Phúc Tinh Nhà Nông

Chương 23: Chợ nông sản

Chu ngũ lang và Chu lục lang liền cảm thấy sọt đeo trên người vô cùng nặng.

Chu nhị lang linh động hơn, lập tức lấy từ trong sọt của Chu ngũ lang ra một cái giỏ trúc nhỏ, cắn răng một cái, bỏ vào trong đó năm quả trứng gà, nói: "Tiểu ca, mấy người chúng ta đã lâu chưa tới huyện thành, thật sự không biết quy củ vào thành đã đổi, người nhà nông bọn ta nào có tiền mặt, giờ cũng đang là vì người già trong nhà phải uống thuốc nên mới tới huyện thành đổi ít tiền, kính xin ngài châm chước cho."

Thủ vệ còn chưa từng thấy cái giỏ tre nhỏ như vậy đâu, tò mò nhìn thử, nhìn thấy trứng gà bên trong, lại nhìn chung quanh một chút mới nhận lấy giỏ nói: "Được rồi, một văn tiền này để ta trả giúp các ngươi vậy."

Dứt lời móc từ trong túi ra một văn tiền ném vào trong mâm, phất tay bảo bọn họ đi vào.

Chu đại lang và Chu nhị lang liên tục khom người cảm ơn, khom người đẩy xe đẩy tay vào thành, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng vội vàng vác sọt, kéo Đại Nha và Nhị Nha đuổi theo.

Mãn Bảo ngồi trong sọt, nhìn người nhà gần như khom lưng xuống tận đất, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Khoa Khoa cảm nhận được cảm xúc của Mãn Bảo, an ủi nàng nói: "Tên thủ vệ này còn chưa tính là làm khó người, cô đừng buồn."

Mãn Bảo liền hỏi, "Khoa Khoa, tương lai các ngươi cũng có thủ vệ như vậy sao? Còn xấu hơn cả hắn?"

Hệ thống nói: "Túc Chủ, tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, con người không những có thể từ trên mặt đất vào thành, còn có thể ra vào từ trên trời, vô cùng nhanh và tiện. Hơn nữa trong tương lai, chính bản thân dân cư là một loại tài nguyên quan trọng, cho nên không chỉ không có phí vào thành, nếu con người có thể vào thành định cư, còn sẽ có nhiều loại khen thưởng."

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Khen thưởng gì vậy?"

"Nhà ở, xe, tiền trợ cấp, tiền thuyên chuyển công tác, đủ loại chính sách ưu đãi."

Mãn Bảo còn không thể hiểu được mấy thứ này, nhưng nàng cảm thấy không có phí vào thành thật tốt, nếu nhà bọn họ ở tương lai, vậy đại ca nhị ca sẽ không cần phải khom lưng với thủ vệ.

Sau đó Mãn Bảo bĩu môi, "Hắn còn kém người ở chỗ các ngươi nhiều như vậy, ngươi còn nói hắn không xấu."

"Hắn thật sự không xấu, hắn chỉ là một người thủ vệ, cũng không thể làm chủ." Chút kiến thức này hệ thống vẫn phải có, tuy rằng nó là hệ thống khoa thu thập sinh vật, nhưng để phục vụ Túc Chủ tốt hơn, nâng cao hiệu suất ghi lại của đối phương, tri thức nó lưu vào chip cũng không ít, thậm chí có thể trực tiếp kết nối với Bách Khoa quán.

Tất nhiên, tài liệu tri thức trong Bách Khoa quán nó cũng có thể tùy ý chọn đọc.

Văn hóa và lịch sử cổ đại những năm gần đây vẫn luôn được sửa sang lại, nó đương nhiên có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, hệ thống ở phương diện này cũng không keo kiệt, dù sao rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, liền tâm sự với Túc Chủ.

Vì thế trong lúc Chu đại lang đẩy xe đi vào chợ tìm vị trí, Mãn Bảo đã nghe được rất nhiều chuyện kể về quan tham quan ác, nàng căn bản không liên hệ những câu chuyện xưa này với chuyện vừa rồi, chỉ nghe say sưa, còn tức giận vì người trong truyện.

Sau khi hết tức giận nàng đã không còn nhớ đến chuyện vừa rồi.

Bởi vì quá mức chăm chú nghe kể chuyện, Mãn Bảo đã quên nhìn những quầy hàng náo nhiệt trên đường, chờ khi xe dừng lại, bị Chu đại lang ôm xuống xe, Khoa Khoa cũng ngừng kể chuyện, nàng mới hồi phục tinh thần.

Mãn Bảo tò mò nhìn trái phải, phát hiện xung quanh đều bán rau, bán trái cây, cũng có người giống như bọn họ bán các loại sọt và giỏ, nàng cảm thấy đây chính là chợ nông nghiệp mà Khoa Khoa nói.

Bốn huynh đệ Chu gia đã nhanh tay nhanh chân dỡ giỏ, sọt và trứng gà xuống dưới, dọn hàng lên vị trí đã chiếm được.

Bọn họ tới muộn, chỉ có thể bày quầy ở trong góc khuất nhất, Chu đại lang và Chu nhị lang bảo Ngũ Lang và Lục lang trông ba đứa nhỏ, nói: "Mấy đứa ngoan ngoãn ngồi ở đây, ta và lão nhị đi bán lương thực trước, đi sẽ về ngay."

Đúng là chỉ trong chốc lát, Mãn Bảo còn đang tò mò nhìn mấy gian hàng bên cạnh, thấy thú vị quá còn ngồi xổm xuống xem.

Đại Nha và Nhị Nha có trách nhiệm trông nàng, còn Chu ngũ lang và Chu lục lang phải sắp lại mấy thứ vừa dỡ xuống, mọi người vừa mới chuẩn bị xong, người khách thứ nhất còn chưa đến, Chu đại lang và Chu nhị lang đã đẩy xe không trở về.

Mãn Bảo chạy bịch bịch lên hỏi, "Đại ca, bán được rồi sao?"

Chu đại lang xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Bán được rồi, lát nữa ta đi mua thuốc cho nương, lại mua cho muội một ít giấy luyện chữ, muội ở chỗ này với bọn lão nhị, đừng chạy lung tung biết chưa?"

Mãn Bảo gật đầu, lại nói: "Đại ca, đừng mua giấy cho muội, cất tiền thừa về trả cho tộc huynh thôn trưởng đi, nàng dâu Tam Trụ đang thiếu tiền tiêu đó."

Chu đại lang nhíu mày, "Sao lại vậy, nàng dâu Tam Trụ tới nhà mình đòi tiền à?"

Nhị Nha thấy cô nhỏ nói không rõ, lập tức kể lại chuyện buổi sáng hôm qua cho đại bá, nói: "Cô nhỏ nói, chờ hôm nay có tiền sẽ trả nàng."

Mãn Bảo gật đầu, "Chúng ta phải nói được làm được, cái này gọi là nói lời giữ lời."

Chu đại lang cau mày không nói gì.

Chu nhị lang liền nói: "Đại ca, nghe Mãn Bảo đi, dù sao bây giờ nàng còn nhỏ, đúng là tạm thời không cần giấy luyện chữ, khi nào đệ lên núi tìm cho muội ấy phiến đá lớn, trước dùng đũa chấm nước luyện chữ cũng được, chờ sang năm trong nhà dư dả chút hãy mua giấy."

Chu đại lang liền xoa đầu Mãn Bảo thở dài: "Chỉ là uất ức Mãn Bảo."

Mãn Bảo nghi hoặc, "Muội không cảm thấy uất ức nha."

Chu đại lang cười cười, tạm biệt mọi người đi mua thuốc trước.

Chu nhị lang nhìn mấy đứa nhỏ đưa mắt trông mong nhìn bên ngoài, liền cười nói: "Mấy đứa đi chơi đi, nơi này để ta trông là được, lão ngũ, trông kỹ ba đứa nhỏ, bên ngoài nhiều người xấu, đừng có để bị ăn mày bắt đi."

Chu ngũ lang đồng ý, lập tức lấy giỏ nhỏ của bọn họ ra, Đại Nha và Nhị Nha nhanh chóng quấn hoa lên. Lần này bọn họ thông minh hơn, chỉ quấn tám lẵng hoa, mọi người có thể cầm trực tiếp trên tay, không cần lo lắng sẽ làm hoa chen chúc nhau bị dập nát.

Xách theo giỏ hoa nhỏ đẹp đẽ, mọi người liền cùng nhau ra ngoài tìm khách hàng của bọn họ.

Chu ngũ lang và Chu lục lang một người vác sọt đựng giỏ tre nhỏ, một người vác sọt hoa, mọi người vui vẻ xuất phát.

Chu nhị lang ngồi xổm sau quầy hàng nhìn, lắc đầu bật cười, hắn chờ bọn họ giống như lần trước thu hoạch lớn mà đi, thắng lợi trở về, loại giỏ tre nhỏ này, chắc chỉ có người nào nhiều tiền mới sẽ bỏ tiền mua chứ nhỉ?

Da mặt Ngũ Lang Lục lang và Đại Nha Nhị Nha đều mỏng, trong tay cầm lẵng hoa trơ mắt nhìn người đi đường, một tiếng cũng không dám nói.

Còn Mãn Bảo lại xách theo lẵng hoa tò mò nhìn mấy thứ trong gian hàng, thấy cái nào đẹp còn chạy lên xem, bừng bừng hứng thú hỏi cái này hỏi cái kia.

Nhị Nha thấy đều đã sắp đi qua nửa con phố còn chưa bán được lẵng hoa nào, không nhịn được tiến lên, nhỏ giọng nói: "Cô nhỏ, chúng ta đi bán giỏ mà."

Mãn Bảo lúc này mới nhớ mới mình có nhiệm vụ trên người, cười tủm tỉm nói: "May mà con nhắc nhở ta, nãy giờ ta quên mất, nhưng con gà này thật xinh đẹp."

Chủ quán được khen ngợi vô cùng vui vẻ, nói: "Gà nhà ta mới được một tuổi, gà trống bổ nhất, tiểu cô nương muốn mua một con về nếm thử hay không?"

Mãn Bảo hỏi, "Bao nhiêu tiền?"

Chủ quán nói: "Không đắt, không đắt, mười hai văn một cân, con gà này năm cân rưỡi, tổng cộng 66 văn."

Ngũ lang sợ không nhẹ, sợ nàng muốn mua, ai ngờ Mãn Bảo vừa rồi còn vui vẻ lắng nghe, chờ chủ quán báo giá xong đã suy sụp hạ bả vai nói: "Đắt quá đi, cháu không có nhiều tiền như vậy."