Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 27: Kiều Ngữ Phù đến

Mẹ Tang sức khỏe không tốt, không thể cùng đi chợ mua nguyên liệu, ngoan ngoãn ở nhà chờ hai cha con trở về.

Kiều Mạn Phàm đeo khẩu trang và kính râm, thấy hai vợ chồng nhìn mình chằm chằm, cô giải thích: “Con là người trong giới giải trí, đi ra ngoài có thể bị người khác nhận ra.”

Con rất nổi tiếng đó nha, mặc dù nổi tiếng bằng scandal thì cũng là nổi tiếng.

Nguyên chủ sẽ không liên lạc với vợ chồng Tang, càng hận không thể cách họ càng xa càng tốt, vì vậy, tình hình của cô bây giờ, hai người cũng không hiểu rõ.

Nghĩ đến việc Kiều Ngữ Phù cũng sẽ không nói tình huống của nguyên chủ cho ba mẹ Tang, nếu có hỏi thăm thì cũng sẽ tốt khoe xấu che.

“À, vậy là giống với Ngữ Phù phải không?” Ba Tang cười nói, “Mỗi lần Ngữ Phù đến cũng che mặt kín mít.”

Kiều Mạn Phàm đi chợ vô cùng thuần thục, nguyên liệu nấu ăn tươi hay không, cô nhìn qua sờ thử là có thể biết.

Nhìn ba Tang có vẻ ngờ vực, Kiều Mạn Phàm giải thích: “Con đã học đó.” Làm gì có ai sinh ra đã biết mọi thứ, chuyện gì cũng cần phải học tập.

Những kinh nghiệm này, cô đều học được từ ông nội.

Ba Tang càng nghi ngờ hơn, không phải con là đại tiểu thư à? Còn cần phải đi chợ hằng ngày sao?

Ông không thể tưởng tượng được cuộc sống của những gia đình giàu có, chỉ nghĩ Kiều gia nuôi con gái chính là như vậy.

Nấu ăn cũng là một nghề, mặc dù không thể dựa vào nghề này để kiếm sống, nhưng cũng sẽ không để bản thân bị chết đói.

Kiều Mạn Phàm mua không ít thịt và rau quả, xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà. Gia đình ba người bắt đầu sơ chế nguyên liệu.

Bầu không khí cũng không quá xấu hổ và căng thẳng, thỉnh thoảng ba mẹ Tang cũng hỏi về cuộc sống của Kiều Mạn Phàm, cô cũng sẽ trả lời, đa số nói bản thân mình sống rất tốt.

Hai vợ chồng không lên mạng, tất nhiên sẽ không biết đến những gió tanh mưa máu trên internet.

Dù Kiều Mạn Phàm có kể cho họ nghe cũng chẳng làm được gì, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do mẹ Tang bị bệnh tim, không biết thì đỡ phải lo lắng.

Một tay cầm thìa, một tay cầm nồi, Kiều Mạn Phàm cảm thấy bản thân nắm cả tương lai và thế giới trong tay.

Cô đúng là thích hợp làm đầu bếp nhất mà.

Ba mẹ Tang nhìn dáng vẻ nấu ăn thuần thục của cô, có hơi đau lòng, “Con nấu bao nhiêu món?” Mới có thể thành thạo được như vậy.

Kiều Mạn Phàm chảy mồ hôi đầy mặt, cô quyết định sẽ lắp một chiếc máy hút mùi và một máy quạt loại tốt trong căn bếp này, nóng quá đi.

Chất lượng bếp quyết định chất lượng món ăn.

Kiều Ngữ Phù biết tin Kiều Mạn Phàm đi Tang gia, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, nhanh chóng chạy về nhà.

Trên đường đi Kiều Ngữ Phù lo lắng đến rối bời, không có chuyện gì thì không cầu Tam Bảo. Từ trước đến nay, Kiều Mạn Phàm không bao giờ liếc nhìn Tang gia một cái, bây giờ bỗng dưng tìm đến tận nhà, khiến cô cảm thấy Kiều Mạn Phàm lại sắp gây họa.

Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ làm mẹ Tang bệnh tình tái phát, lên cơn đau tim.

Kiều Ngữ Phù lấy tốc độ nhanh nhất chạy về, vừa đến nơi vội vã lấy chìa khóa mở cửa, đập vào mắt là cảnh ba mẹ Tang đang bày biện chén đĩa.

Các món ăn lần lượt được mang ra từ bếp.

“Ngữ Phù về rồi à, vừa đúng lúc ăn trưa.” Mẹ Tang tươi cười.

Kiều Ngữ Phù hỏi: “Mạn Phàm đâu rồi ạ?”

“Mạn Mạn đang ở trong bếp. Con bé nấu rất nhiều món ngon. Con mau ngồi xuống cùng ăn đi.”

Kiều Ngữ Phù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối diện với trường hợp xấu nhất, nhưng bây giờ không khí lại ấm áp như vây, khiến cô cảm thấy mờ mịt và thất lạc.

Làm xong đồ ăn, Kiều Mạn Phàm cũng ướt đẫm mồ hôi, có điều cô cảm thấy rất vui và thoải mái, những phiền muộn và áp lực dường như cũng theo mồ hôi mà giải tỏa hết ra ngoài.

Kiều Mạn Phàm cảm thấy bản thân có thể tiếp tục đại chiến một trăm hiệp nữa.

“Ngữ Phù đến đấy à, lần này đã coi như chị đã chiếm tiện nghi của em rồi.” Kiều Mạn Phàm nhìn thấy Kiều Ngữ Phù, vô cùng tự nhiên nói, mà dù trong lòng có mất tự nhiên đi nữa, thì cô cũng có thể mở miệng tự nhiên như vậy.

Tẩy trắng vốn là việc đi ngược với số trời, giữa đường chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Chị…” Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, Kiều Ngữ Phù vừa hoảng hốt vừa chột dạ.