Cho khay xíu mại vào trong nồi hấp cách thủy khoảng tầm ba phút là được, rất nhanh hương thơm đã tỏa ra ngào ngạt, nấm matsutake này đúng là hàng xịn có khác, các nguyên liệu khác không xịn bằng.
Chẳng phải có một chương trình nấu ăn nói, những nguyên liệu cao cấp chỉ cần dùng cách thức đơn giản chế biến là được đấy sao.
Hương vị tự nhiên của đồ ăn là ngon nhất, có thể cân bằng dung hòa được ngũ vị: chua, cay, mặn, ngọt, đắng là cảnh giới mà đầu bếp nào cũng dùng cả đời để theo đuổi.
Trong lòng Kiều Mạn Phàm rất mất mát, tới thế giới mới rồi, cô vẫn là đứa trẻ đáng thương bôn ba khắp chốn tìm đường sống cho chính mình.
Hấp xíu mại xong, người trong nhà cũng lần lượt thức dậy, cô bưng xíu mại đặt lên bàn, thành phẩm xíu mại trông rất ngon mắt, thơm lừng cả phòng ăn.
Vị ngọt của nấm mastutake giúp những nguyên liệu khác dậy vị lên hơn rất nhiều.
Hôm nay, Kiều Mạc Khiêm vẫn mặt nặng mày nhẹ như cũ, thân hình cao lớn, lúc mặc âu phục tỏa ra khí thế bức người, không biết ăn gì mà lớn lên cao thế, mặc quần tây vào vẫn còn lộ ra cả mắt cá chân.
Lúc đi xuống tầng thì bắt gặp cảnh Kiều Mạn Phàm cầm điện thoại chụp ảnh thức ăn tanh tách, trông có vẻ rất thích thú.
Kiều Mạc Khiêm thực sự không hiểu nổi, sao con bé có thể thích thú tới vậy?
“Hế lô anh trai, dậy rồi à, chào buổi sáng nhé.” Kiều Mạn Phàm chào hỏi.
Kiều Mạc Khiêm kéo ghế ngồi xuống, không để ý tới cô.
Tâm tình xem ra có vẻ rất khó chịu, bình thường Kiều Mạc Khiêm vẫn rất có phong độ cơ mà nhỉ.
Dù trong lòng có chán ghét người nào đó đi nữa, thì vẫn nên có phong độ chứ.
Chứ sao lại mặt mày nhăn nhó khó chịu thế này, thật khiến cho người khác không chịu nổi mà.
Kiều Mạn Phàm thè lưỡi, không dám lởn vởn trước mặt hắn nữa. Từ nhỏ, Kiều Mạn Phàm đã không thân thiết với người anh trai này, không dám làm nũng trước mặt hắn, có lẽ là do cô ấy biết được sự chênh lệch giữa bản thân và Kiều Mạc Khiêm.
Cho nên không dám gây chuyện trước mặt hắn.
Kiều Mạc Khiêm thấy Kiều Mạn Phàm chạy vào phòng bếp, bưng bát đĩa ra, nhíu mày nói: “Còn cướp việc của người làm, đừng gây thêm phiền phức cho người khác nữa.”
Mỗi người đều nắm giữ chức vụ và công việc khác nhau, tùy tiện xen vào chỉ tổ gây thêm phiền toái cho người khác.
Kiều Mạn Phàm không còn gì để nói, người trong nhà bắt đầu ngồi xuống bàn ăn, tâm trạng của Kiều Ngữ Phù rất kém, hai mắt đỏ bừng, cả người hốt hoảng không thôi.
Mẹ Kiều thương con, “Hôm nay hai mẹ con mình tới nhà họ Hoắc một chuyến, xem mọi chuyện thế nào.”
Kiều Ngữ Phù đưa mắt nhìn sang Kiều Mạn Phàm, lắc đầu, “Không được đâu mẹ, hôm nay con còn có thông cáo.”
“Lúc này còn quan tâm thông cáo thông kiếc cái gì, tới nhà họ Hoắc trước đã.” Mẹ Kiều vội muốn chết.
Kiều Thiệu Nguyên hỏi, “Có phải Hoắc Sâm muốn chia tay với con không?”
Kiều Ngữ Phù vẫn lắc đầu, “Không ạ.” Một đêm đã trôi qua, Hoắc Sâm vẫn chưa liên lạc một lần.
“Vậy xảy ra chuyện gì rồi?” Mẹ Kiều hỏi, bà rất hài lòng với đứa con rể ngoại hình tốt lại có năng lực Hoắc Sâm này.
Mối tốt như thế thuộc về con gái bà, khiến mẹ Kiều rất tự hào, ở trước mặt những vị phu nhân khác vẫn luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tràn đầy kiêu hãnh.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của con gái bà, con gái yêu thương Hoắc Sâm là chuyện không thể nghi ngờ.
Kiều Ngữ Phù nhìn về phía Kiều Mạn Phàm, tim Kiều Mạn Phàm đánh thót một cái, lại muốn gì đây trời, cô vội vàng tỏ thái độ, “Chị tán thành lời mẹ nói, em gái à, em muốn chị làm gì cũng được hết á, chị có thể cùng em tới nhà họ Hoắc nói rõ cho Hoắc Sâm nghe.”
Kiều Ngữ Phù tiếp tục lắc đầu, “Em suy nghĩ một đêm, nếu Hoắc Sâm thật sự muốn chia tay với em, vậy thì chia tay đi.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Kiều Ngữ Phù.
Không ai nghĩ tới kết cục này.