Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 55: Sẽ không rời đi.

Tần Dụ nhếch môi, nụ cười mang theo chút ảm đạm, y biết rõ những lời tiếp theo mình nói ra có thể thay đổi triệt để mối quan hệ của hai người.

Dù là tốt hay xấu, y sớm muộn vẫn phải làm rõ, chi bằng ngay từ đầu phân ra rõ ràng.

“Tôi không phải là kẻ thích tìm sự mới mẻ, càng không muốn tìm người để yêu theo thời vụ, vui thì ở lại, chán thì rời đi. Với tôi, phụ nữ chỉ có hai loại, hoặc là người lạ, hoặc là người cùng tôi gắn bó lâu dày. Tương lai của tôi, mười năm, hai mươi năm sau, rất có thể chỉ trụ lại trên chiếc xe lăn này, cho nên, tôi một lần nữa muốn em suy nghĩ về chuyện của chúng ta.”

“Hoặc là ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không rời đi, hoặc là bây giờ, chúng ta…dừng lại.”

Tần Dụ dù chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với chuyện này, lời nói vừa dứt, tim vẫn không kìm được mà co rút một trận.

Vốn chỉ quen nhau ngần ấy ngày, mỗi lần trò chuyện cùng nhau cũng chỉ vài ba câu, ôm ấp, hôn môi còn chưa đủ đếm trên một bàn tay, thế nhưng không biết từ khi nào, hình dáng, nụ cười, từng cái nhăn mi nhíu mày của người nọ liền khắc sâu vào tim y, khiến y nhiều lúc quên đi bóng dáng cũ kĩ tại một góc tối trong tim của mình, nhiều lúc quên mất rằng mình đã từng rất yêu một người.

Trái tim cô cằn của Tần Dụ từng chút từng chút được sự dịu dàng của cô tưới mát, trở nên dồi dào sức sóng, gần như được chữa trị đến lành lặn, xoa dịu hoàn toàn nổi mất mác cùng giày vò trong quá khứ, khiến y một mực nghĩ về cô, nhớ đến cô, trao đi tình cảm mới, tất cả dành cho một mình cô.

Tần Dụ nói xong liền chờ đợi câu trả lời của Ái Nhĩ, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Đây rốt cuộc có phải tình yêu mà y muốn tìm kiếm hay không, liệu rằng có khi nào y lại trơ mắt đứng nhìn Ái Nhĩ biến mất khỏi vòng tay mình một lần nữa.

Ác mộng sẽ lập lại hay sao? Cuộc đời này của y chỉ có thể gặm nhấm nổi cô độc như thế hay sao?

Tần Dụ nghĩ cũng không dám, chờ mong đến khoắc khoải suốt ngần ấy năm, cuối cùng mọi hy vọng vỡ tan, tâm y xám như tro tàn, tưởng chừng đau đến sắp chết. Trong cơn kiệt quệ, vô tình y lại tìm được một Ái Nhĩ, vẫn là Ái Nhĩ nhưng không phải Ái Nhĩ, mọi bất an đau khổ ngay lúc gặp được cô đều dần dần biến mất không dấu vết.

Y tự thừa nhận, ban đầu cho phép cô ở trong tầm nhìn của mình, một phần lớn là vì cái tên này, nhưng dần dần, mọi thứ đổi thay, y quên mất việc đề phòng cô, cứ thế cho cô tiến từng chút từng chút một về phía mình.

Đến khi Tần Dụ nhận ra, cảm xúc khác thường dành cho Ái Nhĩ vốn không hề xuất phát từ cái tên này, cô đã nằm gọn trong tim y, không rời đi được nữa.

Tần Dụ yêu một người, nhưng lại không muốn sau cùng nhận lại sự ruồng rẫy cùng khinh bạc, y lựa chọn nói hết mọi thứ, mặc cho sau này không làm khó nhau.

Liệu ai có thể nguyện ý cùng một kẻ tàn tật như y sống ngày này qua tháng nọ?

Khóe môi nhếch lên nụ cười khổ sở, sự im lặng của Ái Nhĩ khiến tim y càng lúc càng rét lạnh, đến cuối cùng, kẻ tổn thương sau năm lần bảy lượt đều là chính bản thân y.

“Tần Dụ.”

Ái Nhĩ khẽ gọi tên y, đôi mắt nhắm lại của y khẽ run.

Không biết từ khi nào, tay của hai người đã đan chặt lại với nhau, khắn khít không dứt ra được.

“Tần Dụ, em chỉ cần có anh, chỉ cần anh là chính anh, không vì bất cứ điều gì khác. Chúng ta sinh ra là để cứu rỗi cho nhau, anh không thể buông tay em, em cũng không thể rời bỏ anh. ”

Ngay từ lần gặp đầu ở bệnh viện, ánh mắt cô đã luôn dõi theo y, đến tận bây giờ, không thể nào rời khỏi bóng dáng của y được nữa.

Tần Dụ nghe rất rõ những lời nói kia, có kiên định, có hy vọng cùng niềm tin chắc chắc của cô, trái tim ngâm trong một dòng nước ấm áp, bao nhiêu lo lắng cùng bất an vô thanh vô tức mà biến mất.

Hóa ra đây gọi là tình yêu từ hai phía, y yêu mến cô, cô cũng quấn quýt không muốn xa y. Sợi dây liên kết nối cả hai lại gần nhau, khiến hai trái tim như được đập chung một nhịp đập, sống lại thêm một lần nữa.

Những tổn thương, bất hạnh, nổi đau âm ỉ ngự trị trong quá khứ, hai trái tim từng bị thương tổn trong tình yêu tìm đến với nhau, sưởi ấm cho nhau, che chở cho nhau.

“Tôi thật may mắn khi gặp được em, bảo bối nhỏ…”

Tần Dụ vén tóc lên vành tai trắng ngần của cô, ánh mắt chan chứa dịu dàng.

Như thể trong mắt y chính là hiện thân của một vì tinh tú đẹp nhất trên đời.

Cần nâng niu, cần yêu thương hết mực.

Nụ hôn hạ xuống trên trán, tựa như sự thành kín cảm ơn trời cao đã tặng cho y một con người tốt đẹp như thế này.

“Đừng rời khỏi tôi, Ái Nhĩ, tôi cần em.”

Vòng tay Ái Nhĩ ôm lấy hông Tần Dụ, khẽ siết lấy, trong từng hơi thở cùng giọng nói trầm ấp như ma chướng của y, Ái Nhĩ gục đầu vào lòng ngực người nọ, lẩm bẩm đáp lại.

“Sẽ không, vĩnh viễn cũng không.”

Yêu đến như thế, một khắc cũng không muốn buông tay rời đi.

Ở phía đối diện, Trịnh Minh Hạo chứng kiến hết toàn bộ cảnh tượng ban nãy, hai mắt anh lăm lăm nhìn về phía trước, tưởng chừng sắp rỉ máu.

“Không thể nào…”

Tâm như bị cắt thành từng mảnh, huyết dịch trong người như chảy ngược, bàn tay anh vô thức đưa về phía trước.

Trịnh Minh Hạo như muốn bắt lấy bóng dáng ấy, nhưng vô vọng…