Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 60: Có bão (5)

Cháo trong bát đã nguội, nhưng Ái Nhĩ vẫn gắng ăn hết. Cô biết rõ, nếu không ăn, ngay cả sức chạy trốn cũng không có.

Muốn chạy trốn Trịnh Minh Hạo, muốn rời khỏi căn nhà này, cô phải có đủ sức.

Ái Nhĩ ăn xong, hay tay đã bớt run rẩy, cô cuộn lấy đệm xuống sàn, lôi chúng ra ngoài ban công. Nhưng khi Ái Nhĩ vừa đi đến ban công, hai mắt liền bắt đầu hoa lên, dạ dày lại từng trận quặn lên, thức ăn chưa kịp tiêu hóa trong bụng suýt nữa đã bị cô nôn ra hết.

“Van cầu mày, đừng như thế.”

Ái Nhĩ ôm lấy miệng, ngăn không cho mình nôn mửa, đầu óc cô quay cuồng, không phân rõ được đông tây, mỗi lần muốn đứng lên vịn lấy thanh sắt nơi ban công, hai chân liền vô lực khuỵu xuống.

Có lẽ vì cơ thể này có nổi ám ảnh với độ cao, nên Trịnh Minh Hạo hầu như không có cảm giác lo lắng với việc cô có thể nhảy từ đây xuống mà chạy thoát. Bằng chứng là ngay cả một người canh gác nơi này đều không có. Cho nên, cô chỉ còn cách đấu với cái cơ thể này một lần, ngoài cách này ra, Ái Nhĩ không thể có cách nào khác để chạy thoát.

Cô bò vào trong, nằm bệch xuống sàn thở hồng hộc, mí mắt nhìn trần nhà giật giật. Như là linh cảm được chuyện không tốt, cô càng gắng sức đi đến tủ quần áo, bện tất cả quần áo thành một sợi dây thừng dài.

Thay vì buộc một đầu chế nơi song sắt ở ban công, cô liền chọn cách để dây thành hai sợi. Ban đầu cô đứng trong phòng, dùng sợi dây quăng vào song sắt, lấy đầu còn lại kéo về phía mình, buộc nút chết ngay hông. Thay vì dùng nệm giường quăng xuống tầng, Ái Nhĩ lấy quấn bên người, buộc mình thành một cái gỏi cuống khổi lồ, che đi hai mắt.

Chí ít không thấy, cơ thể này cũng sẽ không cảm thấy sợ.

Cô mò mẫm đi về phía ban công, nhưng tay vừa chạm vào thanh sắt lạnh băng kia, cơ thể liền tự động co rúm lại như một thói quen.

Cảm giác vô lực mệt mỏi, cùng đầu óc xoay như chong chóng xuất hiện. Ái Nhĩ một lần nữa tự giận bản thân mình kém cỏi.

“Không thể nào, nhất định phải trốn thoát, bằng mọi giá phải trốn thoát.”

Ái Nhĩ cắn răng buông tay, chỉ trong tích tắc, người cô liền từ tầng 3 rơi xuống. Gió rít mạnh bên tai, xung quanh là một màu đen như mực, tay và chân như không thuộc về bản thân, rã rời đến độ ngay một cử động nhỏ cũng không làm được.

Phịch.

Ái Nhĩ nặng nề rơi xuống, lăn vài vòng mới dừng lại, cả người của cô bị va đập mạnh, dù cách ba lớp nệm dày nhưng vẫn có cảm giác xương sống bị nứt thành từng mảnh, bụng bị thít chặt đến khó thở, khó khăn lắm Ái Nhĩ mới chui ra được khỏi sợi dây cùng nút buộc chết kia, cô gục đầu xuống thảm, nôn khan từng trận.

Ái Nhĩ ngẩng đầu nhìn xung quanh, tầm mắt từ nhòe dần trở nên rõ ràng, cô chập chững đứng dậy, rồi lại lảo đảo mà chạy, như thể căn nhà này là ổ ăn thịt người, phải chạy càng nhanh thì cô mới thoát được ma trảo đáng sợ kia.

Đầu, rất đau…

Chân, rất mỏi…

Cơ bắp căng chặt, mỗi một bắp chân như bị đeo chì, nặng trình trịch. Cô cứ chạy ba bước lại vì không vững mà té sụp xuống, máu từ đầu gối cùng cẳng tay cứ thế tuôn rơi.

Nhưng Ái Nhĩ chưa bao giờ từ bỏ, cô biết, chỉ có rời đi, cô mới có thể là chính mình, chỉ có rời đi, cô mới có thể gặp Tần Dụ.

Ái Nhĩ leo rào, hai bàn tay vì bị ghim mảnh thủy tinh chảy đầy máu, cô ngã xuống lề đường, chạy về hướng ngược lại, liền đυ.ng phải một chiếc xe hơi màu đen.

Thứ cuối cùng hiện lại trong đôi mắt Ái Nhĩ là bộ váy đen đầy sang trọng của vị phu nhân kia, cùng đôi giày cao gót bóng loáng.

“Dì à, cô gái này xem ra thương thế rất nặng.”

“Bác Phúc, đỡ cô ấy lên xe.”

…………………

Lúc Trịnh Minh Hạo phát hiện Ái Nhĩ mất tích đã là chuyện của 2 tiếng sau.

“Các người, các người làm việc kiểu gì để cô ấy nói mất tích liền mất tích hả?”

Một hàng người đứng im, cúi đầu nghe Trịnh Minh Hạo mắng chửi, thật ra bọn họ cũng không thể nào nghĩ đến việc tiểu thư nhà này có thể nhảy qua ban công mà chạy thoát, ai lại không biết Trịnh Ái Nhĩ vốn mắc chứng sợ độ cao cực nặng, chỉ cần đứng ở nơi cao một chút thì tay nhũn chân run, có ai mà ngờ được cô lại dùng cách này mà trốn thoát chứ.

Trịnh Minh Hạo nhìn nệm giường bị quăng ngổn ngang, dây thừng bện bằng quần áo vẫn còn mắc tại lang cang khẽ đong đưa, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này là gì.

Trịnh Ái Nhĩ vì muốn thoát khỏi anh, cô không màng đến nguy hiểm lẫn sự sợ hãi của mình, chỉ một mực muốn trốn chạy.

Trịnh Minh Hạo ngồi xổm xuống, anh khẽ chạm vào nệm giường, sau đó lại vội rụt tay về, lạnh giọng nói.

“ Bằng mọi giá, cho dù phải lật tung cả thành phố này, các người cũng phải đem được cô ấy về đây cho tôi.”

Trịnh Minh Hạo xoay người bước đi, như một cái xác bị hút mất linh hồn, nhưng ngay từ giây phút anh nhốt Trịnh Ái Nhĩ vào phòng, đời này anh cũng đã quyết, cho đến phút cuối cũng không thể buông tay.