Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 45: Nợ vay đến lúc trả (2)

(45)

“Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Câu hỏi dễ đến thế cơ mà, là tay, là tay quan trọng nhất, có hiểu không?”

Tiểu Tuân vừa nghe đến đó, tay chân không tự chủ co quắp lại, hai mắt trợn lên, giọng nói như hụt hơi đến nơi.

“Đừng, tôi xin anh, tôi biết sai biết sai thiệt rồi, van cầu anh…tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

Tiểu Tuân ra sức dập đầu với Tần Dụ, hình ảnh này lọt vào mắt y hệt như một con chó đang cầu xin chủ nhân ban phát thức ăn cho mình.

Thật đê hèn đến ti tiện.

Tần Dụ mỉm cười, ngón tay vân vê điếu thuốc màu trắng sữa trên, nhướn mày ý bảo vệ sĩ châm thuốc cho mình.

Khói thuốc mơ hồ phát họa khuôn mặt anh tuấn của Tần Dụ, mùi hương man mát dễ chịu kia quấn quanh người y, phảng phất bên tai là giọng nói trầm trầm.

“Tôi cũng đâu có ăn thịt anh, anh sợ như thế làm gì?”

Tiểu Tuân vốn là loại người nhát gan như thỏ đế, không cách nào kìm nén được sự sợ hãi, cơ thể phát run liên tục, chật vật dập đầu cầu xin Tần Dụ, chỉ mong y tha cho anh một con đường sống.

“Tôi biết mình sai, ngàn sai vạn sai là lỗi của tôi…là lỗi của tôi.”

Tôi hối hận lắm rồi, trong những giấc mơ kia, bộ dáng Ái Nhĩ một thân toàn máu tươi than khóc với anh, cô cứ luôn miệng hỏi anh vì sao lại gϊếŧ cô, vì sao không muốn cho cô một con đường sống, vì sao lại tàn nhẫn với cô như vậy.

Hai tháng, cơn ác mộng kia đã dằn vặt anh suốt hai tháng, chúng khiến anh mệt mỏi đến sắp phát điên.

Nếu không có sự xuất hiện của Tần Dụ, sớm hay muộn gì anh cũng phải đi tự thú.

Anh không thể chịu nổi, ôm một số tiền khổng lồ trong người, nhưng lương tâm và y đức của anh lại dằn vặt thống khổ, không có cách nào yên ổn được. Nỗi sợ hãi cùng ái náy đó như liều thuốc độc ngấm vào ruột gan, không thể giải bài cùng ai, càng không thể sống yên ổn, cuộc sống của anh gần như bị bao phủ bởi bóng đen tội lỗi.

Anh không còn cách nào thoát ra được, chỉ còn nước chờ đợi bản án tử phán xuống cho anh, sau đó là chết đi.

“Anh nói nhiều quá rồi đấy, ai mà không biết anh sai ? Tôi chỉ muốn cho anh một kinh ngạc, không ngờ anh lại sợ hãi đến như vậy, thế thì còn thú vị gì nữa chứ!”

Tần Dụ rít một hơi thuốc dài, khói thuốc phả vào mặt Tiểu Tuân khiến anh ho sặc sụa, y liếc mắt nhìn anh, bộ dáng hào hứng nói.

“Nói thử xem, anh lấy tụy của Ái Nhĩ là bằng tay nào? Nói đúng sẽ có thưởng.”

Tiểu Tuân mặt mũi tái mét, bàn tay run rẩy bóp chặt lấy vạt áo, liên tục lắc đầu, lắp bắp nói.

“Tôi không nhớ, không nhớ….”

Tần dụ vờ như không nghe được lời nói kia, nhíu nhíu mày.

“Là tay phải, hay là tay trái thì mau nói đi, nếu anh dám nói dối, tôi sẽ phạt nặng đấy.”

Mặt Tiểu Tuân nhăn chặt lại, như sắp khóc đến nơi, chỉ cần Tần Dụ động ngón tay một chút, anh ta liền cuống quýt sắp hỏng.

So với trực tiếp tra tấn hành hạ, Tần Dụ cứ lấp lửng thoắt một cái liền thay đổi sắc mặt, khiến Tiểu Tuân không cách nào chống đỡ nổi.

Trước mặt người đàn ông này, mọi điểm yếu nhất trên người Tiểu Tuân đều bị y bóc trần một cách triệt để nhất.

“Tôi xin anh, tôi thật sự không nhớ, không nhớ…”

Tần Dụ cầm lấy điếu thuốc đang cháy dỡ, hơi nghiêng đầu gần lại với Tiểu Tuân khiến anh ta rúm người lại, y nheo mắt một cái, vệ sĩ đứng đối diện liền hiểu ý, anh ta đi đến dùng tay chế trụ người Tiểu Tuân, mặc cho Tiểu Tuân hoảng loạn vùng vẫy, Tần Dụ sờ tàn lửa đỏ rực trên đầu ngón tay, giọng điệu trầm hẳn.

“Nếu anh đã không nhớ, vậy để tôi nhắc cho anh nhớ nhé.”

Đầu lửa đỏ rực của tần Dụ nhắm ngay gân xanh ngay trên cổ tay Tiểu Tuân mà đâm xuống. Ngay tức khắc, cảm giác đau đớn từ mạch máu kéo lên tận đại não của Tiểu Tuân, anh liền hét lên một tiếng.

Tần Dụ không buông tàn thuốc ra, chỉ là lực trên tay càng ấn càng mạnh, như muốn dùng phế phẩm của điếu thuốc này một phát đâm thủng cổ tay Tiểu Tuân, để hắn đứt lìa bàn tay kia ngay lập tức.

Nếu không có ràng buộc pháp luật, y thật muốn ngay một phát gϊếŧ chết anh ta!

“Là tay phải của anh cầm kéo….”

Tần Dụ nở nụ cười quỷ dị, con người đen láy ánh lên vẻ tà mị cùng ngông cuồng khiến Tiểu Tuân hoảng đến tim sắp rớt ra ngoài, anh chỉ cần nhìn ánh mắt kia của Tần Dụ liền có ảo giác rằng một giây sau, y nhất định bóp chết anh, hệt như cách bóp chết một con kiến hôi vô dụng nhất.

“Còn tay trái cầm dao, nhớ chưa ?”

Trong tay Tần Dụ không biết từ lúc nào xuất hiện một cây kim, đến khi Tiểu Tuân hoàn hồn lại, cây kim sắc nhọn kia đã xuyên qua cổ tay anh ta hơn phân nửa. Dây thân kinh Tiểu Tuân như bị bụp một phát đứt lìa, đau đến độ không thở nổi.

“Aaaaaa, đau đau quá, xin anh tha cho tôi đi, tôi xin anh…”

Phụt! cây kim kia một đường nhẹ nhàng xuyên qua cổ tay Tiểu Tuân, đâm đứt dây thần kinh cảm giác, trong đầu Tiểu Tuân ong ong hai tiếng, sau đó hắn trợn mắt, ngã bệch xuống sàn, mất đi ý thức.

Vệ sĩ bên cạnh Tần Dụ vẫn đứng im, ý muốn xin ý kiến của Tần Dụ xem có nên xử lí tên này hay không.

Tần Dụ phất tay, nhàn nhạt bảo.

“Đừng làm quá, chỉ phế hai tay của hắn ta là được, tôi cùng không muốn thấy những người bác sĩ vô trách nhiệm như thế này trong thành phố Z.”

Tần Dụ vừa dứt lời, ánh mắt đã chuyển dời sang người Thẩm Dạ, trào phúng hỏi.

“Sao, cô sợ tôi?”

Thẩm Dạ cuộn chặt mình, hàm răng va vào nhau lập cập.

“Không phải cô thích vênh váo với người khác lắm à? Ngang ngược của cô đâu? Hống hách của cô đâu? Sao bây giờ lại sợ cụp đuôi như chó nhà có tang thế hả?”

Thẩm Dạ khóc thét lên, hai mắt mông lung đẫm lệ, giọng nói nhỏ nhẹ như thỏ thẻ bên tai.

“Tôi…tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi sai rồi, tôi biết lỗi của mình rồi.”

“Cô biết không? Nếu Tiểu Tuân hắn ta phạm tội một, thì cô chính là phạm tội mười, nếu anh ta đáng chặt tay, thì cô chính là đáng để chôn sống, hiểu không?”

Tần Dụ lấy một nhánh cây nâng mặt Thẩm Dạ lên, vô cùng ghét bỏ mà nói.

“Đừng tưởng dùng ánh mắt đó nhìn tôi là tôi có thể tha thứ cho cô! Cô không biết gì sao? Tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng lại không thể bỏ qua cho loại phụ nữ đã làm tổn thương người của mình.”

____

30k lửa bão chương nhé ❤️