Phúc Tinh Nhà Nông

Chương 30: Quản lý tiền

Chương 30: Quản lý tiền

Chu nhị lang vừa đưa sọt và giỏ tre cho người ta xem, vừa kéo Mãn Bảo và Nhị Nha đến trước mặt mình, nghiêm mặt nói: "Mấy đứa chạy lung tung đi đâu vậy, không biết trong huyện đông người lắm sao, chẳng may bị lạc thì làm sao bây giờ?"

Người khách ngắm nghía một lúc, thấy chất lượng giỏ tre của Chu khá tốt, giá cũng rẻ hơn người khác một văn tiền, liền lấy tiền ra mua.

Vị khách này vừa đi, Chu nhị lang mới rảnh rỗi, bớt thời gian hỏi mấy người, "Ngũ lang, vừa rồi đệ chạy làm gì?"

Chu ngũ lang đặt sọt xuống đất, để nhị ca xem gà trống bên trong, kiêu ngạo nói: "Huynh nhìn đi, đây là bọn đệ mua được đó."

Chu nhị lang nhìn con gà trống đang rụt cổ, lông đã bị trụi mất hơn nửa kia, trên da còn lộ ra từng vết mổ đỏ, không kìm được xắn tay áo, "Đệ nói là, đệ mất 65 văn mua gà trống chỉ vì đổi còn gà trụi lông này?"

Chu ngũ lang nhanh như chớp chạy đi trốn sau lưng đại ca, túm ống tay áo của hắn nói: "Đại ca, huynh nhìn đi, nhị ca lại định đánh đệ, đệ mà tiêu tiền lung tung vậy sao?"

Chu ngũ lang ló đầu ra từ phía sau Chu đại lang, còn hơi kiêu ngạo nói: "Bọn đệ còn kiếm được tiền đó!"

Hắn mở túi tiền ôm trong ngực ra cho Chu nhị lang xem, cằm suýt hếch lên tận trời, "Thấy không, thấy không, nhị ca, huynh có thể kiếm được nhiều tiền như thế không?"

Chu nhị lang trợn mắt há mồm, "Sao mấy đứa lại kiếm được nhiều tiền như vậy?"

"Cái này mới gọi là nhiều này," Chu ngũ lang moi miếng bạc vụn từ trong tay Mãn Bảo ra cho Chu nhị lang xem, "Nhìn rõ không, đây là kiếm được từ con gà trống kia đó, trong túi Mãn Bảo vẫn còn tiền đồng nữa."

Chu ngũ lang định moi cả tiền trong túi của Mãn Bảo ra, nhưng Mãn Bảo sẽ chịu cho hắn sao?

Bé không chỉ giành bạc vụn về, còn giấu túi ra sau lưng, ngẩng đầu nói: "Mấy cái này đều là tiền của muội, đợi về nhà sẽ chia tiền theo công."

Bọn Chu ngũ lang không có dị nghị gì, ngoan ngoãn đem tất cả tiền đang cầm đưa cho Mãn Bảo, đương nhiên, Mãn Bảo cũng không thể cầm được nhiều tiền như vậy, cho nên vẫn để Chu ngũ lang làm chân sai vặt.

Chu đại lang và Chu nhị lang lại cảm thấy không ổn, "Mãn Bảo, muội cần nhiều tiền như thế để làm gì?"

Chu nhị lang trực tiếp ngồi xốm xuống dỗ bé, "Nhị ca cầm giúp muội được không, sau này sẽ mua thịt mua kẹo cho muội ăn."

Mãn Bảo tự nhận mình đã là người lớn, hơn nữa bé cũng có kinh nghiệm quản lý tích phân, còn đang trong thời kỳ có hứng thú với việc quản lý tiền nhất, sao có thể bằng lòng đưa cho bọn hắn?

Vì thế bé cất bạc vào túi nhỏ của mình, còn che lại nói: "Không được, tiền của muội muội tự cầm."

Chu đại lang và Chu nhị lang quay sang trừng mắt với ngũ lang.

Chu ngũ lang cũng ôm chặt túi trong l*иg ngực, tiền này nếu ở trong tay Mãn Bảo, thì có lẽ bọn họ còn có thể được chia một ít, nhưng để vào tay đại ca nhị ca, thì một văn tiền bọn họ cũng đừng nghĩ giữ được.

Chu đại lang đau đầu, "Muội lấy tiền để làm gì?"

Nếu chỉ là bốn năm văn, Mãn Bảo thích giữ thì cứ giữ, nhưng đây là mấy trăm văn đó.

Mãn Bảo đếm đầu ngón tay cho hắn xem, "Muội phải mua thuốc cho mẹ, mua gà, mua thịt, mua quần áo, còn muốn mua giấy dầu, mua sách, mua giấy.."

Mãn Bảo phát hiện đếm hết hai bàn tay cũng chưa đủ, bé liền vẽ một vòng tròn nói: "Muội cần mua rất nhiều thứ nha."

Chu đại lang sửng sốt, do dự một chút mới nói: "Vậy muội đưa tiền cho đại ca, đại ca giữ giúp muội, chờ sau này muội cần mua cái gì thì lại hỏi đại ca được không?"

Chu đại lang nói: "Muội giữ tiền, chẳng may bị mất thì làm sao đây?"

"Sẽ không mất," Mãn Bảo tràn đầy tự tin nói: "Bây giờ để cho ngũ ca cầm tạm, đợi bao giờ về nhà muội sẽ giấu ở trong phòng, muội biết mẹ giấu tiền ở đâu, cũng biết cha giấu tiền ở chỗ nào, muội giấu tiền của muội ở chỗ khác là được."

Chu lục lang kinh ngạc kêu lên, "Cha còn có tiền á?"

"Có nha, muội tìm được mà, cha còn bảo muội đừng có nói cho mẹ biết đó."

Chu ngũ lang và Chu lục lang liếc nhau, giống như đã biết được điều gì đó khó lường.

Chu đại lang và Chu nhị lang cũng liếc nhau một cái, là một người đàn ông đã kết hôn, bọn họ rất đồng cảm với hành vi của cha.

Hai người ho nhẹ một tiếng, cũng không ép Mãn Bảo, chỉ dặn dò bé, "Nếu cha đã bảo muội đừng nói ra, vậy sau này muội đừng nói chuyện này ra ngoài nữa."

"Ơ, cha không bảo muội không được nói ra ngoài nha, cha chỉ bảo đừng nói cho mẹ biết."

Đám người nhà họ Chu: . Cho nên mới cảm thấy có thể nói cho bọn họ, đúng không?

Chu đại lang cảnh cáo nhìn Chu ngũ lang và Chu lục lang một cái, nói: "Về nhà các đệ cũng không được nói ra."

Sau đó cùng Chu nhị lang kéo mỗi đứa con gái sang một bên, dặn dò lại một lần, việc này coi như qua.

Việc buôn bán của Chu nhị lang không tốt lắm, nhưng cũng bán được vài cái sọt và giỏ, trước kia hắn cảm thấy kiếm được từng này cũng khả quan lắm rồi, nhưng so sánh với Mãn Bảo, Chu nhị lang lại cảm thấy mình kém xa.

Bởi vì còn sớm, mọi người không vội về luôn, Mãn Bảo tiếp tục cùng hai ca ca và hai cháu gái đi dạo chợ.

Đương nhiên, lần này Chu đại lang chỉ cho phép bọn họ đi dạo trong chợ, không cho phép ra bên ngoài.

Không còn cách nào, lá gan muội út nhà mình thật sự quá lớn, ngay cả chỗ người ta đánh bạc còn dám vào, ai biết để bé chạy ra ngoài còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?

Mãn Bảo cũng chẳng ngại, nơi này chủ yếu chỉ bán hàng nông sản, nhưng bé vẫn đi dạo đến thích chí, đương nhiên, bé càng thích đi xem cửa hàng phía sau các quầy hàng.

Vừa lúc chỗ này có cửa hàng gạo, cũng có tiệm tạp hóa, bé dẫn người đi chọn mấy loại giấy dầu khá tốt trước, lại đi vào cửa hàng gạo mua một ít gạo kê, mãi tới khi nghe thấy Chu đại lang gọi mới lắc lư ra ngoài.

Chu đại lang nhìn mấy thứ bọn họ mua về, quyết định lúc nào về nhà sẽ bàn bạc với mẹ, nhất định phải lấy hết tiền trong tay Mãn Bảo đi. Con nhóc này quá biết tiêu tiền, vốn dĩ bởi vì bọn họ thiếu tiền mới đi bán lương thực, kết quả vừa bán xong bé lại vào tiệm gạo mua gạo kê.

Nhưng Mãn Bảo cũng có lý do vô cùng đầy đủ, "Muội hỏi rồi, gạo kê tốt cho dạ dày và dưỡng khí, muội phải mua cho mẹ ăn."

Chu đại lang thở dài, "Trong nhà cũng có, về nhà xay ra là được, sao lại đi mua chứ?"

Mãn Bảo ngẩn ngơ, hỏi: "Nhà chúng ta có ạ, sao muội chưa từng ăn bao giờ?"

Chu đại lang cúi đầu nhìn túi lục lang đang cầm trong tay, nhấp môi không nói gì.

Chu lục lang cười hì hì nói: "Muội út khờ quá đi, bởi vì nhà chúng ta ăn gạo kê toàn ăn cả vỏ, muội còn nhỏ, đương nhiên không ăn được."

Chu đại lang ôm Mãn Bảo ngồi lên xe ba gác, nói: "Đó là để dành đến tháng bốn tháng năm, lúc lúa chưa chín thì nấu cháo ăn, về sau muội muốn thứ gì thì nói với đại ca một tiếng, trong nhà có rồi thì đừng mua."

Mãn Bảo ngơ ngác, "Vậy nhà chúng ta không biết cách tách vỏ ạ? Sao lại phải ăn cả vỏ chứ?"

Đại Nha và Nhị Nha cũng rất tò mò, bởi vì hình như các bé cũng chưa từng ăn gạo kê có vỏ.

"Nếu có cả vỏ thì sẽ nấu ra nhiều hơn, hơn nữa cũng càng no bụng," Chu ngũ lang cũng hơi oán trách, "Đã bảo muội là trong nhà vẫn còn mà muội không tin, xem đi, bây giờ thấy phí tiền chưa?"

Mãn Bảo hừ hừ nói: "Ai bảo trước kia huynh toàn lừa muội? Uy tín của huynh thấp như vậy, tất nhiên là muội không tin rồi."

Chu ngũ lang nghẹn lại, tức giận hỏi, "Mấy lời này có phải là lục lang dạy muội không?"

"Ngũ ca, huynh bớt đổ oan cho đệ đi, sao đệ lại có thể dạy Mãn Bảo nói như vậy chứ, uy tín là gì đệ còn không biết. Cơ mà Mãn Bảo, muội dùng từ rất chuẩn, đúng là uy tín của ngũ ca rất thấp, mà không, là không có mới đúng."

Hai anh em cãi nhau ầm ĩ, Chu đại lang mặc kệ bọn họ, ôm Đại Nha và Nhị Nha lên trên xe rồi nhanh chóng đẩy xe ra ngoài thành, bọn họ phải về kịp trước khi mặt trời lặn.