Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 23: Điểm mù tri thức

“Tôi hiểu rồi, chú đừng đi quá xa, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi lại cho tôi.” Kiều Mạc Khiêm cúp điện thoại, hai tay vô thức đặt lên bàn phím, gõ vào ô tìm kiếm của Baidu, “ABO là gì?”.

Hắn phát hiện trong kiến thức của mình thế mà lại có điểm mù. Khu vực bình luận dưới bài viết của Kiều Mạn Phàm trên Weibo, một đám người hihi haha, kẻ thì chế giễu, trào phúng, người thì hóng truyện, còn có cả những người vô sinh hiếm muộn yêu cầu con bé viết nhanh nhanh? Một câu hắn cũng không hiểu.

Lẽ nào mình mù kiến thức nghiêm trọng như vậy à?

ABO đúng không, để xem nó là thuật ngữ học thuật gì mà đến mình cũng không biết.

Chỉ là kết quả tìm kiếm khiến Kiều Mạc Khiêm càng thêm mơ hồ, Alpha, Beta, Omega?

Phát tình, đánh dấu, kết đôi, mang thai, sinh con?

Nam nam, nữ nữ, nam nữ?

Mắt Kiều Mạc Khiêm sắp rớt ra ngoài, nhanh chóng tắt trang web, thế giới quan run lên nhè nhẹ.

Xuất phát từ trực giác nhạy bén của một người đàn ông ngay thẳng, hắn luôn cảm thấy mấy chuyện này không nên tìm hiểu quá sâu.

Bây giờ, Kiều Mạn Phàm vừa đăng Weibo đã làm khắp nơi dậy sóng, trở thành chủ đề nóng hổi vừa thổi vừa hít drama của cư dân mạng, lượt bình luận còn nhiều hơn của các sao nổi tiếng.

Nhưng tất cả đều là bình luận tiêu cực. Nhiều người thấy bài đăng của Kiều Mạn Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, càng chửi lại càng hăng. Cũng có người cảm thấy nó dễ thương một cách kỳ lạ, nhưng họ lại không biết dễ thương ở chỗ nào.

Đình tỷ không liên lạc được với Kiều Mạn Phàm, trong lòng rất tuyệt vọng. Mới nửa tiếng trước cô còn dặn là đừng lên tiếng, dù chỉ dấu chấm cũng không được, quay qua quay lại đã đăng Weibo.

Kiều Mạn Phàm không chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cư dân mạng, mà còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đại diện là cô đây. Sau này Kiều Mạn Phàm sống chết ra sao thì mặc kệ, cô không thèm xen vào nữa, xen vào thì chính là heo.

Phong ba bão táp tên mạng xã hội không liên quan gì đến Kiều Mạn Phàm, lúc này, cô đang lang thang trong một chung cư.

Cái chung cư này cũng có thể coi là một chung cư cao cấp. Theo lý mà nói thì vợ chồng Tang gia không thể sống ở một nơi cao cấp như vậy, là do Kiều Ngữ Phù bước vào ngành giải trí kiếm được một ít tiền, cộng thêm vài đồng để dành ít ỏi của hai vợ chồng làm tiền đặt cọc.

Sau đó, tiền thuê chung cư cũng được Kiều Ngữ Phù từ từ hoàn trả, cho đến khi Kiều Ngữ Phù được Kiều gia tìm về, ba mẹ Kiều đau lòng cho đứa con gái bị lưu lạc bên ngoài, chịu nhiều khổ cực, lặng lẽ đưa cho Kiều Ngữ Phù không ít thứ.

Kiều Ngữ Phù trả hết các khoản còn lại và mua lại luôn căn hộ.

Căn hộ này ở tầng ba, cân nhắc đến việc vợ chồng Tang đã lớn tuổi, mẹ Tang lại bị bệnh tim, không thể ở quá cao, còn nếu ở quá thấp thì lại dễ ẩm mốc.

Tầng 3 là vừa vặn.

Kiều Mạn Phàm đứng ở trước cửa, sửa soạn tâm lý một lượt rồi nhấn chuông, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng mở cửa cạch cạch, nhưng cửa chống trộm cũng không được mở.

“Cháu tìm ai vậy?” Ba Tang hỏi qua cánh cửa chống trộm.

Kiều Mạn Phàm tháo khẩu trang và kính râm, mở miệng: “Là con.”

Ba Tang sửng sốt một lúc, vội vàng quay vào trong nhà, cũng không mở cửa.

Kiều Mạn Phàm: ???

Ba ruột không chào đón mình?

Hồi lâu, ba Tang đỡ một người phụ nữ trở lại, kích động nói: “Mạn Mạn đã trở về.”

“Thật sao?” Người phụ nữ không thể tin được, nhìn Kiều Mạn Phàm bên ngoài cửa chống trộm, nhanh chóng mở cửa.

Đối với đôi vợ chồng xa lạ này, Kiều Mạn Phàm không biết phải nói gì, dù vậy, đối mặt với hai người họ, Kiều Mạn Phàm sẽ không cần lo lắng về chuyện mình không phải là nguyên chủ, sẽ không bị nghi ngờ là đã đổi người khác.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, nhưng nếu chính xác mà nói thì là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là khi đón Kiều Ngữ Phù trở về nhà, hai bên gia đình chào hỏi, Kiều Mạn Phàm cũng không xuất hiện, chỉ ở xa xa nhìn thoáng qua rồi rời đi.

Thấy vợ chồng Tang già yếu còng lưng, trong lòng nguyên chủ vô cùng chán ghét.