Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 37: Tra nam

Nói đến giới hạn của Cam Manh, Kiều Mạn Phàm rất bội phục, ít nhất nguyên chủ không muốn làm hải vương trêu đùa tình cảm nhiều người, chỉ có tình yêu duy nhất với Hoắc Sâm, tình yêu này còn bao gồm cả tình yêu dành cho nhà họ Hoắc và hào quang trên người anh ta.

Nói ngắn gọn, Hoắc Sâm đáp ứng đủ tiêu chuẩn chọn bạn đời của Kiều Mạn Phàm, đẹp trai giàu có, có địa vị, làm cô yêu đắm đuối, cộng thêm việc có thêm đối thủ cạnh tranh, mà người đó đã thắng, cô không cam tâm, một hai nhất định phải thắng.

Chấp niệm điên dại đến cùng, cũng không rõ rốt cuộc là cô quá yêu Hoắc Sâm hay là không cam tâm.

Giờ thì Cam Manh đã hiểu rồi, dù sao đây cũng là logic của cô ấy, nhưng còn rất nhiều đàn ông, rất nhiều khách hàng như vậy, vì sao cô ấy lại hao tổn tâm sức vì một khách hàng chưa bao giờ hồi đáp mình như thế chứ.

Lựa chọn khách hàng cũng là một loại khôn ngoan đấy, hãy dành thời gian đó cho khách hàng khác đi.

Cam Manh hỏi: “Vậy cậu tìm được mục tiêu khác chưa?”

Kiều Mạn Phàm: “... mmm, tạm thời chưa tìm được.”

Cam Manh: “Cậu có muốn mình giới thiệu cho cậu không?”

Kiều Mạn Phàm: ???

“Tạm thời mình không muốn, mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút trước khi tái chiến.”

Cam Manh gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Sau này nếu cậu cần gì thì có thể đến tìm mình.”

Kiều Mạn Phàm cảm thấy kiếp sống của Cam Manh không có gì phải hối tiếc nữa, cô ấy tràn đầy vui vẻ.

Trong quá trình trò chuyện với Cam Manh, Kiều Mạn Phàm đã tốn nhiều thời gian và công sức nấu một số món ăn ngon, đầu bếp trưởng coi Kiều Mạn Phàm như một kẻ quái đản đồng thời ông ta cảm thấy rằng mình có thể sẽ bị thất nghiệp.

Có người đoạt chén cơm với ông.

“Mạn Mạn, cậu học nấu ăn khi nào vậy?” Cam Manh ngạc nhiên.

Kiều Mạn Phàm: “Đừng hỏi, là vì Hoắc Sâm.”

Cam Manh ồ một tiếng, lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa: “Cho đến giờ, mình còn chưa biết mấy nút trên nồi cơm là gì nữa.”

Kiều Mạn Phàm: “Cậu muốn học nấu ăn không?” Vì sự nghiệp của mình, Cam Manh phải trả giá rất nhiều, nhân cách phân liệt, bây giờ cô ấy có thể nghĩ đến chuyện học nấu ăn.

Cô ấy đưa tay sờ mặt, rồi ngập ngừng: “Nhưng khói dầu quá lớn, tổn thương đến làn da của mình.” Để giữ được vóc dáng và làn da của mình, cô ấy đã phải nỗ lực rất nhiều.

Quản lý bản thân là đạo đức nghề nghiệp cơ bản, thân thể không được béo phì, phải dưỡng da thật tốt.

Kiều Mạn Phàm: “Cậu có thể mang mặt nạ phòng độc.”

Cam Manh thản nhiên nói: “Quên đi, mình đặt đồ ăn là được rồi.”

Kiều Mạn Phàm lộ ra vẻ mặt thần kỳ: “Cậu không sợ bị lật mặt à?”

Cam Manh: “Mình có thể đánh giá không tốt các quán đó nha, bọn họ nấu không ngon, mình thấy cũng bình thường.”

Kiều Mạn Phàm nắm chặt tay, bội phục bội phục, quả nhiên hải vương không phải ai cũng làm được.

Sớm muộn gì một ngày nào đó trên ‘chiến trường’, báo ứng có thể sẽ đến trễ, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.

Kiều Mạn Phàm rất mong chờ Cam Manh bị lật mặt trên ‘chiến trường’, cảnh kia nhất định sẽ rất thú vị cho coi.

Cha con nhà họ Kiều trở về, cha Kiều nhìn thấy Kiều Mạn Phàm nhu thuận không có đi ra ngoài gây tai hoạ, trong lòng ông cuối cùng cũng vui mừng chút xíu.

Có lẽ đã từng thất vọng nhiều lần, nên chỉ cần tốt một chút như thế kia cũng đều cảm thấy vui mừng.

Kiều Mạc Khiêm vẫn tỉnh táo như cũ không phát biểu ý kiến, có lẽ anh ta lại đang đánh giá cái gì trong đầu, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

Mẹ Kiều gọi điện thoại về nói, buổi tối không về ăn cơm, đồng thời cũng không về nhà, đang chơi với đám bạn thân ở bên ngoài, vậy nên trên bàn cơm cũng chỉ có bốn người, cha con nhà họ Kiều, Kiều Mạn Phàm và Cam Manh.

Kiều Thiệu Nguyên nhíu mày, rất bất mãn: “Đi chơi ở bên ngoài cũng không sao, nhưng chơi kiểu gì mà buổi tối không về nhà?” Sắc mặt ông xanh mét, dường như lan đến cả đầu.

“Khi còn trẻ, ngày nào cũng kêu ta đi sớm về muộn, nhưng khi ta về già, bà ấy lại chạy ra ngoài, giờ lại nói cái gì?” Kiều Thiệu Nguyên rất hoài nghi, hội chị em kia đang làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài.