Địa Cầu Đệ Nhất Kiếm

Chương 29: Về Nhà - Về Núi

Sáng ngày thứ hai lúc mười giờ - Dựa vào một góc tại chiếc xe bus đang phi nhanh trên đường cao tốc.

"Tích! Thăng ca, nhà ngươi ở đâu a? Đến nhà chưa? Thay ta vấn an bác trai cùng bác gái nha!"

"Tích! Thăng ca ngươi lúc nào đến Long Hổ sơn chúng ta ngồi một chút a? Long Hổ sơn chúng ta cũng có một đám đùa nghịch kiếm, ngươi qua đây chỉ điểm một chút a!"

"Tích! Thăng ca, sư tỷ thích ăn cay hay ăn đồ ngọt? Ta bên kia làm bánh ngọt cùng cà ri đều làm rất ngon!"

"Tích! Thăng..." - Khả năng ô nhiễm tinh thần khủng bố này, uy lực đơn giản là không có người nào sánh bằng!

Vương Thăng nhìn vào bên trong màn hình di động là một hàng dài tin tức bằng giọng nói mà ít nhất kéo dài mười lăm giây, lập tức che mặt mà rêи ɾỉ một tiếng... Không có gì lại thêm Thi Thiên Trương gia hỏa này thành hảo hữu làm gì!

"A~~ "

Bên cạnh là tiếng kêu quen thuộc, Vương Thăng vô ý thức hé miệng một miếng thạch vị dâu được bỏ vào miệng hắn.

Tại chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, Mục Uyển Huyên bị dìm ngập trong đống đồ ăn vặt cười khẽ, tiếp tục một bên ôm điện thoại đọc manga, một bên tiêu diệt những "quà gặp mặt" mà khi đi Lý Thủy Ngộ đạo trưởng mua cho.

Vương Thăng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chăm chú lên gương mặt sư tỷ nhà mình không tỳ vết chút nào đáy lòng nổi lên cảm giác nhàn nhạt thoải mái và dễ chịu. Vẫn là ít người thanh tịnh, mình muốn tu đạo liền có thể tu đạo...

Mao Sơn đạo thuật giao lưu đại hội đã thuận lợi kết thúc, núi Võ Đang cũng nhờ Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên, chẳng những không có bị môn phái khác nắm lấy cơ hội để chế nhạo ngược lại đề thăng uy danh của Võ Đang. Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên chứng nhận đạo sĩ của hai người, sau khi về núi Võ Đang đoán chừng liền có thể tới tay.

Xe buýt đang hướng phía nhà phi nhanh , chờ Vương Thăng từ trong nhập định khôi phục lại, xe đã lái vào thành thị mà Vương Thăng hai đời cộng lại sinh sống gần bốn mươi năm. Ngoài cửa sổ, cảnh đường phố phồn hoa, người đi đường bận rộn ngẫu nhiên có thể gặp mấy hài tử tại ven đường vui cười chơi đùa... Thật sự có chút như đã qua mấy đời.

Vì để cho đường về nhà đồ trở nên thuận lợi cùng không quá mức khoa trương, Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên cũng không mặc "Quần áo làm việc" trên người.

Bởi vì muốn gặp gia trưởng của sư đệ, Mục Uyển Huyên lựa chọn cách ăn một một thân mười phần nhu thuận, áo ngắn tay cùng phổ thông váy hoa khắp nơi có thể thấy được hoa văn trang trí, lại có Vương Thăng tại Mao Sơn mua cho nàng vật kỷ niệm - một cái mũ che nắng, dưới chân ngọc là một đôi tạo hình đơn giản giày sandal. Nhưng dù cách ăn mặc phổ thông, cũng che không được cỗ tiên khí phát ra từ nàng bộ "Trang bị" này cũng chỉ hơi giảm xuống chút mà thôi.

Vương Thăng đem buộc tóc đổi thành tóc đuôi ngựa tràn ngập khí tức nghệ thuật, quần jean cùng áo cũng là tùy tiện phối hợp nhưng cảnh giới của hắn tựa hồ sắp đột phá, toàn thân trên dưới đều có một loại kiếm ý sắc bén không cách nào che giấu.

Người qua đường ngẫu nhiên liếc về hắn, đều sẽ cảm giác đến người thanh niên này có chút "Sáng ngời" . Giống như là một vầng hạo nguyệt (trăng sáng) quang mang sao trời cũng không thể che lấp, chỉ vì cách mặt đất quá gần ngược lại để cho người ta không dám đến gần.

Quần jean này của hắn là từ lúc lên núi mang đến đã hơi nhỏ, bàn chân cùng mắt cá chân đều lộ ra ở bên ngoài thành bảy phần quần, trên chân đạp một đôi giày bình thường trong lúc luyện công.

Cái cách ăn mặc này, xem như hoàn toàn diễn dịch ra hình tượng thanh niên nghèo túng tràn đầy năng lượng tích cực truy cầu nghệ thuật lại bị sinh hoạt vây khốn bất đắc dĩ đi làm lao động. (tác giả hình tượng, mình ghi lại thôi)

"Sư tỷ, đến nhà ta có thể phụ mẫu sẽ kể một chút chuyện nghe không hiểu, không cần phản ứng với bọn họ "

Vương Thăng sớm làm công tác dự phòng nói: "Ngươi cứ làm việc mà ngươi thích."

"Ừm?"

Mục Uyển Huyên nhẹ nhàng chớp mắt nhưng đối với điều Vương Thăng dặn dò có chút không rõ ràng cho lắm. Trong ấn tượng của nàng, phụ mẫu Vương Thăng là người không tệ nha, thường xuyên sẽ gửi một chút đồ dùng hàng ngày đến, nàng còn có rất nhiều quần áo đều là mẫu thân Vương Thăng tặng.

Nhưng Vương Thăng dặn dò như thế khẳng định có đạo lý của hắn, sư tỷ đại nhân nháy mắt mấy cái tiếp tục tại trong đống đồ ăn vặt của mình trầm luân.

Về nhà nhìn thấy cha mẹ sẽ là tình hình gì, Vương Thăng tối hôm qua liền đã ý thức được. Quả nhiên, Vương Thăng mang theo Mục Uyển Huyên vừa ra bến xe, đôi vợ chồng trung niên giả trang giống như tham gia tiệc hội công ty đứng bên cạnh một chiếc xe nhỏ mới tinh đối với bọn hắn mười phần ưu nhã phất tay thăm hỏi.

Mặc dù thường gặp mặt trong video nhưng trong hiện thực gặp mặt chân chính đã cách hơn một năm. Cha mẹ tựa hồ càng sống càng trẻ, đây cũng là việc Vương Thăng ở năm ngoái tẩy cân phạt tủy cho họ có quan hệ - ai cũng muốn ba mẹ mình có thể sống lâu trăm tuổi, cho dù là bọn họ không thể tu hành làm con trai cũng phải tận lực làm những gì có thể.

Đáng tiếc, Vương Thăng chủ tu là kiếm đạo mà không phải đan đạo, chờ đến khi dược thảo tại trong nguyên khí thấm nhuần, bắt đầu thuế biến thì vài năm sau sẽ bắt đầu xuất hiện đan dược kéo dài tuổi thọ. Vương Thăng lúc này suy nghĩ, đến lúc đó mình phí chút công phu tại điều kiện không chặn đường cướp bóc làm mấy thứ đan dược cho cha mẹ...

Chính lúc có chút xuất thần, mụ mụ đã mang tiếng hô hoán ngạc nhiên vang lên bên tai: "Đây là tiểu Huyên đó sao? Làm sao một cái chớp mắt liền trổ mã "tươi mới" như thế, xinh đẹp thanh tú như vậy! Ông trời ơi..! Nhanh để dì ôm một cái!"

Mục Uyển Huyên có chút xấu hổ cười cười, không quá thích ứng bị người khác ôm lấy nhưng vẫn rất cố gắng để cho mình bảo trì mặt cười...

Phụ thân âu phục giày da tiếp nhận rương hành lý của hai người nhét vào bên trong chiếc xe vừa đổi không lâu thừa dịp bên kia hai nữ nhân đang thân mật, lặng lẽ đến bên cạnh Vương Thăng chắp tay sau lưng, dùng bả vai nhẹ nhàng đυ.ng vào Vương Thăng :"Lúc nào chuẩn bị lễ hỏi cho Cha xem đây?"

Vương Thăng bình tĩnh trả lại một câu: "Cha, yên tâm đi, lúc người sinh thời ta sẽ tranh thủ để các ngươi ôm tôn tử tôn nữ."

Vương phụ thân lập tức tức giận trợn mắt - Tâm sự của cha mẹ hắn kỳ thật rất đơn giản, chính là ngóng trông Vương Thăng có thể tu đạo cùng đạo lữ kết quả; cũng sợ Vương Thăng cái gì cũng mặc kệ chỉ là tập trung tinh thần tu đạo ở trong núi trở thành đạo sĩ không màn thế sự.

Từ đầu đến cuối, phụ mẫu của Vương Thăng không rõ vì cái gì hắn đột nhiên liền có "Hướng đạo chi tâm" sách vở trong trường đều không học chỉ muốn lên núi Võ Đang tu hành.

"Tiểu Huyên cùng dì xuống đây ngồi với dì nha."

"Ừm."

Mục Uyển Huyên có chút bứt rứt ứng lời, bị Vương mụ mụ (mẹ của Vương Thăng) thân mật kéo đến ghế sau xe, cẩn thận nghe Vương mụ nói một chút chuyện nhà - những tục sự cách rất xa với việc tu đạo. Ngồi trước, Vương Thăng cùng cha hắn giới thiệu những tính năng "huyền diệu" trong cỗ xe mới, bầu không khí ngược lại là tương đương hài hòa.

Trong nhà cũng được quét dọn không còn bụi trần, so lúc trước Vương Thăng đi nhiều một chút gối ôm cùng vật trang trí. Tại Vương Thăng cùng cha mẹ tranh luận đến cùng là ra ngoài ăn hay ở trong nhà nấu cơm, Mục Uyển Huyên liền xắn ống tay áo tiến vào phòng bếp, triển lộ một thân trù nghệ tôi luyện nhiều năm.

Mặc dù xào đồ ăn không có bao nhiêu dầu mà lại làm cả bàn thức ăn chay không một phần mặn nhưng cha mẹ Vương Thăng cũng một trận ăn như gió cuốn, toàn bộ quá trình miệng không dừng lại, đem sư tỷ hiền lương thục đức khen lên tận trời xanh.

Sau bữa ăn, Mục Uyển Huyên hiểu chuyện lôi kéo cánh tay Vương Thăng dùng thủ thế ra hiệu, để hắn tự mình bồi phụ mẫu. Vương Thăng nói: "Sư tỷ ngươi đi phòng ta ngủ một lát mà đi, ban đêm ngươi ở phòng ta, ta ngủ phòng khách."

Mục Uyển Huyên nhẹ nhàng ứng tiếng, Vương Thăng đem rương hành lý hai người lôi vào phòng ngủ nguyên bản của mình. Đẩy cửa phòng ngủ ra một sát na, trán Vương Thăng không chịu được treo mấy đạo hắc tuyến...

Gian phòng cơ hồ bị tẩy trang một lần, cái giường đơn đổi thành giường đôi mới tinh, cả gian phòng được phối trí theo màu Tím nhạt, bốn phía góc tường còn có một số bồn cây cảnh, trên trần nhà còn dính đầy bóng bay nhiều màu...

Nói tóm lại, bộ trang trí này chỉ cần đầu giường có thêm chữ "Hỉ" màu đỏ liền đủ bộ. Có thể, cái này rất "cha mẹ".

Vương Thăng ho khan thấp giọng nói: "Sư tỷ ngươi cứ tự nhiên, cái này là gian phòng cha mẹ đặc biệt chuẩn bị giống trên núi."

"Ừm."

Mục Uyển Huyên cười hì hì gật gật đầu, ra hiệu Vương Thăng đi bồi phụ mẫu sau đó ôn nhu đóng cửa lại.

Ngoài cửa phòng, Vương Thăng hơi nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sợ sư tỷ có cái gì không vui hoặc là không thích ứng, nhưng còn tốt sư tỷ đối loại sự tình này hoàn toàn không thông tránh khỏi rất nhiều xấu hổ.

Cha mẹ thì đang ở phòng khách lén lén lút lút kêu gọi, sợ thanh âm quá lớn sẽ ảnh hưởng nữ hài trong phòng.

Mẫu thân đại nhân thanh âm vẫn nhất quán ôn nhu: "Tiểu Thăng, tới cùng cha mẹ tán gẫu."

Nhưng trung nhiên phụ thân "nào đó" rất nhanh thay vào nhân vật nghiêm túc "Tiểu Thăng a, ngươi chuẩn bị ở trên núi bao lâu? Bây giờ ngươi cũng đã hai mươi, cũng nên vì tương lai mình nghĩ kỹ."

Vương Thăng bất đắc dĩ cười một tiếng, trên lòng bàn tay nắm lại một cỗ chân nguyên như ngọn lửa thoát ra…

"Cha, mẹ, đối với loại sự tình tu tiên này, các ngươi thấy thế nào?"

...

Trong nhà ngây người hai ngày, Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên cũng phô bày sinh hoạt bình thường ở trên núi của họ. Buổi sáng, hai người ngồi xếp bằng tại trên ban công nhập định. Đôi phu phụ "nào đó" thì ở bên cạnh quan sát hoài nghi có phải thật hay không, lão phụ thân có chút ám tật thì sẽ che che mông mình sau đó tán thưởng không ngừng - Khỏe mạnh lại không bị "Trĩ" là sự kiện hạnh phúc dường nào.

Vì bỏ đi việc cha mẹ đối tương lai mình lo lắng, Vương Thăng còn cố ý tại phòng khách nhà mình đùa nghịch một bộ kiếm pháp đơn giản. Sư tỷ cũng có chút phối hợp truyền thụ cho cha mẹ mấy chiêu dưỡng sinh tuy vô pháp để bọn hắn bước vào con đường tu hành nhưng thường luyện cũng có thể bảo trì thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ.

Hai ngày sau, Vương Thăng đối với phụ mẫu còn chút lưu luyến nhưng phải đành cắn răng bước tiếp vào con đường tu đạo cùng sư tỷ ngồi lên cao tốc hướng Tây. Trước khi chuẩn bị đi, phụ mẫu vụиɠ ŧяộʍ đem Vương Thăng kéo đến một bên, ấp a ấp úng đối với nhi tử yêu cầu...

"Lão công ngươi tới nói..."

"Ta nói liền ta nói, cùng con trai mình ngươi thẹn thùng cái gì."

"Ai nha, Ngươi đáng ghét!"

"Tiểu Thăng là như thế này, khục.. "

Phụ thân vẫn còn âm thanh hùng hồn nhưng sau khi ho khan một tiếng liền trở nên nhỏ như muỗi kêu...

"Ta cùng mẹ ngươi mấy năm này vẫn muốn cho ngươi thêm đệ đệ muội muội, đây vẫn một mực cố gắng nha nhưng vẫn không thành.

Sau đó chúng ta đi kiểm tra thân thể, bác sĩ nói mẹ ngươi thân thể rất khỏe mạnh, thân thể ta cũng không có gì, muốn hoài thai không có phong hiểm gì nhưng chính là làm sao cũng không mang thai được.

Đi gặp chuyên gia nói chuyện, khả năng cùng hoàn cảnh có quan hệ... Về sau cũng tìm Trung y xem qua, điều trị thuốc trong nửa năm cũng một mực không có động tĩnh...

Ngươi nhìn, có đan dược gì có thể giải quyết việc này, để sư phụ lão nhân gia ông ta hỗ trợ làm một chút?"

Vương Thăng há hốc mồm, sau đó cười nhẹ gật gật đầu. Xem ra, sau khi về núi mình ngoại trừ kiếm đạo, cũng nên nghiên cứu một chút đan đạo. Trên đường đi, Vương Thăng đều đang tự hỏi- có tiên đan cổ xưa nào có thể trị vấn đề này không? Cái này thật đúng là chưa nghe nói qua...

Ông! Ông!... Điện thoại truyền đến âm thanh tới khi mở Wechat ra thì một tin tức bằng giọng nói lại bắt đầu vọt ra, ngón tay chưa kịp hạ thì tiếng như vịt kêu lại bắt đầu xông ra: Tích! Thăng ca~..." - Ối mẹ nó, "UNFRIEND"!