Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 15: Rút lui

Kiều Mạn Phàm không hề che giấu việc mình chán ghét và không thích Kiều Ngữ Phù, dù trên Weibo hay ở nơi công cộng, cô cũng sẽ không khiêm tốn một chút nào.

Nếu so sánh cô với Kiều Ngữ Phù, thì con bé hào phóng hơn nhiều, hầu như không bao giờ nói về những vấn đề giữa nó và Kiều Mạn Phàm trước công chúng.

Ngoài việc không muốn xung đột với Kiều Mạn Phàm, Kiều Ngữ Phù còn nghĩ đến cha mẹ nuôi, dù thế nào đi nữa thì Kiều Mạn Phàm cũng là con gái ruột của họ.

Nhìn đi, con bé thật hiểu chuyện!

Kiều Mạn Phàm khóa bình luận trên Weibo.

Khiến mọi người không thể bình luận, dù muốn chửi cũng không thể chửi. Cô có lỗi với Kiều gia, có lỗi với Kiều Ngữ Phù, nhưng cô không có lỗi với những cư dân mạng này.

Nếu nói có lỗi thì chính là khi đó khả năng diễn xuất của cô quá tệ, không thể mang đến cho khán giả những trải nghiệm tốt.

Nguyên chủ vốn dĩ là một diễn viên nghiệp dư không có kiến thức chuyên môn, nhưng cô ấy nghĩ rằng mình dư sức nổi tiếng và có thể đè bẹp Kiều Ngữ Phù, kết quả lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

Trước khi đi ngủ, Kiều Mạn Phàm gọi điện cho Đình tỷ, nói thẳng: “Em muốn rút khỏi showbiz.”

Cô đã là người giàu rồi, có tiền, có nhà, nếu không làm gì thì làm bà chủ cho thuê nhà, mỗi tháng đi thu tiền là được. Cuộc sống của người giàu chính phô trương và tẻ nhạt như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục chơi trong làng giải trí nữa.

Đình tỷ nghe vậy, suýt chửi tục với Kiều Mạn Phàm, cố hít sâu một hơi, “Em đã ký hợp đồng, muốn hủy phải bồi thường.”

Kiều Mạn Phàm: ? ? ?

Cứ tưởng cuộc sống vốn dĩ đã rất khó khăn nhưng không ngờ còn khó khăn hơn gấp bội.

“Bồi thường gấp 5 lần giá trị hợp đồng.” Đình tỷ không biết phải làm gì với Kiều Mạn Phàm, nếu là con gái ruột của nhà họ Kiều thì năm lần như mưa phùn thoảng qua, không đáng nhắc tới, nhưng con bé hết lần này đến lần khác gây chuyện như vậy, liên lụy đến Tập đoàn Đông Phương, có khi người ta sắp gϊếŧ cả cô luôn đó chứ.

Kiều Mạn Phàm cẩn thận hỏi: “Cụ thể là bao nhiêu ạ?”

“50 triệu, nhưng lúc ký hợp đồng, em ký sảng khoái lắm mà?.” Đình tỷ nói.

Lúc đó, Kiều Mạn Phàm nghĩ rằng cô có thể làm được. Trong hợp đồng ghi rõ, cô phải đạt được bao nhiêu lợi ích cho công ty, nếu không đạt được, hợp đồng sẽ gia hạn vô thời hạn.

Trên thực tế, công ty này cũng khá chơi bẩn, lợi dụng các điều khoản hợp đồng để lấy tiền từ Kiều Mạn Phàm, vì xét cho cùng, đứng sau Kiều Mạn Phàm là Tập đoàn Đông Phương.

Một số tiền nhỏ như vậy, đối với Tập đoàn Đông Phương chỉ là một cơn mưa phùn, đồng thời cũng kiếm được lợi nhuận ổn định cho công ty mà không sợ bị lỗ.

Vì vậy, Kiều Mạn Phàm thật ngu ngốc, không đọc kỹ điều khoản đã ký hợp đồng.

Tại sao lúc nãy cô không thể quản được hai tay của mình mà gọi điện chứ? Tự nhiên trước khi đi ngủ lại nhận được cú sốc tâm lý lớn như vậy, trầm cảm quá đi.

Đình tỷ: “Bây giờ em còn định rút khỏi showbiz chứ?”

Kiều Mạn Phàm: “Em rút không nổi.” Quá đắt, hóa ra cô đã trở thành nô ɭệ rồi, hơn nữa còn là chính mình tự ký giấy bán thân.

Đình tỷ cẩn thận hỏi: “Nhà họ Kiều không giúp gì em à?”

Kiều Mạn Phàm hỏi lại: “Chị nghĩ sao?” Cái mặt này của cô cũng không đủ tư cách.

Đình tỷ: “Không thể cứu chữa, vậy em chờ chết đi.”

Kiều Mạn Phàm thật sự hoang mang, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào mới tốt, vừa không thể thoát ra khỏi giới giải trí, cũng không thể yêu cầu Kiều gia lấy 50 triệu cho mình.

Đây có vẻ như là một hợp đồng Bá Vương*, nhưng cô không biết liệu mình thể tìm được những sơ hở trong hợp đồng hay không.

*Hợp đồng Bá Vương: chỉ những hợp đồng có những điều khoản không bình đẳng.

Hay nói cách khác, cô tạm thời không thể rút khỏi giới showbiz đầy gió tanh mưa máu này.

Mà ngày nào cũng bị người ta chửi thì khổ quá.

Quên đi, ngủ thôi, không thể suy nghĩ nổi nữa, chuyện ngày mai để ngày mai nói.

Cô đặt một chiếc đồng hồ báo thức. Trời vừa hửng sáng, Kiều Mạn Phàm đã rời giường, cô muốn làm bữa sáng cho Kiều gia.

Căn biệt thự vẫn yên tĩnh, mọi người vẫn đang ngủ, Kiều Mạn Phàm nhẹ nhàng vào bếp.