Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 7: Câu Chuyện Hàng Pha Ke Đập Chết Hàng Real

Giờ khắc này, không chỉ Kiều Phong mà ngay cả phó đạo diễn đóng chung với Hứa Trăn cũng bị ảnh hưởng.

Mấy câu thoại vừa rồi chứa đựng quá nhiều tình cảm, thế nên khiến người ta chỉ muốn được nghe hắn nói tiếp, chứ không phải là ngắt lời hắn.

Phó đạo diễn ngây người trong chớp mắt, thấy đối phương không nói tiếp thì mới vội vàng cúi đầu nhìn kịch bản, hoảng loạn rối rít đọc: “Có thể cắt đứt? Ha, ngươi có thể cắt đứt được sao? Chùa nào dám nhận ngươi, ta sẽ gϊếŧ hết già trẻ lớn bé trong ngôi chùa đó!”

Phó đạo diễn cuống quá nên hai câu thoại này được đọc quá nhanh, không thể biểu đạt cảm giác oán hận, giận dữ của nữ chính, chỉ rống lên thể hiện cảm giác hung ác đầy sát khí mà thôi.

“Phụt…” Người chung quanh lập tức tỉnh táo lại, thậm chí có người bật cười thành tiếng.

Phó đạo diễn nhất thời đỏ mặt.

… Mẹ nó, bị áp chế rồi!

Mình đường đường là người từng trải, thế mà lại bị một người trẻ tuổi chèn ép trong quá trình diễn thử!

Nhưng lúc này, Hứa Trăn lại không hề bị ảnh hưởng bởi những người chung quanh.

Nghe “Dạ Vũ” nói câu này, hàng mi dài của hắn khẽ run lên. Một lát sau, Hứa Trăn mở đôi mắt đang khép hờ, đến tận bây giờ con ngươi trong suốt của hắn mới bộc lộ một tia tình cảm đầu tiên.

Thương hại.

“Đành vậy.” Hắn khe khẽ thở dài, nói: “Hôm nay hãy để ta tiêu trừ tội nghiệt này.”

Sau khi nói xong câu này, Hứa Trăn đứng dậy, quay đầu nhìn phó đạo diễn đứng đằng sau. Sự thương hại trong đôi mắt hắn dần dần biến mất như những vòng gợn sóng trên mặt hồ, vẻ mặt lại trở về với sự bình tĩnh.

Nhưng đằng sau sự bình tĩnh này dường như đang kìm nén rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Có lẽ là ngộ được “Tất cả pháp sinh ra đều như hoa trong gương, trăng trong nước”;

Hoặc là sự kiên quyết “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”;

Hay là cam tâm tình nguyện “Ta nguyện hóa thân thành cây cầu đá, chịu gió thổi năm trăm năm, mưa xối năm trăm năm”.

Ngoài sân, Kiều Phong đứng xem từ đầu tới cuối đều phải sợ ngây người, đứng sững sờ như bị sét đánh. Không chỉ vì diễn xuất cao siêu của Hứa Trăn, mà còn vì…

Ánh mắt này, biểu cảm này, tiết tấu này… Quả thực giống y sì đúc màn biểu diễn vừa rồi của Đinh Tuyết Tùng!

Cùng một màn trình diễn, chẳng qua đổi thành gương mặt khác mà thôi, cảm giác nửa thật nửa giả này quả thực khiến người ta sởn gai ốc!

Bây giờ nhớ lại, hình như mấy câu lời thoại trước đó… cũng không chênh lệch là mấy so với giọng điệu của Đinh Tuyết Tùng thì phải?

Cho nên lý do Hứa Trăn diễn hay như thế này là vì hắn đang rập khuôn màn trình diễn của Đinh Tuyết Tùng sao?

Shhhhh! Kiều Phong không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Mới xem một lần mà đã có thể rập khuôn giống y hệt, cậu ta có sharingan à? Rốt cuộc cậu ta là loại yêu nghiệt gì vậy?



Nếu nói Kiều Phong mới chỉ nghi ngờ thì Thiệu Mộng Hoa và Đinh Tuyết Tùng dám xác định 100%!

… Hứa Trăn đang bắt chước họ!

Phân cảnh này, Đinh Tuyết Tùng đã luyện tập đi luyện tập lại hơn mười tiếng đồng hồ. Giáo viên dạy diễn xuất ở công ty đã giúp hắn nghiền ngẫm từng từ trong câu thoại, nghiền ngẫm từng động tác của nhân vật, hắn quen thuộc mỗi một động tác nhỏ, mỗi một biểu cảm nhỏ đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Tiết tấu, giọng điệu, cử chỉ, thần thái… Không lẫn đi đâu được! Gần như giống hệt màn trình diễn của mình!

Đinh Tuyết Tùng nhìn Hứa Trăn bằng ánh mắt tràn đầy khó tin, đồng thời giữ chặt cánh tay Thiệu Mộng Hoa. Hắn chỉ vào giữa sân rồi lại chỉ vào bản thân mình, kinh hãi đến mức không thể nói nên lời.

Sao chép! Cậu ta sao chép! Người này đang sao chép màn trình diễn của em!

Mà lúc này, Thiệu Mộng Hoa cũng đang đực mặt ra, hoàn toàn không rảnh chú ý tới những thứ khác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Hứa Trí Viễn lại có thể diễn giống hệt Tuyết Tùng? Chẳng lẽ họ cũng mời thầy Vương Bỉnh Hoa chỉ đạo, ông già đó “bán một vở diễn cho hai người” hay sao?

Không không không, sao có thể xảy ra chuyện đó được! Ông Vương là người của Thịnh Đường Truyền Thông chúng ta cơ mà…

Thiệu Mộng Hoa suy nghĩ nát óc mà vẫn không tài nào hiểu nổi, đầu óc rối bời như tơ vò.



Khác với hai người này, Ngô Khắc Minh lại xem rất say sưa. Ông không tin trước khi đến đoàn làm phim, “Hứa Trí Viễn” chưa chuẩn bị trước. Theo suy nghĩ của Ngô Khắc Minh thì chắc là lúc nãy cậu ta thấy chàng trai kia diễn hay hơn mình đã chuẩn bị, cho nên mới đối chiếu theo đối phương, lâm thời tiến hành thay đổi màn trình diễn của mình.

Mặc dù làm như vậy thì có thể nói là giở trò lươn lẹo, nhưng… chỉ cần xem một lần mà đã có thể lặp lại màn trình diễn của đối phương gần như không mắc lỗi, năng lực này còn khiến người ta khϊếp sợ hơn cả chỉ đơn thuần là diễn xuất giỏi.

Thậm chí không thể nói là “thông minh”.

… Phải gọi là tài năng thiên bẩm.

Thiếu niên trước mắt này, trời sinh nên kiếm cơm bằng diễn xuất.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Ngô Khắc Minh khẽ cong lên một góc độ rất nhỏ.

Khá là thú vị đấy chứ.

Mỗi một đạo diễn đều có yêu cầu khác nhau đối với diễn viên. Có đạo diễn hy vọng diễn viên có thể gánh vác trọng trách, tự tìm hiểu vai diễn của mình. Cũng có đạo diễn du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh, hy vọng mỗi một diễn viên đều có thể diễn xuất dựa theo yêu cầu của mình.

Mà Ngô Khắc Minh kiên quyết đi theo trường phái thứ hai.

Trong mắt hắn, bất kể là ảnh đế, ảnh hậu hay là diễn viên phụ, diễn viên quần chúng đều phải diễn xuất theo yêu cầu của mình. Mà thân là công cụ hình người, năng lực quan trọng nhất của họ chính là: thể hiện một cách chính xác hình ảnh trong đầu đạo diễn.

Xét theo điểm này thì biểu hiện của Hứa Trăn quả thực không thể xoi mói.

Suy nghĩ một thoáng chốc, màn trình diễn giữa sân đã nhanh chóng tiến tới cảnh tượng cuối cùng.

Tuyết Tùng bị Dạ Vũ đâm một nhát xuyên qua trái tim, sau đó hắn tháo tràng hạt đeo trên cổ, nhẹ nhàng treo lên lưỡi kiếm.

Hứa Trăn nhìn phó đạo diễn diễn chung với mình, ánh mắt không thể nói rõ là giải thoát hay thành kính. Giọng hắn hơi khàn khàn, hơi run rẩy, nhưng lại rất rành mạch: “Nếu ngươi có thể bỏ thanh kiếm trong tay xuống, rời khỏi con đường này…”

“Ta nguyện trở thành… người cuối cùng mà ngươi gϊếŧ.”

“Lạch cạch lạch cạch…”

Tràng hạt đạo cụ rơi vãi khắp mặt đất, giống như sinh mệnh của Tuyết Trúc cũng đang tan thành mây khói.

Đến tận đây, màn trình diễn kết thúc.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Trường quay đông nghịt người yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

Những người ở đây ai mà không phải là người trong nghề, ít nhiều gì cũng có khả năng nhận xét. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều phát hiện ánh mắt của đối phương cũng quái dị như mình.

… Sao màn trình diễn này thoạt nhìn lại giống hệt màn trình diễn vừa rồi thế nhỉ?

Hàng sao chép à?

Nhưng không hiểu sao, “hàng sao chép” này lại cho người ta cảm giác thoải mái hơn “hàng thật”. Chẳng lẽ là vì “hàng giả” trông bảnh trai hơn?

“Bốp bốp bốp…”

Đúng lúc này, một tràng pháo tay đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong trường quay. Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện người đang vỗ tay là Ngô Khắc Minh.

“Rất tuyệt vời.” Ngô đạo mỉm cười, ánh mắt khen ngợi nhìn Hứa Trăn, nói: “Đây chính là Tuyết Trúc trong cảm nhận của tôi. Rất hoàn hảo.”

Nghe thấy câu đánh giá này, Đinh Tuyết Tùng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc như ù đi.

“Ngô đạo!!!” Hắn nhất thời máu dồn lên não, muốn tiến lên biện bạch, nhưng lại bị Thiệu Mộng Hoa kéo chặt cánh tay.

“Câm miệng!” Thiệu Mộng Hoa khẽ quát lên.

Đinh Tuyết Tùng đứng yên tại chỗ. Hắn cắn chặt răng, thân thể run rẩy, thật lâu sau mới cố gắng nuốt lời nói của mình vào bụng, vành mắt hơi đỏ lên.

Ngô Khắc Minh liếc nhìn thấy hắn, cũng không giải thích với hắn một câu.

Không cần giải thích. Cùng một tiêu chuẩn biểu diễn, nhưng hình tượng của người ta tốt hơn anh, vóc dáng cao hơn anh, khí chất càng phù hợp với nhân vật hơn anh, thậm chí còn nhẫn tâm cạo trọc đầu của mình. Anh nói xem tôi nên chọn ai đây?

Cho dù anh là người được nhà đầu tư đề cử, nhưng tôi đã cho anh cơ hội casting, coi như hết lòng rồi, đủ để giải thích với nhà đầu tư.

Ngô Khắc Minh không nhìn Đinh Tuyết Tùng thêm một giây nào nữa mà đưa mắt nhìn về phía Hứa Trăn. Ông ôn hòa nhìn thiếu niên trước mắt, cười hỏi: “Chàng trai trẻ, tên cậu là gì nhỉ? Tôi chưa nhớ kỹ.”

Hứa Trăn đáp: “Hứa… Ừm…”

Trong nháy mắt, hắn suýt nữa quên mất “mình” tên là gì. Hắn khựng lại nửa giây mới nói: “Tên tôi là Hứa Trí Viễn.”

“Trí Viễn…” Ngô Khắc Minh vuốt cằm, nói: “Tôi đề nghị cậu sửa tên đi. ‘Đạm bạc minh chí, ninh tĩnh trí viễn’, cái tên này nghe rất tao nhã. Nhưng ba chữ Hứa – Trí – Viễn đều là thanh trắc, nghe không đủ vang dội.”

Nói đoạn, ông đọc cái tên “Hứa Trí Viễn” bằng giọng Quảng Đông một lần, sau đó cười nói: “Tương lai nếu cậu muốn nổi tiếng, muốn trở thành ảnh đế thì nhất định phải sửa tên.”

Hứa Trăn nao nao, còn chưa kịp trả lời thì người quản lý Kiều Phong đã vội vàng nói: “Ngô đạo nói chí phải! ‘Hứa Trí Viễn’ đúng là hơi khó đọc. Chúng tôi sẽ sửa tên từ bộ phim này. Ngài có lời đề nghị nào không?”

Ngô Khắc Minh ngẫm nghĩ, chợt đôi mắt sáng ngời, cười nói: “Tôi nghĩ tới một chữ, Chân.”

“Chân trong chân thật, Chân của Tinh Võ Trần Chân.” (*Tinh Võ Trần Chân là tên một bộ phim kể về Trần Chân, đệ tử của Hoắc Nguyên Giáp - người đã sáng lập Tinh Võ Môn)

*“Hứa Chân.”

Nói rồi, ông khẽ nâng cằm, tựa hồ rất hài lòng với cái tên này, gật đầu nói: “Ừm, ‘Hứa Chân’, đơn giản hào phóng, dễ nghe dễ nhớ.”

“Hãy tin tôi, cái tên này nhất định sẽ nổi tiếng.”