Phúc Tinh Nhà Nông

Chương 33: Trời giáng chuyện vui

Chương 33: Trời giáng chuyện vui

Trong phòng bếp truyền ra mùi canh gà thơm phức, Mãn Bảo không muốn nói chuyện phiếm với tứ ca nữa, vui vẻ theo sau mông tiểu Tiền thị chui vào phòng bếp.

Chu tứ lang cũng hồi phục sức sống, tiền hắn không có, nhưng gà thì chắc có thể ăn đúng không?

Tuy rằng con gà trống này lúc lấy về trông rất thê thảm, nhưng trước khi chọi gà nó vẫn là một con gà trống cường tráng, kiêu hùng, được chăm sóc rất tốt.

Bởi vậy mà nó không ít thịt, tiểu Tiền thị cố ý dành lại một nửa, để ngày mai nấu canh cho mẹ chồng ăn.

Cho nên tối nay chỉ có một nửa con gà.

Nhưng Mãn Bảo không biết, bởi vì nhà có thiếu ai cũng sẽ không thiếu bé.

Tiểu Tiền thị múc một bát canh đầy cho mẹ chồng trước, lại gắp mấy miếng thịt vào, sau đó cho Mãn Bảo một cái đùi gà, mấy đứa trẻ khác cũng được chia một miếng thịt, số thịt còn lại không nhiều không ít.

Mấy người lớn sau khi cầm đũa cũng không hề gắp thịt, chỉ gắp củ cải ăn, vậy mà vẫn ăn rất ngon lành.

Cuối cùng thịt gà tự nhiên vào trong bụng bọn trẻ tất, ba người tứ ngũ lục cũng ăn được vài miếng, cảm thấy mỹ mãn đi giúp đỡ dọn dẹp chén đũa, nhấm nháp cảm nhận một chút hương vị dư lại.

Mãn Bảo cũng rất ít khi được ăn thịt gà, buổi tối hôm nay ăn một lần, cảm thấy cũng khá ngon, vì thế nói với Tiền thị: "Mẹ, sau này đợi Mãn Bảo có tiền, sẽ mua thịt gà cho mẹ ăn mỗi ngày."

Tiền thị vui vẻ, xoa đầu nhỏ của bé nói: "Được, mẹ chờ thịt gà của Mãn Bảo."

Đêm ngủ, Mãn Bảo trèo lên giường, đầu tiên là lén đi vào không gian trong hệ thống bóc vỏ kẹo, bé đã đồng ý với Phó Văn Vân ngày mai sẽ mang một trăm viên kẹo cho cô bé.

Bóc mãi, Mãn Bảo thấy mệt mỏi, oán giận nói với Khoa Khoa: "Vì sao kẹo của các ngươi cứ phải bọc vỏ vậy?"

Hệ thống nói: "Cũng có cái không có vỏ."

Mãn Bảo lập tức nói: "Là loại gì vậy, tại sao không mua cái loại này?"

"Vì người ta đánh giá loại kẹo đó kém hơn loại này, ta cho rằng ký chủ sẽ thích loại này hơn."

"Không sao đâu, dù sao cũng không phải là ta ăn." Mãn Bảo bảo Khoa Khoa mua một túi cho bé xem.

Hệ thống nhìn thoáng qua tích phân của bé, vô cùng nhanh chóng mua một túi lớn cho bé, Mãn Bảo mở gói kẹo ra, phát hiện bên trong là từng viên kẹo trắng trắng tròn tròn, bé cầm lấy một viên nếm thử, gật đầu nói: "Ăn ngon mà."

Hệ thống nói: "Còn có cả màu khác nữa, ngươi có muốn nếm thử không?"

Mãn Bảo hỏi, "Vị giống nhau không?"

Hệ thống: "Không giống nhau."

"Vậy mua thử xem sao."

Hệ thống lựa chọn, không chọn màu nào quá rực rỡ, mà đối chiếu với tay nghề thủ công ở thế giới này, chỉ chọn màu sắc trông đẹp và đều đặn hơn chút thôi.

Nó biết, kí chủ rất ít khi ăn mấy loại kẹo này, hơn nửa là định bán đi.

Ký chủ còn nhỏ tuổi, không nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện, nó lại không thể mặc kệ không suy xét gì.

Mãn Bảo không biết mấy cái đó, trông thấy có ba túi kẹo, mỗi túi bé đều xé ra nếm thử một viên, sau đó bé chọn ra một loại ngon nhất rồi xếp chúng nó lại theo trình tự. Sau đó bé lấy một trăm viên kẹo từ túi bé cho là không ngon ra, định để ngày mai cho ngũ ca mang lên huyện thành.

Mãn Bảo lên kế hoạch ngày mai xong, trở lại giường nằm, hài lòng đắp chăn đi ngủ.

Nhưng mấy phòng khác lại không yên bình được như thế, cha mẹ đều đang dỗ con nhỏ đưa tiền ra kìa, ngay cả Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng đều bị Chu lão đầu bắt ép nộp lên hơn nửa.

Vốn dĩ có hai mươi văn tiền, cuối cùng chỉ còn lại năm văn trên người.

Này vẫn là vì hai anh em nhắc đến tiền riêng của Chu lão đầu, Chu lão đầu mới tha cho bọn họ, bằng không chỉ sợ một văn tiền cũng đừng nghĩ được giữ lại.

Chu lão đầu cầm 30 văn cướp đoạt được từ hai đứa con trai mang về giao cho vợ, nhỏ giọng nói: "Bọn trẻ lớn cả rồi, không quản được, cho bọn hắn giữ một ít tiền trên người đi."

Tiền thị cất tiền đi, nói: "Ngày mai ông cầm tiền trả nợ cho nhà trưởng thôn trước đi."

Chu lão đầu đồng ý, Tiền thị tiếp tục nói: "Tôi nghe nói Bạch lão gia định sửa nhà, ngày mai bảo lão đại lão nhị và lão tam lên đó xem, nếu có thể được chọn thì cũng có một khoản thu vào. Mùa đông còn nhiều cái phải chi tiền lắm, mấy năm nay Mãn Bảo toàn mặc áo cũ sửa lại của tôi, không ấm áp gì. Nàng phải đến trường đi học với tiên sinh, chỗ đó mùa đông không đốt than, chắc chắn rất lạnh, vẫn nên đổi một bộ mới cho nàng, ít nhất không thể bị lạnh người."

Chu lão đầu rầu rĩ đồng ý.

Hai vợ chồng bàn bạc xong việc phải làm trong ngày mai, Chu lão đầu đi nhìn thoáng qua Mãn Bảo ở gian bên cạnh, thấy bé không đá chăn, yên tâm trở về ngủ.

Ba ngày liên tiếp đều dậy sớm, Mãn Bảo thế mà đã dưỡng thành thói quen dậy sớm, bên ngoài vừa có tiếng động bé đã tỉnh, sau đó trở mình từ trên giường bò dậy, ghé đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Tiểu Tiền thị ở ngoài sân trông thấy, ai ui một tiếng, vội vàng bước nhanh đến ấn bé vào trong, sau đó đóng cửa sổ lại, nói cách cửa sổ: "Cô nhỏ, buổi sáng trời còn lạnh lắm, muội chưa mặc quần áo tử tế đã ngó đầu ra ngoài, chẳng may bị lạnh thì làm sao bây giờ?"

Tiền thị đã thức, ở trong phòng gọi Mãn Bảo, nói: "Nằm yên ở trong chăn đi, tí nữa mẹ mặc quần áo cho."

Mãn Bảo thè lưỡi, chui vào trong chăn nằm im.

Chờ rửa mặt mặc quần áo xong, Mãn Bảo liền rón rén đi tìm Chu ngũ lang, đưa một gói giấy dầu bọc kẹo cho hắn, nhỏ giọng nói: "Không thể nói chuyện này cho cha mẹ."

Không thì bé không thể giải thích được kẹo này từ đâu ra.

Chu ngũ lang tỏ vẻ không thành vấn đề, hắn cũng không muốn nói, không thì tiền kiếm được đều bị cha lấy hết.

Chu ngũ lang và Chu lục lang chưa ăn sáng đã ra khỏi nhà, mấy người lớn chỉ nghĩ bọn hắn đi khai hoang với Chu tứ lang, cũng không biết bọn họ đi lên huyện thành.

Mà Chu tứ lang sớm đã quen với hành vi bữa đực bữa cái của bọn họ, ngẫm lại trước kia hắn làm việc, chỉ cần không bị cha anh ép quá gắt, hắn cũng là cái dạng này.

Cho nên hắn tự mình vác cuốc đi khai hoang.

Đại Đầu và Đại Nha biết điều đi giúp đỡ.

Nhưng cũng chỉ là giúp cắt cỏ, nhặt đá, lại ôm cỏ và đá mang ra ngoài.

Mãn Bảo cũng đi theo, vô cùng chăm chỉ hỗ trợ nhặt đá, đang trong lúc bé dọn đến hăng say, trong hệ thống vang lên tiếng ting ting, hệ thống nói: "Ký chủ, hai loại hoa ngày hôm qua ghi lại đã được nghiên cứu xong, tích phân khen thưởng đã có, có thể vào xem."

Mãn Bảo vào xem, phát hiện con số tăng lên rất nhiều.

Thanh âm hệ thống có chút tung tăng, nó nói: "Hai loại hoa, một loại tên là tử đằng, một loại gọi là đỗ quyên, đều là giống loài nguyên thủy, đã tuyệt chủng ở kỷ nguyên trái đất. Nhưng trong tư liệu có lưu trữ gien của bọn nó, nên các nhà khoa học trong Bách Khoa Quán mới có thể nhanh chóng xác nhận tên của chúng. Việc ghi lại hai loại thực vật này có ý nghĩa rất lớn, cho nên Bách Khoa Quán tặng cho ký chủ một nghìn tích phân khen thưởng, ngoài ra, tích phân khen thưởng của tử đằng là 350, hoa đỗ quyên là 380, mời kiểm tra và xác nhận."

Mãn Bảo không nhịn được hỏi, "Vì sao chúng nó được nhiều như vậy, trước kia ta đào nhiều hoa cỏ cho ngươi như thế, toàn chỉ được một hai điểm."

Quả bào nhiều nhất, nhưng cũng chỉ được có 50.

Hệ thống nói: "Tích phân của Bách Khoa Quán là tổng hợp theo các đánh giá về giá trị của thực vật, trình độ khan hiếm và sức ảnh hưởng của nó. Ký chủ rất may mắn, hai loại này đã tuyệt chủng ở kỷ nguyên trái đất, mà các nhà khoa học trong Bách Khoa Quán từng muốn căn cứ gien lưu trữ trong tài liệu khôi phục lại hai loại thực vật này, cho nên việc ký chủ ghi lại hai loại thực vật này có ý nghĩa rất lớn."

"Ký chủ, ngươi đã đạt đủ điều kiện để mở trung tâm mua sắm, ngươi có muốn mở trung tâm mua sắm không?"