Phúc Tinh Nhà Nông

Chương 27: Chọi gà

Bốn người Chu ngũ lang cũng cảm thấy Mãn Bảo rất lợi hại, hỏi: "Mãn Bảo, sao muội tính được vậy?"

Chu ngũ lang ngượng ngùng nói: "Ta đã tính rất lâu mà vẫn không ra được."

Đại Nha làm chứng cho hắn: "Từ lúc chúng ta còn thừa bốn lẵng hoa thì Lục thúc đã bắt đầu tính rồi, đợi tới khi bọn ta trang trí xong, thúc ấy vẫn chưa tính ra được."

Mãn Bảo liền đếm đầu ngón tay nói với bọn họ: "Rất đơn giản mà, tổng cộng có hai mươi tư lẵng hoa, một cái năm văn tiền, vậy hai mươi cái vừa tròn một trăm văn. Hai lẵng hoa là mười văn tiền, bốn cái là hai mươi văn, một trăm văn thêm hai mươi văn không phải bằng một trăm hai mươi văn sao?"

Mắt bốn người ngũ lang sáng lên, lại đếm đầu ngón tay nhưng cả buổi vẫn chưa hiểu: "Vì sao hai mươi lẵng hoa là một trăm văn?"

Mãn Bảo đương nhiên nói: "Bởi vì mười lẵng hoa là năm văn nha."

Bốn người ngũ lang càng rối hơn.

Thế nhưng bất kể như thế nào, bọn họ buôn bán lời rất nhiều tiền là được.

Ngũ lang bỏ tất cả tiền vào trong túi vải đựng kẹo, sờ sờ, phấn khích đến mặt đỏ rần, hắn chưa từng được sờ nhiều tiền như vậy.

Lục lang nhìn thấy, cũng muốn sờ soạng một phen, vì thế năm người thay nhau sờ tiền một hồi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn: "Nhà của chúng ta có tiền."

Ngũ lang cẩn thận ôm bao vải vào trong ngực, hỏi Mãn Bảo: "Muội út, muội muốn chơi cái gì, nói với Ngũ ca, Ngũ ca dẫn muội đi chơi."

Mãn Bảo nói: "Muội muốn đi mua gà trống lớn."

Ngũ lang che túi lại theo bản năng: "Muội mua gà trống lớn làm gì?"

"Để cho nương bồi bổ thân thể nha." Mãn Bảo mắt long lanh nói: "Cha nói, trước kia nương chịu khổ nhiều lắm, cho nên phải bồi bổ thân thể nhiều mới tốt, gà trống lớn bổ nha."

Ngũ lang ôm túi, có chút không nỡ: "Nhưng con gà trống kia tận sau mươi lăm văn, mắc quá."

Đại Nha và Nhị Nha cũng cảm thấy quá mắc, rối rít gật đầu.

Mãn Bảo lại rất kiên trì, nàng cảm thấy tiền rất dễ kiếm, hơn nữa có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của nương chứ?

Ngũ lang không nói lại nàng, chỉ có thể nói: "Chúng ta đổi con khác đi, mua con nào nhỏ hơn một chút, dù sao chỉ có một mình nương ăn, bà ăn một bữa cũng không hết nhiều như vậy, mua con nào rẻ rẻ, còn có thể mua nhiều hơn mấy con."

Mãn Bảo cảm thấy hắn nói cũng đung: "Vậy còn có chỗ nào bán gà trống không?"

Đương nhiên là con phố bọn họ vừa tới kia, chuyên bán các loại gà vịt rau xanh, nhưng Chu ngũ lang hiếm khi được tới huyện thành một lần, cũng không muốn quay lại con đường kia, thế nên hắn đảo đảo con ngươi, chỉ phía trước nói: "Chúng ta đi phía trước xem thử, nói không chừng có chỗ bán rẻ hơn."

Mọi người vui vẻ đồng ý.

Chu ngũ lang dắt Mãn Bảo, ôm chặt bao vải, Chu lục lang mỗi tay dắt một cháu gái, hai người vác sọt vô cùng vui vẻ dắt mọi người cùng nhau đi chơi.

Mãn Bảo lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, vô cùng hưng phấn, nàng cũng không sợ đông, thấy ở đâu có nhiều người thì chui vào chỗ đó.

Lúc đầu vẫn là Ngũ Lang dắt nàng, không lâu sau lại biến thành nàng kéo Ngũ Lang đi, đến cuối cùng Ngũ Lang còn phải đuổi theo nàng.

Lục lang cũng có chỗ mình muốn chơi, chạy theo ở phía sau một lúc thì lười chẳng muốn đuổi nữa, dù sao cũng cùng một con đường, cứ đi lên phía trước kiểu gì cũng có thể gặp được.

Đại Nha và Nhị Nha vừa vặn cũng chẳng muốn đuổi theo, vì thế liền vui vẻ chơi ở phía sau Lục thúc.

Chỉ khổ Chu ngũ lang, vừa lo sợ có người trộm túi tiền của hắn, còn phải lo lắng Mãn Bảo chạy mất, quan trọng nhất là, hắn cũng muốn đi chơi nha!

Mãn Bảo vừa chạy vừa dừng theo đám đông, cũng không biết đi tới nơi nào, thì thấy một đám người lớn đang bu lại một chỗ gào thét, nàng liền vô cùng tò mò, cố gắng lách qua đám người ra chui vào.

Chu ngũ lang mồ hôi đầy đầu theo ở phía sau: "Mãn Bảo, Mãn Bảo, muội đừng chạy lung tung......."

Hắn vác sọt nên không dễ chui vào, chỉ có thể nhảy dựng lên xem, chờ tới khi nhìn thấy bên trong đang làm gì, hắn sợ tới mức mặt trắng bệch, bất chấp tất cả ném sọt xuống, ôm chặt túi tiền chen vào bên trong.

Mãn Bảo vừa chui vào bên trong, chỉ thấy ở giữa có hai con gà, chúng đang xù lông đánh nhau, Mãn Bảo ngẩn ngơ, hai con gà đánh nhau có cái gì hay?

Mấy người lớn vây xem lại rất phấn khích, siết chặt nắm đấm gào to: "Mổ nó, mổ nó, dùng sức mổ vào mắt đi, mổ vào mắt...... Ai nha!"

Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn mấy người lớn phía bên trái phấn khích, lại nhìn mấy người lớn bên phải ảo não, đầu óc mơ hồ: "Khoa Khoa, bọn họ đang làm gì vậy? Ta có nên giúp bọn họ một chút không, đi khuyên hai con gà đừng đánh nhau nữa?"

Hệ thống nói: "Đề nghị ký chủ tốt nhất đừng đi, đây hẳn là chọi gà trong truyền thuyết."

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Chọi gà là cái gì?"

"Là một loại phương thức đánh bạc, hai con gà đánh nhau, con nào bị đánh bại thì chủ nhân của nó sẽ thua." Hệ thống phổ cập một chút truyền thuyết chọi gà nổi danh trong lịch sử.

Ví dụ như có một vị hoàng đế, hắn rất thích chọi gà, có người bỏ ra số tiền lớn tặng cho hắn một con gà, vì thế mà bị một danh thần nào đó mắng.

Mãn Bảo liền tò mò xem một lúc, Chu ngũ lang cuối cùng cũng chui vào được bên trong, giữ chặt Mãn Bảo, che đôi mắt của nàng lại: "Mãn Bảo, ai bảo muội chạy vào chỗ này? Đây là bài bạc, chúng ta không thể học theo Tứ ca."

Mãn Bảo kéo tay che mắt của hắn xuống, hai con gà trong sân cũng vừa lúc phân thắng bại, trong đó một con gà bị mổ đến mù cả mắt, lúc này đang vỗ cánh bỏ chạy, mà con gà phía sau thì ngẩng cao đầu kiêu hãnh giống như Mãn Bảo đã làm được chuyện lớn, cất tiếng gáy to.

Chủ nhân của con gà bị đánh bại kia tức giận đến nỗi đá con gà ngã ra đất, trong lòng ngực móc ra một ít bạc ném cho tên còn lại.

Mãn Bảo mở to hai mắt nhìn, nhìn người kia, lại nhìn con gà đó, như có điều suy nghĩ.

Chu ngũ lang thấy muội út lộ ra vẻ mặt như vậy liền sợ hãi, muốn kéo nàng đi bằng được.

Mãn Bảo lại không vui, nói: "Muội mới không ngốc như Tứ ca đâu, xem gà đánh nhau có gì hay chứ, cũng chẳng phải là người đánh nhau."

Chu ngũ lang sợ ngây người: "Muội, muội con muốn xem đấu người?"

Mãn Bảo tò mò hỏi: "Thật đúng là có phương thức đánh bạc người đánh nhau sao?"

Chu ngũ lang cũng chưa từng thấy qua, hắn chỉ từng nghe Tứ ca nhắc đến, nhưng hắn dám nói cho Mãn Bảo sao?

Chu ngũ lang liên tục lắc đầu: "Không có!"

Mãn Bảo "A" một tiếng, tránh khỏi tay hắn, nói: "Ta đi tìm vị đại ca kia nói chuyện."

Nói xong liền đi về phía người bị thua tiền, đang sắc mặt khó coi, vóc dáng Mãn Bảo nhỏ, đứng ở trước mặt người ta chỉ cao tới đùi.

Tuy rằng sắc mặt người nọ khó coi, nhưng cũng không đến mức nổi cáu với một đứa trẻ, cau mày nhìn bốn phía quát: "Nhà ai lại đưa trẻ con đến chỗ này? Nhanh đưa về đi."

Chu ngũ lang đã đuổi theo ôm lấy Mãn Bảo muốn kéo đi, Mãn Bảo vừa đẩy ngũ ca ra, vừa ngẩng đầu nói với hắn: "Đại ca, huynh còn muốn mua gà trống không? Vô cùng đẹp, một con gà trống vô cùng đẹp."

Người nọ cúi đầu nhìn Mãn Bảo, nhíu mày nói: "Nhà ngươi có gà?"

Mãn Bảo gật đầu thật mạnh: "Ta nhìn thấy một con gà trống lớn vô cùng đẹp, lông là màu đỏ đen, hai mắt sáng bóng, mào gà đã thẳng lại còn đỏ thắm, nhìn rất đẹp mắt, vô cùng đẹp mắt."