Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 40: Trong ngoài bất nhất.

(40)

Ái Nhĩ nghe được câu nói này, mặt không khỏi đỏ một trận, ngón tay cô khe khẽ cử động, vành mắt màu trà dưới cái chạm dịu êm hơi chớp nhẹ, Ái Nhĩ sờ thích đến không dứt ra được, ngơ ngẩn ngắm nhìn đôi mắt của Tần Dụ thật lâu.

Đôi mắt này, bề ngoài là một khối băng lớn, trong suốt, tĩnh lặng, mang cả sự rét lạnh đến cực điểm, nhưng ở bên trong cơ hồ như chất chứa một dòng nham thạch nóng đến thiêu đốt cả người, chỉ cần chạm phải, liền bị quấn lấy, không cách nào thoát ra được.

Ái Nhĩ vô thức lắc đầu, cô hơi kinh ngạc về suy nghĩ của chính mình, từ lúc nào mà cô có thể phân tích con người Tần Dụ rõ như thế? Rõ ràng bọn họ chỉ gặp nhau vài ba lần, mỗi lần nói với nhau chưa đủ mười câu, sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy? Cả cách mà bọn họ đến cạnh nhau, an tĩnh, yên ổn, như thể đây là việc nên làm từ lâu, nước chảy thành sông, một việc tất yếu không thể trốn thoát.

Không, có gì đó không ổn, bọn họ chỉ là đối tác với nhau nhằm hạ bệ Hoắc Thuần Khanh, có lí nào lại phát triển nhanh như thế!

Không tốt, không tốt chút nào, những thứ này làm đầu óc cô loạn quá đi mất!

Thế mà cô lại không cự tuyệt lời tán tỉnh của Tần Dụ, cô cứ như thế mà xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa tim trong ngực lại đập thình thịch liên hồi, không có cách nào bình ổn trở lại.

Cái cảm giác phấn khích đến xa lạ này, cô chưa bao giờ cảm nhận được khi ở cạnh Hoắc Thuần Khanh hay Trịnh Minh Hạo.

Chỉ có khi ở cạnh Tần Dụ, chỉ duy nhất con người này.

Ái Nhĩ mơ màng suy nghĩ, trên trán liền bị ngón tay của Tần Dụ búng nhẹ một phát, cô vội giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt anh tuấn bức người của Tần Dụ, nhưng khi chạm tới ánh mắt đầy nhu hòa kia của y, cô lại cảm thấy có gì đó không quen, lại có chút ngượng ngùng, đành quay mặt sang nơi khác.

“Hửm? Tôi xấu đến mức khiến em không muốn nhìn rồi sao?”

Tần Dụ nâng cằm Ái Nhĩ, bắt buộc cô xoay đầu mặt đối mặt với y, đôi mắt nhạt màu phủ tiếu ý nồng đậm.

Ái Nhĩ không muốn bị đôi mắt kia quyến rũ thêm một phút một giây nào nữa, vội nhắm tịt mắt, ấp úng nói.

“Không, rất đẹp…”

Đẹp đến độ chỉ cần tôi nhìn lâu thêm chút nữa, hồn phách sẽ bị anh câu đi hết, đến cuối cùng chỉ còn lại một thân xác trơ trụi vốn không thuộc về mình.

Ái Nhĩ cảm nhận được ngón trỏ thon dài của Tần Dụ vuốt ve sóng mũi của cô, ánh mắt nóng bỏng kia cũng rơi trên khuôn mặt này, như thể đang chăm chú ngắm nhìn từng cử động dù là nhỏ nhất của Ái Nhĩ. Ái Nhĩ bị đùa giỡn như thế, lại không cảm thấy bực tức, chỉ là thoáng qua một chút kinh ngạc, cuối cùng là cười giễu trong lòng.Có lẽ, thứ mà Tần Dụ hứng thú, không phải là cô, mà chỉ là bề ngoài của cô, thân xác rỗng linh hồn bị cô cướp lấy này. Y làm sao biết được bên trong cơ thể mà y đang chạm vào chứa bí mật động trời như thế nào. Mà nếu cô có nói, người này chắc chắn sẽ không tin.

Ái Nhĩ nhếch nhẹ khóe môi, cảm giác chua chát đắng ngắt lan tràn khoang miệng, cớ gì sau khi nghĩ thông suốt, trong người cô lại khó chịu đến như thế này.

Lần đầu tiên, cô lại mang theo ác cảm với thân thể xa lạ này đến như vậy, cũng không biết vì cớ gì? Càng không biết vì sao bỗng dưng cô lại tùy hứng đến thế.

Thật bực bội, thật đáng ghét!

Tần Dụ cảm nhận được hàng mày của Ái Nhĩ đang cau lại, vội buông tay ra, trong giọng nói không khỏi có phần lo lắng.

“Sao em lại buồn? Tôi làm gì khiến em không thoải mái ư?”

Ái Nhĩ lắc lắc đầu, thanh âm trở lại lạnh nhạt như cũ.

“Không có gì, chỉ là tôi có chút khó chịu trong người.”

Tần Dụ kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt tỏ vẻ bực bội của cô, y liền vội vàng dỗ dành Ái – nhím con xù lông- Nhĩ , khẽ hỏi.

“Nói đi, tôi làm gì khiến em khó chịu hả? Em có thể nói ra, tôi sẽ sửa, đừng giấu giếm trong lòng, như thế khó chịu cho bản thân lắm đấy.”

Ái Nhĩ cúi gầm đầu, môi mím lại, hơi rụt rè hỏi.

“Anh, có phải anh thích tôi không?”

Tần Dụ bật cười ha ha, vành mắt cong lại như trăng non trên trời, y không trả lời trực tiếp câu hỏi kia, chỉ hơi nhoài người, kề sát bên vành tai Ái Nhĩ, hỏi lại.

“Những việc từ lúc nãy đến giờ, cả lời tôi đã hứa, như vậy vẫn không đủ chứng minh hay sao?”

Ái Nhĩ nghe thế, ngược lại không cảm thấy sung sướиɠ như trong tưởng tượng, xoắn xuýt một lúc liền hỏi tiếp.

“Vậy, anh thích bề ngoài của tôi, hay là con người của tôi.”

Tần Dụ thu lại nụ cười, nhìn Ái Nhĩ chằm chằm, khi cô tưởng như y không thèm trả lời câu hỏi kia nữa, Tần Dụ lúc này mới thở dài, liếc nhìn cô, ý vị thâm trường nói.

“Ừm, em không nghe nói sao, một khuôn mặt đẹp có thể tạo ra bằng hàng tá cách, có thể trong một giờ, cũng có thể trong một năm, nói có liền có được, nhưng bản cất con người ấy à, muốn rèn giũa để tốt đẹp thì cần phải bỏ ra thời gian rất dài, năm năm, mười năm, thậm chí là suốt một đời. Cho nên, tôi chỉ thích những thứ khó mà thay đổi theo thời gian, chỉ có thế.”

Tần dụ nhìn khuôn mặt vui vẻ của Ái Nhĩ, chợt cong môi, hỏi lại.

“Em đang muốn thăm dò tôi hay sao? Tại sao lại muốn làm rõ vấn đề này với tôi? Hay em là loại người trong ngoài bất nhất? Em là lo sợ sẽ có ngày tôi phát hiện ra cho nên muốn hỏi trước, có phải như vậy không?”

Ái Nhĩ vội giật mình, cô căng thẳng nhìn Tần Dụ, xua xua tay.

“Không phải, không phải…”

Cho dù tôi có là trong ngoài bất nhất, thì cũng không phải thuộc loại mà anh đã nói.

“Vậy thì tốt.”

Tần Dụ hài lòng, ánh mắt hắn đảo qua nhìn màn hình điện thoại vừa sáng lên, nơi thông báo hiện ra một tin nhắn vừa gửi tới, y mở điện thoại lên, vừa nhìn liền mỉm cười, vội đưa tin nhắn cho Ái Nhĩ xem, nói.

“Nhìn xem, tâm ý của tôi có xứng để làm em động tâm chưa?”