Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1: Anh Em Song Sinh

Tháng một là thời điểm lạnh nhất trong một năm.

Thủ đô vừa có một trận tuyết, trên mặt đường tràn ngập vũng nước.

Chạng vạng, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy ra từ bãi đỗ xe của nghĩa trang Bắc Sơn. Hứa Trăn ngồi trên ghế phụ, vừa không yên lòng nhìn cảnh đêm trong thành phố, vừa liếc nhìn tài xế bên cạnh mình.

… Người này có gương mặt gần như giống hệt với mình.

Nếu không có mái tóc vàng chói mù mắt của đối phương thì Hứa Trăn suýt nữa cho rằng mình đang soi gương.

Quái thật…

Hắn sờ lên cái đầu trọc của mình.

Tài xế này tên là Hứa Trí Viễn, là anh em song sinh của Hứa Trăn.

Chẳng qua hai người mới gặp nhau lần đầu tiên vào sáng hôm nay.

Từ nhỏ, Hứa Trăn đã bị vứt bỏ ở trước cửa chùa, được lão trụ trì nuôi nấng trưởng thành; còn Hứa Trí Viễn thì may mắn không bị vứt bỏ, được mẹ một mình nuôi nấng.

Tuần trước, Hứa Trí Viễn tìm kiếm nhiều lần mới liên lạc được với Hứa Trăn, báo tin không lâu trước đó, mẹ của họ đã qua đời. Lúc sửa soạn lại di vật, hắn phát hiện sự tồn tại của Hứa Trăn, cho nên tới đây hỏi xem Hứa Trăn có muốn đến viếng mộ không.

Hứa Trăn do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi thăm mộ.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì kết thúc đoạn nhân duyên này trước khi chính thức xuất gia, miễn cho sau này còn có vướng bận.

“Kế tiếp cậu có dự định gì? Xuất gia à?” Trong lúc chờ đèn đỏ, Hứa Trí Viễn tìm đề tài bắt chuyện.

Hứa Trăn lắc đầu, đáp: “Tạm thời chưa cần. Sư phụ kêu tôi du lịch dưới núi hai năm. Tôi đang định đi làm công.”

“Cần tôi giới thiệu công việc cho cậu không?”

“Không cần. Tôi sẽ về Cam Châu làm công.”

Đèn xanh bật sáng, xe thể thao lại tiếp tục khởi động, hai người phút chốc đều im lặng.

Hai anh em mười tám năm chưa từng gặp mặt, thật sự không có đề tài gì để trò chuyện.



Tối hôm đó, Hứa Trăn tá túc trong nhà Hứa Trí Viễn.

Đây là một căn hộ chung cư diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà bếp một nhà vệ sinh, trang hoàng không thể gọi là tinh xảo, nhưng giản dị phóng khoáng.

Điều khiến Hứa Trăn khó hiểu là trong phòng khách không đặt sofa, mà đặt rất nhiều dụng cụ tập thể thao với nhạc khí.

Máy chạy bộ, xe đạp trong nhà, đàn điện tử, guitar…

Toàn bộ mặt tường phía tây đều là mặt gương. Trước gương còn trải một tấm đệm Yoga rất lớn.

Hứa Trăn hơi tò mò, nhưng không hỏi nhiều. Dù gì mình với người ta cũng không quen nhau.

Sau khi rửa mặt qua loa, hắn về phòng mình, thấp giọng niệm một đoạn kinh văn, sau đó đánh quyền một lát, đến đúng 10 giờ thì lên giường ngủ.

Một đêm không nằm mơ.



“Cạch cạch cạch…”

Không biết là mấy giờ, bỗng nhiên truyền tới một chuỗi tiếng bước chân đều đặn từ xa tới gần, Hứa Trăn chợt bừng tỉnh. Hắn mơ mơ màng màng quay sang nhìn cửa sổ, sắc trời vẫn còn tối om.

Ai vậy? Nghe tiếng bước chân này thì không giống như là Hứa Trí Viễn.

Có khách tới nhà à? Vào giờ này?

Hứa Trăn mờ mịt ngồi dậy, đang định xuống giường thì chợt nghe thấy tiếng “Cạch” vang lên, cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài. Ánh sáng chói lóa chiếu lên mặt, Hứa Trăn giơ tay lên che khuất đôi mắt theo bản năng.

“Ủa? Anh cạo đầu hồi nào thế?”

Hứa Trăn còn chưa thích nghi với ánh sáng mạnh thì chợt nghe thấy giọng nữ truyền tới từ chỗ cửa. Hai giây sau, cô gái đó đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Anh tự cạo hả? Có cứa trúng da đầu không đó?” Đồng thời, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cái đầu trần trùng trục của hắn.

Hứa Trăn: “…”

Hắn lập tức nghiêng người né tránh, toàn thân như bị điện giật.

Chuyện gì xảy ra vậy? Người này là ai?

Hứa Trăn ôm chăn lui vào trong giường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người vừa nói chuyện.

Đó là một cô gái trẻ tuổi rất lùn. Cô ấy có gương mặt tròn trịa, cột tóc đuôi ngựa, gương mặt không coi là xinh đẹp, nhưng rất ưa nhìn, thoạt nhìn có cảm giác vừa vô hại vừa dễ gần. Bàn tay của cô gái dừng giữa không trung, có lẽ là không ngờ Hứa Trăn lại có phản ứng dữ dội như vậy.

“Sao vậy?” Cô ấy đần mặt ra: “Anh mơ thấy ác mộng hả?”

“Ớ…” Hứa Trăn kéo chăn lên cao, giọng khô khan giải thích: “Cô nương à, cô nhầm người rồi. Tôi không phải là Hứa Trí Viễn, tôi là anh em song…”

“Ha ha ha!”

Hắn còn chưa nói hết câu thì cô gái đối diện đã trợn trắng mắt khinh thường: “Tôi tin anh mới lạ nhé. Đừng đùa nữa, mau dậy rửa mặt đi, lát nữa lên máy bay chuyến 7 giờ.”

Nói rồi, cô ấy thản nhiên bấm công tắc bật đèn trong phòng thủ, mở tủ quần áo một cách quen thuộc, lẩm bẩm: “Vali của anh đặt chỗ nào?”

Hứa Trăn: “…”

Thấy đối phương không tin, hắn đành phải kiên nhẫn giải thích tiếp: “Tôi thề tôi không phải là Hứa Trí Viễn. Mặc dù ngoại hình của chúng tôi rất giống nhau, nhưng cũng không phải là giống nhau như lột. Hay cô nhìn kỹ mà xem?”

Nghe vậy, cô gái dừng động tác trên tay, quay sang nhìn Hứa Trăn, chuyên chú quan sát một lúc.

Đột nhiên, đồng tử mắt của cô ấy co rụt lại.

Tiên sư nó…

“Rầm!”

Cô gái bất chợt tông cửa xông ra ngoài với tốc độ tia chớp, đóng sầm cửa lại, liên tục kêu lên: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Tôi thật sự không biết…”

Hứa Trăn thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao.” Hắn bước xuống giường, ba chân bốn cẳng mặc quần áo, nói: “Hứa Trí Viễn ngủ ở phòng đối diện.”

“À à à, vâng.”

Ngoài cửa, tiếng bước chân dần dần rời xa. Nhưng chẳng mấy chốc lại đi vòng trở về. Giọng nói của cô gái vang lên ngoài cửa: “Phòng đối diện không có ai hết!”

Hứa Trăn hỏi cách cánh cửa: “Nhà vệ sinh thì sao?”

Cô gái đáp: “Nhà vệ sinh cũng không có ai hết, nhà bếp cũng trống trơn, trong nhà chỉ có hai chúng ta!”

Hứa Trăn đang kéo quần lên thì dừng lại. Không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng.

“Chẳng lẽ anh đang đùa tôi?” Một lát sau, giọng cô gái vang lên: “Lúc nãy tôi chưa quan sát thật kỹ. Anh trang điểm à?”

Hứa Trăn cạn lời nhìn trời. Hắn tranh thủ thời gian mặc quần áo, bước ra phòng ngủ, nói: “Tôi thề tôi không đùa cô đâu. Chúng tôi chẳng những trông hơi khác biệt mà chiều cao cũng chênh lệch, tôi cao hơn anh ấy mấy centimet ấy chứ.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn lên Hứa Trăn. Một lát sau, cô ấy chỉ vào máy đo chiều cao cân nặng đặt trong góc phòng khách, nói: “Xin lỗi, tôi không thấy được, phiền anh thử đo một chút xem sao?”

Mặc dù Hứa Trăn không hiểu tại sao trong nhà này lại có loại dụng cụ chuyên nghiệp này, nhưng vẫn bước lên máy đứng.

“Chiều cao: 178.6 cm; Cân nặng: 60.2 kg.”

Nghe thấy số liệu này, cô gái im lặng mở lịch sử ra xem.

Số liệu viết rõ: Chiều cao 172.2 cm, cân nặng 58.5 kg.

Đây là số liệu hôm qua.

Cân nặng của một người có thể dao động 2 kg, nhưng chiều cao không có khả năng tăng thêm 6 cm chỉ trong vòng một đêm!

Cô gái cứng đờ quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hứa Trăn.

Thật sự không phải là một người…

Thật sự nhầm người rồi…

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Cô ấy vội lấy di động rồi gọi cho một số điện thoại.

“Anh Kiều! Xin lỗi đã quấy rầy anh, em đang ở trong chung cư của Hứa Trí Viễn.” Cô gái vô cùng khẩn trương, nói liến thoắng: “Anh ấy không có nhà. Gọi điện cũng không nghe máy. Hơn nữa vali, thẻ căn cước với hộ chiếu đều biến mất. Làm sao bây giờ? Có phải anh ấy đã bỏ trốn rồi không?”

Nói rồi, cô gái ngẩng đầu nhìn Hứa Trăn theo phản xạ, bổ sung thêm: “Còn nữa, em gặp anh em sinh đôi của anh ấy ở nhà anh ấy.”

Một lát sau, giọng nói ồm ồm truyền ra từ trong di động: “Anh em sinh đôi? Cậu ta lấy đâu ra anh em sinh đôi? Cô có chắc không phải là cậu ta không?”

“Chậc… tạm thời giữ chân cậu ấy cái đã, tôi sẽ tới ngay!”