ầm ĩ, lập tức quên việc phải đi về nhà với cháu trai lớn, trực tiếp ôm sách ra xem trò hay.
Bé vừa chen vào liền thấy cháu trai thứ hai bị một người đè xuống đánh, người này lạ mặt, bé chưa từng thấy bao giờ.
Vì thế Mãn Bảo nổi giận, thế mà có người sống dám tới thôn bọn họ bắt nạt người, còn bắt nạt cháu trai của bé, chú có thể nhịn, chứ người làm cô thì không thể nhẫn nha.
Vì thế Mãn Bảo quăng sách đi, dứt khoát nhào lên vật người kia xuống, hét to đánh trả thay cháu trai bé.
Bạch Thiện Bảo vừa mới giành được lợi thế, còn chưa kịp vui mừng, đã bị vật xuống một cách bất ngờ vì không kịp đề phòng.
Bạch Thiện Bảo tức điên, cậu ngẩng đầu, còn chưa kịp thấy rõ tên đánh lén vô sỉ trông như thế nào, đã bị tát bốp một cái vào mặt.
Bạch Thiện Bảo giận dữ, trực tiếp ôm người bên trên người lăn một vòng, duỗi tay định đánh.
Mãn Bảo giơ tay ngăn lại, nhưng thấy đối phương sức lớn, bé cảm thấy mình không đánh lại được, sắp không thở được, đành bắt lấy cánh tay đối phương, há miệng cắn xuống.
Mãn Bảo còn chưa dùng sức đâu, Bạch Thiện Bảo đã cảm thấy đau, "Òa" một tiếng khóc ra tiếng, thanh âm chói tai khiến Mãn Bảo sợ tới mức khựng lại một chút, sau đó nhả miệng ra.
Thấy Bạch Thiện Bảo nhắm mắt khóc oa oa, bé không kìm được nói lớn: "Đừng khóc nữa, ta không cắn ngươi nữa."
Bạch Thiện Bảo lúc này đã không nghe được tiếng người khác nữa rồi, cảm thấy mình bị cắn, nhất định là sẽ chảy máu, chắc chắn sẽ đau muốn chết.
Cậu oa oa khóc to, Bạch nhị lang đứng cạnh không nhịn được cười ha ha, phồng má nói: "Đúng là xấu hổ, nam tử hán đại trượng phu thế mà không đánh lại một đứa con gái."
Tuy rằng Mãn Bảo không thích đứa bé trắng trẻo mập mạp bị bé đánh này, nhưng càng ghét thái độ nói chuyện của Bạch nhị lang hơn, vì thế giơ nắm đấm với Bạch nhị lang: "Ngươi dám chê cười bọn ta, cẩn thận ta đánh ngươi."
Bạch nhị lang sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Ngươi đánh thắng được ta không?"
"Ta đánh không lại ngươi, ta để cho cháu trai lớn của ta đánh ngươi!"
Hai đứa trẻ ta một câu ngươi một câu, bắt đầu cãi nhau, Bạch Thiện Bảo cuối cùng cũng có cảm giác, cậu mở mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mãn Bảo, nhanh chóng vén tay áo mình lên xem, không thấy chảy máu, lúc này mới thở phào một hơi.
Sau đó phừng phừng lửa giận trừng mắt với Mãn Bảo, như thể cũng muốn cắn bé một cái.
Lúc này Mãn Bảo mới dời sự chú ý lại trên người cậu, đánh đòn phủ đầu hỏi: "Vì sao ngươi đánh cháu trai ta?"
Nhị Đầu tố cáo trước, "Cô nhỏ, hắn cướp cục đá của ta."
Bạch Thiện Bảo tức giận nói: "Rõ ràng là ta nhìn thấy trước, là ngươi cướp của ta."
"Ngươi không phải người ở thôn chúng ta, cục đá trong thôn chúng ta đều là của chúng ta, ngươi không được nhặt đá trong thôn của chúng ta."
Mặt Bạch Thiện Bảo đỏ bừng lên, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Nhị Đầu bị Mãn Bảo đánh bốp một cái vào đầu, nói: "Hóa ra cháu mới là người sai, ta sẽ không bênh cháu."
Nhị Đầu ngớ ra, sau đó tủi thân nói: "Rõ ràng là hắn bắt nạt ta."
"Thế cháu cướp cục đá của hắn làm gì?" Mãn Bảo nói: "Đồ vật vô chủ, ai cũng có thể lấy, hắn nhặt được thì chính là của hắn, bởi vì nhặt được ở trong thôn chúng ta nên cháu cướp lại, vậy sau này nếu cháu đi lên huyện thành, đi ngang qua đường thôn khác, có phải người khác cũng có thể không cho cháu đi qua hay không?"
Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu, "Không có ai lại không nói lý như thế."
Mãn Bảo: "Đúng vậy, đúng vậy."
Hai đứa nhỏ vừa rồi còn lao vào đánh nhau thế mà giờ lại đứng chung một chiến tuyến.
Nhị Đầu bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn cô nhỏ.
Mãn Bảo bảo bé trả lại cục đá cho Bạch Thiện Bảo.
Nhị Đầu không tình nguyện trả lại cục đá vô cùng bóng loáng kia cho cậu.
Bạch Thiện Bảo nhận lấy, hừ một tiếng, tuy rằng Mãn Bảo nói chuyện thay cậu, nhưng cậu vẫn quyết định không thích bé như cũ, vì bé là người xấu.
Bạch Thiện Bảo trừng mắt nhìn bé.
Mãn Bảo vỗ mông đứng dậy, đưa Nhị Đầu về nhà.
Bạch Thiện Bảo thấy bé không xin lỗi, không vui, kéo bé một cái, "Ngươi còn chưa xin lỗi ta đâu."
Mãn Bảo không hiểu gì, "Sao ta lại phải xin lỗi ngươi chứ?"
"Ngươi đánh ta!"
Mãn Bảo: "Đó là bởi vì ngươi đánh cháu trai ta trước."
Bạch Thiện Bảo: "Là do cháu trai ngươi không đúng."
Mãn Bảo ngang ngược, "Vậy ngươi cũng không thể đánh cháu trai ta, ta đánh ngươi là vì ngươi đánh cháu trai ta, dù sao ta cũng không xin lỗi."
"Ngươi còn là kẻ gian, lại đi đánh lén!"
"Ta còn lâu mới là kẻ gian nhé, chỉ cần đánh thắng là được, cần gì quan tâm ta có đánh lén hay không."
Bạch Thiện Bảo, "Dù sao ngươi không đúng, đánh lén không phải nam tử hán."
Mãn Bảo: "Ta vốn cũng chẳng phải nam tử hán, ta là con gái.."
Hai người càng cãi càng tức giận, cuối cùng Bạch Thiện Bảo ném cục đá xuống, nói: "Ngươi có dám quang minh chính đại đánh một trận với ta không?"
"Có gì mà không dám?" Mãn Bảo duỗi tay đẩy cậu luôn.
Bạch Thiện Bảo không ngờ rằng bé nói đánh là đánh, lửa giận dâng lên, cậu cao hơn Mãn Bảo một chút, cũng béo hơn Mãn Bảo một chút, bị đẩy lui về sau hai bước, giận dữ, trực tiếp ôm bé đè xuống đất, nháy mắt hai ngươi đã lăn thành một đoàn trên đất.
Nhị Đầu kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, vội vàng vén tay áo định giúp cô nhỏ, đại ca bảo bé đến đón người, về nhà mà để ông bà cha mẹ biết bé khiến cô nhỏ đánh nhau với người khác, thì chắc chắn đại ca và bé đều bị đánh.
Tuy rằng Bạch nhị lang rất không thích cậu em họ bỗng nhiên chui từ đâu ra này, nhưng càng ghét Mãn Bảo hơn, thấy Nhị Đầu định giúp bé, thì cũng xông lên, vì thế từ hai người đánh nhau biến thành quần ẩu.
Cuối cùng không biết là ai đi vào trường học gọi một tiếng, Trang tiên sinh mới chạy tới tách bọn nhỏ ra.
Trang tiên sinh vô cùng tức giận, kiểm tra bốn đứa trẻ một lần, phát hiện trên mặt Nhị Đầu và Bạch nhị lang có vết hồng, hẳn là do cào nhau, còn lại không có vấn đề gì.
Mà bên đánh nhau tựa hồ rất kịch liệt là Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lại không hề bị thương, chỉ là quần áo bẩn không chịu được, hẳn là lăn trên mặt đất.
Trang tiên sinh cố kìm nén, Mãn Bảo vào trường học không dễ, ông cũng không muốn làm to chuyện, nhưng Bạch nhị lang chắc chắn không giấu được. Trang tiên sinh do dự một chút, vẫn xách bốn đứa nhỏ về trường học, sau đó bảo bọn học sinh đi gọi phụ huynh hai nhà đến đây.
Giải quyết trong tối không bằng ngoài sáng, như vậy nếu trong lòng mọi người có khúc mắc, cũng dễ giải quyết hơn.