Địa Cầu Đệ Nhất Kiếm

Chương 12: Tu Đạo! Tu Tiên!

Chóng mặt quay cuồng...Vương Thăng cảm giác mình giống như uống say cả người đều có chút không khỏe mí mắt có chút trầm xuống không mở nổi, thể nội khí tức tràn đầy vô cùng kinh mạch đều có chút phát trướng. Xong rồi tham lam vô đáy lại chịu khổ.

Kỳ thật hắn trước đây đã tự hành tỉnh lại trong tu luyện nhưng sau khi tỉnh lại phát hiện sư phụ cùng sư tỷ vẫn đang ngồi thoáng có chút xấu hổ. Mình tỉnh lại đầu tiên mà thiên địa sơ nguyên vẫn đang không ngừng trút xuống, Vương Thăng nhịn không được lại bắt đầu vận chuyển pháp quyết, lần nữa nhập định...Đời trước cũng không có nghe người ta nói qua, nội tức còn có tình trạng "Ăn quá no"! - Cái này cũng quá xa xỉ.

Vương Thăng khẽ hít một hơi cảm giác tứ chi giống như là bị quấn lên bảy tám tầng áo bông thật dày động tác có chút vụng về. Nếu như không phải một bên có một cánh tay nhỏ nhắn đỡ kịp nói không chừng hắn đến đứng dậy cũng khó khăn.

"Sư tỷ..."

"Xuỵt."

Sư tỷ chỉ chỉ sau lưng Vương Thăng, Thanh Ngôn Tử vẫn như cũ tọa thiền tu hành ở trong ánh trăng sáng mơ hồ có thể thấy trên thân Thanh Ngôn Tử thỉnh thoảng xẹt qua một chút hào quang thanh lam.

Vương Thăng cẩn thận nhìn chằm chằm sư phụ trong ngoài một hồi, cảm thụ được quanh thân khí tức của sư phụ sau đó âm thầm tặc lưỡi. - Sư phụ liền đạt đến Tụ Thần thiên?

Hình thần uẩn quang, mi tâm như trống khí tức quanh người ẩn chứa một tia ý niệm, có thể khiến người ta trực tiếp cảm nhận được cảm xúc bản thân... Những điều này xác thực là biểu hiện vừa đột phá đến Tụ Thần cảnh.

Trúc cơ ba cảnh, Ngưng Tức - Tụ Thần - kết Thai, từ khi ngưng tụ ra luồng chân nguyên thứ nhất là bắt đầu bước vào Ngưng Tức cảnh, chính thức bước vào hàng ngũ người tu đạo, sau đó thần niệm sơ thành, thể nội Thai Tức, từ đó Tích Cốc thoát tục có thể xưng là "Tu sĩ" .

Thiên địa sơ nguyên tuy tốt, nhưng cũng chỉ là một chút nguyên khí tinh thuần thôi, nhiều lắm là tu hành một ngày có thể bằng bình thường tu hành một hai tháng... Khục, hơi có vẻ trân quý.

Nhưng muốn chỉ bằng vào thiên địa sơ nguyên đã đột phá cảnh giới, quyết không có thể. Giải thích duy nhất chính là Thanh Ngôn Tử trước đây tu đạo mấy chục năm, tâm cảnh - đạo cảnh đều đã đạt đến cảnh giới tương đối cao, lúc này trong vòng một đêm đột phá đến Tụ Thần cảnh.

Mà khí tức sư phụ còn tiếp tục tăng lên không ngừng...Tích lũy như vậy quả thật kinh khủng. Đương nhiên, Vương Thăng cũng chỉ là vui vẻ vì sư phụ mình cũng thay mình cảm tạ nửa năm trước vận khí may mắn như vậy.

Chỉ vào cửa ngoài viện, Vương Thăng đối với sư tỷ hướng đến thanh kiếm gỗ chỉ chỉ. Mục Uyển Huyên nháy mắt mấy cái mặc dù không rõ sư đệ nửa đêm còn muốn ra ngoài luyện kiếm nhưng vẫn là theo thói quen cho hắn thủ thế cố lên.

Vương Thăng là muốn mượn Thất Tinh kiếm trận, đem chân nguyên tràn đầy trong thể nội tiêu hao một chút, hắn lo lắng tiếp tục như thế mình sẽ xảy ra vấn đề gì.

Cách cửa sân xa hơn một chút, Vương Thăng nhắm mắt ngưng thần mấy phút, kiếm gỗ trong tay khẽ run lên, thân kiếm xuất hiện từng đạo vết rách tinh tế - Quả nhiên, kiếm gỗ phổ thông căn bản là không thể tiếp nhận chân nguyên gia trì.

Kiếm như Bắc Đẩu, chân đạp thất tinh, một bộ kiếm trận được hắn thi triển ra thần vận trong đó cùng nửa ngày trước khác nhau rất lớn!

Động tác so với trước đó càng thêm trôi chảy, kiếm ảnh càng thêm mau lẹ thậm chí Vương Thăng trong lúc lơ đãng còn để lại mấy đạo hư ảnh nhàn nhạt, nhưng hư ảnh cũng chớp mắt tiêu tán.

Múa kiếm một trận, thể nội chân nguyên quả nhiên bớt đi một chút, nhưng Vương Thăng cẩn thận thể nghiệm, chân nguyên tự thân vậy mà ngưng thực hơn rất nhiều - Vương Thăng lập tức mặt lộ vẻ vui mừng.

Chân nguyên sở dĩ giảm bớt, cũng không phải bị tiêu hao hết mà vì tự thân chân nguyên càng thêm ngưng luyện! Đời trước không được tiếp xúc qua đạo pháp như vậy nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Thất Tinh kiếm trận còn có công hiệu như vậy.

Tĩnh tâm vận khí, Vương Thăng ngồi xếp bằng xuống thừa dịp thiên địa sơ nguyên vẫn còn, không bao lâu lại để cho kinh mạch tự thân lấp kín chân nguyên rồi tái khởi luyện kiếm.

Lập lại như vậy, bất tri bất giác trời đông đã sáng tỏ...Gió nhẹ dần dần tiêu tán, Vương Thăng sau đó ngẩng đầu lên xem mặt trăng to lớn đã chẳng biết lúc nào đã khôi phục lại bình thường lúc này đã hạ xuống phía tây bầu trời.

Một đêm có chút điên cuồng này cũng coi như đã qua đi, Vương Thăng có chút mệt mỏi ngáp một cái, thể nghiệm tinh thuần chân nguyên trong cơ thể mình như là sóng lớn cuộn trào trong lúc nhất thời cũng chỉ cười khẽ.

Một đêm tu hành, lại bằng với mấy năm khổ tu của kiếp trước. Thiên địa sơ nguyên ưu đãi, đạo thừa hoàn chỉnh trợ giúp lại có sư phụ mới đầu tương trợ giúp hắn đả thông tự thân kinh mạch còn có Thất Tinh kiếm trận hiệu quả ngoài dự liệu...

Vương Thăng kinh ngạc phát hiện, khoảng cách đột phá đến Tụ Thần kỳ cũng không xa nữa. Nhưng hắn cũng không tham công liều lĩnh, biết rõ cơ sở của mình so với sư phụ sư tỷ kém rất nhiều, thà rằng dùng nhiều một chút thời gian ở Trúc Cơ tam cảnh thì đoạn đường phía sau mới có thể dễ dàng hơn một chút.

Nếu như là đổi lại hơn nửa năm trước, tâm thái của hắn vừa mới trùng sinh nói chung sẽ không ngủ không nghỉ vội vàng đột phá cảnh giới, để cho mình mau chóng mạnh lên.

Nhưng lúc này, có sư phụ cùng sư tỷ là chỗ dựa cho mình, Vương Thăng cũng bắt đầu cân nhắc hướng phát triển sau này cũng không phải suy nghĩ cho hiện tại. Gặp phải luồng thiên địa sơ nguyên này khẳng định không chỉ là sư đồ ba người bọn hắn.

Địa Cầu lớn như thế, người kế thừa đạo thống coi như cũng không chỉ có mình ba người thiên địa sơ nguyên kéo dài hơn nửa đêm, khẳng định có không ít người đạt được chỗ tốt.

Trọng yếu là sau thiên địa sơ nguyên, thiên địa nguyên khí trên Địa Cầu sẽ từng bước trở về. Cũng là dấu hiệu cho một thời đại mới bắt đầu.

Một tiên lộ trải đầy hào quang đã trải ra dưới chân Vương Thăng nhưng nếu muốn một đường không trở ngại còn cần kiếm trong tay bảo vệ không thể chỉ ỷ lại sư phụ cùng sư tỷ, tự thân bản lĩnh mới là trọng yếu nhất.

Sau ánh bình minh, một tia nắng chiếu tới hướng đông nam của ngọn núi, Vương Thăng cầm kiếm gỗ mà đứng ngắm nhìn cảnh vân vụ núi Võ Đang - Hiệp khí tự sinh, tiên đạo do mình.

...

Thanh Ngôn Tử vừa đả tọa một mạch tới ba ngày, chờ hắn tỉnh lại toàn thân khí tức như nước chảy hướng chung quanh lưu chuyển lộ ra đạo đạo gió lốc yếu ớt.

Vương Thăng đang ngồi ở cửa sân ngửa đầu nằm ngáy o o, trên thân còn bọc lấy một tầng chăn mền.

Ba ngày này, Vương Thăng luyện kiếm ở trước cửa, ngủ cũng ở tại cửa ra vào, sợ có người đột nhiên đến thăm quấy rầy sư phụ tu hành. Cũng may có thể nội chân nguyên chống lạnh không sợ gió đêm thấu xương.

Thanh Ngôn Tử trong mắt lộ ra một chút vui mừng, bước chân yên lặng tiến đến chỗ cửa ra vào, nhè nhẹ vỗ bả vai Vương Thăng ôn nhu nói: “Tiểu Thăng, trở về phòng đi ngủ."

"Sư phụ... Ngài tỉnh rồi?"

Vương Thăng mơ mơ màng màng ứng tiếng, Thanh Ngôn Tử cười gật đầu, "Đi ngủ trước đi chờ ngươi ngủ đủ, vi sư có việc cùng hai người các ngươi nói chuyện."

"Vâng." Vương Thăng đại khái có thể đoán được sư phụ muốn nói gì, đơn giản chính là giới thiệu một chút tu đạo như thế nào. Nhìn sư phụ cơ hồ không nhịn được tiếu ý, Vương Thăng cũng không có nói thêm cái gì thành thành thật thật ôm chăn mền trở về phòng chính.

Sư tỷ vẫn đang ngủ ngon trong cái ổ của mình, Vương Thăng cũng liền nhảy vào một góc bên cạnh. Thể nội chân nguyên của hắn thời khắc đều vận hành đã không còn sợ lạnh cũng không ỷ lại trên giường - Nhưng cũng không nỡ...

Thanh Ngôn Tử sau đó vào nhà, mắt nhìn đại đệ tử ngủ say hơi hài lòng gật đầu. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra, Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên đều đã bước lên con đường tu hành, tiến cảnh hai người ngược lại không sai biệt nhiều lắm.

Cái này tự nhiên là bởi vì Mục Uyển Huyên hết thảy vẫn như cũ, mỗi ngày tọa thiền lại hơi luyện một chút quyền chưởng, sau đó liền bắt đầu đọc sách, đi ngủ không quá coi trọng tự thân biến hóa.

Mà Vương Thăng mấy ngày nay một mực gấp rút tu hành, cuối cùng miễn cưỡng đuổi kịp tiến cảnh tu vị của sư tỷ, đoán chừng chờ sư phụ giảng giải xong rất nhanh sẽ lại bi sư tỷ bỏ lại đằng sau...

Thể nội chân nguyên chảy xuôi, Vương Thăng ngủ ba, bốn tiếng đã cảm giác tinh thần sung mãn, trước khi đi ra còn cố ý đổi lại bộ đạo bào của mình lộ ra một chút trang trọng.

Sư tỷ ngay tại trong viện đánh quyền, sư phụ đứng ở trên tường viện tựa hồ trông về phía xa. Thấy Vương Thăng đi ra, Thanh Ngôn Tử nói tới: "Hai người các ngươi, theo ta tới."

"Ừm?"

Sư tỷ dừng lại động tác, tay nhỏ bày ra tư thế kết thúc thu nạp khí tức, đối với Vương Thăng cười khẽ.

Không biết có phải hay không ảo giác, hắn luôn cảm thấy sư tỷ so trước mấy ngày trước làn da càng trắng trẻo hơn, cẩn thận nhìn qua quả thật giống với thủy linh một chút...

Trách không được thế nhân muốn tu hành mà si cuồng, người ham sống vì kéo dài tuổi thọ,kẻ thích chưng diện vì thường trú thanh xuân, chỗ tốt đơn giản là quá nhiều.

Đáng tiếc, tu hành cần khổ công, coi trọng Pháp - Tài - Lữ - Địa cũng không phải là sở cầu liền có sở thành.

Sư đồ ba người tiến vào phòng của Thanh Ngôn Tử, nơi đây so với lúc trước đã trở nên sạch sẽ hơn có thể nhìn ra Thanh Ngôn Tử đã hảo hảo chỉnh lý qua một lần.

Trên giường bày biện hộp sắt loang lổ rỉ sét mà Vương Thăng lúc bái sư từng thấy cùng vậy bản đạo kinh mà Vương Thăng đã thuộc lòng.

Thanh Ngôn Tử ra hiệu hai người tại bên giường an tọa mình thì ngồi ở trên ghế, hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn xem hai người bọn họ.

"Ừm, khục! Thế đạo đại biến, hai người các ngươi kịp thời nhận được điểm tốt đây là bản môn hoặc nói trên phiến đại địa này rất nhiều đạo thừa giữ gìn ngàn năm sắp giương lại huy hoàng."

Sư tỷ nháy mắt mấy cái, gật gật đầu.

Thanh Ngôn Tử cười nói: "Tiểu Huyên ngươi minh bạch vi sư đang nói cái gì?"

Mục Uyển Huyên lập tức lắc đầu, len lén chọc chọc Vương Thăng.Hắn vội nói: "Sư phụ nói tới, là cùng biến hóa trên người chúng ta mấy ngày qua có quan hệ?"

"Không sai "

Thanh Ngôn Tử khẽ thở dài, trong ánh mắt có một chút sầu não, lại lộ ra mấy phần vui mừng, nói:

"Ngàn năm trước đây phiến thiên địa này, không đúng nên nói viên tinh cầu này, đạo sĩ chúng ta rất gặp thời mới đúng."

Vương Thăng lập tức bị sư phụ "Nghiêm tức" chọc cười.

"Ngàn năm trước Địa Cầu, nhưng thật ra có thể tu hành các nơi danh sơn ẩn giấu người tu đạo tị thế, bọn hắn đằng vân giá vũ, dời núi lấp biển, có thể lấy tự thân liên thông thiên địa, có thể ngự kiếm, thi triển phù lục, có thể câu quỷ hồn, có rất nhiều bản lĩnh, am hiểu các loại đạo pháp, người có đạo thuật càng có thể coi là thần thông quảng đại."

"Bây giờ.."

Thanh Ngôn Tử lời nói dừng lại, trong vẻ tươi cười mang theo vài phần kích động nói: "Đại thế lúc xưa đã trở lại!"