Bình Nhi Tình Sự

Chương 15

Bình Nhi tựa như thống khổ rồi lại vui thích, không ngừng lắc đầu, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu phóng đãng, “Muốn a. Muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đệ đệ. Tỷ tỷ thích nùng tinh của đệ đệ bắn vào trong ta. Ân a mau bắn vào đi a!”.

Lâm Đống vừa nghe nàng nói những lời này, càng cảm thấy thỏa mãn, càng ra sức đỉnh động. Hận không thể đem nàng thao lộng đến chết.

Sau một trận bão tố cuồng hoan, Lâm Đống ngửa mặt lên trời gầm nhẹ đem dươиɠ ѵậŧ hung hăng hướng sâu trong khe l*и của Bình Nhi, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã tích góp trong một năm nay. Bình Nhi bị cổ chất lỏng nóng ấm kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng thét chói tai, cũng tiết thân mình.

Hai người đều mệt đến thở hồng hộc, nhưng trong lòng lại tràn đầy sung sướиɠ, ôm nhau hồi lâu cũng không muốn tách ra.

Bình Nhi trở lại khách điếm, vẫn cảm thấy khe l*и có chút tê dại, phảng phất như côn ŧᏂịŧ lớn của Lâm Đống còn cắm ở bên trong.

Hưởng qua nhiều nam nhân như vậy, vẫn là côn ŧᏂịŧ của hắn lớn nhất. Bình Nhi cả người mềm mại mà nghĩ. Hoàn toàn không biết bản thân nàng giờ phút này mị nhãn như tơ, trên mặt đầy ý xuân. Bị Trương Đại Pháo phát giác cảm thấy không thích hợp.

Trên đường trở về. Trương Đại Pháo cũng không cưỡi ngựa, mà cùng Bình Nhi ngồi ở trong xe ngựa.

Hắn đem mỹ nhân nhu nhược không xương bế lên đầu gối, cùng nàng hôn môi, đầu lưỡi cuốn một ít nước bọt thơm ngọt của nàng đưa đến trong miệng mình, bàn tay to sờ lên cặρ √υ', ước đoán phân lượng, đột nhiên lạnh mặt, nói, “Vυ' này bị ai ăn vụng?”.

Bình Nhi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, trong lòng chột dạ, đẩy tay hắn ra, nhuyễn thanh kiều ngữ nói, “Nào có ai ăn vụng, còn không phải đều vào trong miệng chàng sao?”.

“Láo toét!” Trương Đại Pháo một phen kéo xuống xiêm y của nàng, nhìn hai bầu vυ' tuyết trắng, núʍ ѵú so với buổi sáng khi ra cửa thì đã lớn hơn đỏ bừng hơn rất nhiều, hắn bóp núʍ ѵú, lạnh lùng nói, “Còn nói không có người ăn vụng? Vậy sao lỗ vυ' không tiết sữa, bầu vυ' cũng nhỏ đi? Thành thật khai ra cho ta, có phải nàng có gian phu hay không?”.

Bình Nhi lắc đầu nói, “Trừ bỏ hôm nay, thϊếp mỗi ngày đều không ra khỏi cửa, gian phu ở đâu cơ chứ? Nếu có thì cũng chỉ mỗi chàng thôi chứ ai!”.

Lâm Đống không tính là gian phu nha, bọn họ là ngẫu nhiên gặp gỡ. Khi hai người nói lời tạm biệt trong rừng trúc, cũng đã hẹn xong xuôi. Nàng chỉ cần an tâm chờ hắn có một ngày quang minh chính đại rước nàng đi.

“Vậy chuyện này là thế nào?!” Trong lòng Trương Đại Pháo như muốn phát hỏa, hắn cảm giác đang có một đám mây xanh rờn lửng lờ trên đầu mình. Ngay lập tức hắn buông vυ' nàng ra, sờ đến hạ thân của nàng.

Bình Nhi vội vàng khép lại hai chân, nhưng sao có thể địch nổi sức lực của hắn, một tay hắn liền tách hai chân nàng ra, vói ngón tay vào trong qυầи ɭóŧ, sờ soạng một mảng dính ướt. Rút ra đưa tới chóp mũi ngửi, quả nhiên là mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, nhất thời sắc mặt càng dọa người.

Bình Nhi thấy bão táp sắp tới. Vội vàng ôm eo hắn, làm nũng nói, “Ca ca tốt, Bình Nhi sai rồi. Cũng không phải Bình Nhi tự nguyện, là bị người cưỡиɠ ɧϊếp.”.

“Ai?” Trương Đại Pháo cả giận nói, “Cái tên khốn kiếp nào dám động vào nữ nhân của lão tử, có phải là mấy con lừa đầu trọc trong chùa hay không?”.

Bình Nhi vội nói, “Không phải bọn họ.”.

“Vậy là ai?”.

Bình Nhi lắc đầu, “Người này thϊếp cũng không biết.”.

Trương Đại Pháo lại bóρ ѵú nàng, trừng mắt nhìn nàng, oán hận nói, “Ngươi thật là dâʍ đãиɠ! Đến cả bị cưỡng bức mà cũng phát da^ʍ như vậy! Da^ʍ đến mức không quản được chính mình à?”.

Bình Nhi ăn đau, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nói, “Là ta quản không được thân mình, hay là do nam nhân các người là một đám háo sắc? Ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, gặp lưu manh kia thì phản kháng như thế nào? Chỉ có thể cho hắn làm để bảo toàn tánh mạng.”.

“Vậy sao ngươi không lớn tiếng kêu cứu?”.

“Lớn tiếng kêu cứu thì sẽ để mọi người biết đường đường là nữ nhân của Đại tướng quân lại bị người khác cưỡng bức ở trong chùa sao?”.

Trương Đại Pháo há mồm, á khẩu không trả lời được. Bàn tay đang bắt lấy vυ' của Bình Nhi cũng hạ xuống.

Bình Nhi thấy thế liền diễn nét đáng thương thấp giọng nói, “Dù sao thϊếp đã sớm bị nam nhân đạp hư, cả người rách nát. Nếu chàng chê thϊếp ô uế. Về sau cũng không cần đến chỗ thϊếp nữa. Bình Nhi vẫn cảm kích chàng lúc trước đã yêu quý cùng thương tiếc thϊếp.”.

Trương Đại Pháo nghe nàng nói lời này, vừa đau lòng lại vừa tức giận. Bộ dạng hoa lê đái vũ kia thật quá mê người. Lại nghĩ đến khe l*и kia mới vừa rồi còn hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của dã nam nhân, hắn bỗng nhiên lại muốn hung hăng thao nàng một phen.

Nghĩ như vậy nên hắn liền ra tay, xé rách váy Bình Nhi, đem nàng áp xuống sàn xe ngựa, quần của mình thì mới cởi đến một nửa, liền gấp không chờ nổi mà đỉnh côn ŧᏂịŧ cắm vào khe l*и ướŧ áŧ của nàng.

“Sao lại da^ʍ như vậy! Thật quá dâʍ đãиɠ! Mỗi ngày đều không kẹp chân được, đúng không? Dươиɠ ѵậŧ của lão tử lớn như vậy, mỗi ngày đều rót tinh cho nàng, vậy mà còn không thể thỏa mãn được nàng, đúng không?”.

Bình Nhi trừ bỏ lúc hắn tiến vào thì có chút dùng sức quá mức, khiến khe l*и có chút đau, chờ hắn đưa đẩy vài cái, khe l*и liền nhiệt tình mà bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, chảy ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, thân thể mẫn cảm tiếp nhận sự trừng phạt mạnh mẽ của hắn, nhưng đồng thời cũng vô cùng hưởng thụ trong đó.

Món đồ vật thô cứng kia chỉ hận không thể chọc thủng nàng.

“Ca ca bớt giận nha. Ân ân. Bình Nhi cũng không muốn. Bình Nhi chỉ muốn một mình chàng thôi. Nhưng thân thể này của Bình Nhi. A. đều là do bất đắc dĩ a.” Bình Nhi mị hoặc kêu lên.

Trương Đại Pháo tát một cái lên bầu vυ' đang lay động không ngừng của nàng, mắng, “Kẻ lừa đảo! Ta thấy nàng không phải là thân bất do kỷ, mà chính là hoàn toàn nguyện ý! Âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ, vυ' dâʍ đãиɠ, một ngày cũng không rời được nam nhân. Nếu một mình ta thỏa mãn không được nàng, đêm nay liền chọn mười mấy binh lính khỏe mạnh, đến luân gian nàng, cắm âʍ ɦộ, cắm hậu huyệt, trong miệng lại cắm cho nàng một cây, như thế nào?”.

“Không cần! Không cần a. Ca ca tha cho thϊếp đi. Đừng cho những binh lính đó tới luân gian thϊếp. Bình Nhi sẽ bị bọn họ thao chết. Ân a.” Bình Nhi ngoài miệng cầu xin, lại bị những lời của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

“Không cần? Không cần vậy sao cái âʍ ɦộ da^ʍ này lại phun ra nhiều nước như vậy làm cái gì?” Trương Đại Pháo đem dâʍ ɖị©ɧ sờ được từ lỗ l*и đưa đến trước mắt Bình Nhi, “Nhìn cái âʍ ɦộ đầy nước như thế này. Còn nói không cần? Ta xem nàng rõ ràng đã rất muốn! Thật là một da^ʍ phụ!”.

Bình Nhi lòng tràn đầy cảm giác xấu hổ, chỉ biết nhắm mắt lại, hai chân vòng lấy cái eo tinh tráng của hắn, mị thanh nói, “Vậy ca ca chàng dứt khoát thao chết thϊếp đi! Thao chết thϊếp, chàng cũng không cần lo nghĩ nữa. Ân nga.”.

Trương Đại Pháo trong lòng rất phức tạp, đúng là từ khi đem yêu tinh này giữ bên người, kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn chưa từng có cảm giác yên lòng. Rốt cuộc đây vẫn là nữ nhân của hai người huynh đệ tốt của hắn. Nhưng giờ hắn lại vì nữ nhân này, ruồng bỏ tình nghĩa huynh đệ, không biết về sau gặp lại nhau, hắn làm sao có thể đối diện với bọn họ.

“Âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này! Nàng cho rằng ta không nghĩ thao chết nàng sao?” Trương Đại Pháo đem côn ŧᏂịŧ rút ra, lại hung hăng mà thọc đi vào, “Sơ hở chút là sẽ đi khắp nơi vụиɠ ŧяộʍ với người khác! Làm cho ta đội nón xanh. Lần sau còn dám nữa không?”.

Bình Nhi vội lắc đầu, “Không dám, không dám. Ca ca đừng nóng giận.”.

Trương Đại Pháo nhìn thấy tiểu nữ nhân nhút nhát sợ sệt mà nhìn hắn, tức giận trong lòng đều tan biến. Bế lên nàng, ngồi thẳng thân mình. Bình Nhi không ngăn động tác của hắn, còn ôm lấy cổ hắn, cặρ √υ' bự đưa đến bên miệng hắn. Hạ thân còn hung hăng mà ngồi trên côn ŧᏂịŧ.

“A! Quá sâu! Thọc vào rồi.” Nàng duyên dáng gọi to một tiếng, cảm giác đại dươиɠ ѵậŧ kia cắm vào tử ©υиɠ.

Trương Đại Pháo ngậm lấy một bên núʍ ѵú, hút mạnh một ngụm, hận nói, “Cắm xuyên thủng mới tốt! Cắm hỏng nàng thì mới khiến nàng thành thật được.”.

Bình Nhi ưỡn ngực, thuận tiện cho hắn hút sữa. Trong miệng ngâm nga không ngừng, xoắn eo của mình, làm côn ŧᏂịŧ đảo quanh trong hoa huyệt, hưởng thụ cảm giác sảng khoái căng đầy. Vẻ mị hoặc lan tràn, làm người người thần hồn điên đảo.

Tới trước cửa nhà, Bình Nhi đã mất hết sức lực. Trương Đại Pháo định nhục nhã nàng, không cho nàng chà lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào hoa huyệt kia. Ôm nàng, quần áo nửa che nửa lộ, làm khe l*и nàng nhỏ từng giọt từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đường trở lại phòng.

Hình ảnh đó chọc đến hộ vệ binh lính cùng tôi tớ trong nhà, mỗi người cố duỗi đầu một đường nhìn xem, thấy tuyệt sắc mỹ nhân Bình Nhi bị Trương Đại Pháo thao mềm thành một bãi nước, đến đêm trong đầu bọn họ đều nổi lên ý da^ʍ với nàng, bắt đầu mơ giấc mộng xuân.

Ban đêm, Trương Đại Pháo nghĩ đến việc Bình Nhi vừa ra khỏi nhà một chuyến liền cho hắn đội nón xanh, trong lòng lại tức lên, mặc kệ Bình Nhi đang ngủ say, hắn lật nàng qua, đem côn ŧᏂịŧ đang giận dữ kia cắm vào khe l*и của nàng. Hung hăng thao lộng.

Bình Nhi bị hắn lăn lộn nên phải tỉnh dậy để thỏa mãn du͙© vọиɠ mãnh liệt của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng bị hắn lăn lộn tàn nhẫn như vậy, ngày hôm sau mệt mỏi đến mức không thể rời khỏi giường.

Trương Đại Pháo lại khôi phục tinh thần phấn chấn, đi kiểm tra quân doanh.

Mãi đến giữa trưa, Bình Nhi mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, dùng chút cơm. Nàng kêu nhũ mẫu ôm hài tử tới, hai mẹ con chơi đùa ở trên trường kỷ mềm mại, trôi qua một buổi chiều vui vẻ.

Hài tử đã đầy trăm ngày tuổi. Nhưng vì Trương Đại Pháo không phải là cha ruột, nên hắn cũng không nghĩ đến việc đặt tên cho hài tử. Bình Nhi trước mắt đặt cho hắn một nhũ danh gọi là Đông Nhi.

Khuôn mặt của Đông Nhi đã nảy nở, càng ngày càng giống cha hắn. Là một tiểu hài tử phấn phấn nộn nộn, vô cùng ngoan ngoãn lại thích cười, khiến ai gặp cũng yêu thích.

Bình Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn, thì nhớ tới Trịnh Hằng. Hai người đã xa cách gần một năm. Hắn hiện giờ đã ở kinh thành, chỉ sợ cả đời này đều không thể gặp được hài tử, càng đừng nói đến việc nhận lại con. Trong lòng Bình Nhi không khỏi có chút phiền muộn.

Khi nàng đang mang nỗi phiền muộn sầu não như vậy, Trương Đại Pháo lại mang theo Tôn Quỳnh đi vào. Thấy Bình Nhi đang ôm Đông Nhi, liền phân phó bà vυ' ôm Đông Nhi đi.

Cơ thể của Bình Nhi bị hắn lăn lộn suốt một tối hôm qua, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nên cũng không muốn đứng lên chào hai người đó. Lại thêm nhìn thấy Tôn hồ ly, sắc mặt của nàng còn trở nên xấu hơn.

Tôn hồ ly lại nịnh nọt mà cười cười tiến lên, đôi mắt xoay tròn nhìn ngắm cơ thể của Bình Nhi, nói, “Đệ đệ xin chảo Tiểu Tẩu tẩu.”.

Bình Nhi nghi hoặc nhìn về phía Trương Đại Pháo. Tòa viện này của nàng, trừ bỏ Trương Đại Pháo, thì chưa có nam nhân khác nào tiến vào. Hôm nay hai người tới đây là định làm gì?.

Mặt Trương Đại Pháo không biểu tình, nói, “Ta cùng với Tôn huynh đệ đã lâu không gặp gỡ. Hôm nay mời hắn tới chỗ này uống hai ly.”.

Bình Nhi thế nhưng lại có kinh nghiệm với việc này. Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cùng Trịnh Hằng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chính là do Vương Tử Đoan mượn cớ tụ tập uống rượu. Kỳ thật là muốn tìm cơ hội cho Trịnh Hằng.

Nhìn thấy bộ dạng đáng khinh háo sắc kia của Tôn hồ ly, nàng đã hết muốn ăn. Lại nói thêm, nếu không phải vì hắn, nàng cũng sẽ không bị thổ phỉ luân gian đùa bỡn, sau đó phải chia tay Vương Tử Đoan.

Nàng cứ tưởng Trương Đại Pháo đối tốt với nàng, thì ra trong mắt hắn nàng chỉ là một nữ nhân ai cũng có thể chơi. Nàng thừa nhận nàng đúng là da^ʍ phụ, nhưng cũng không có nghĩa là nam nhân nào nàng cũng sẽ tiếp nhận!

Nhưng hiện giờ nàng vẫn sẽ cho Trương Đại Pháo mặt mũi, trên mặt nở nụ cười, nói, “Là vậy à, vậy tướng quân chiêu đãi Tôn đại nhân cho tốt nhé. Nô gia thân mình không khoẻ, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.”.

Tôn hồ ly thấy mỹ nhân phải đi, trong lòng vô cùng không nỡ, liền ngăn cản nói, “Tốt xấu gì thì giờ ta cũng đã đến nhà của Tiểu Tẩu tẩu rồi, tính ra thì cũng là khách, Tiểu Tẩu tẩu chịu khó ngồi một lát với chúng ta rồi trở về phòng nhé?”.

Bình Nhi liếc xéo hắn, lại nhìn về phía Trương Đại Pháo nói, “Thân thể của thϊếp thật sự vô lực. Tướng quân vẫn là nên kêu những ca cơ trong phủ tới làm bạn với Tôn đại nhân đi.”.

Vốn dĩ Trương Đại Pháo cũng không phải hoàn toàn nguyện ý chia sẻ Bình Nhi với Tôn hồ ly. Tuy rằng nữ nhân này dâʍ đãиɠ, nhưng hắn vẫn thiệt tình thích nàng. Nếu nàng muốn tìm nam nhân, thì hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu. Còn nếu muốn hắn chắp tay đưa cho nam nhân khác chơi, hắn thật sự không muốn đâu.

Nếu không phải hôm nay Tôn hồ ly lại quấn lấy hắn, nói có thể đưa thêm nhiều vật tư quân nhu cho hắn, hắn mới không đáp ứng chuyện này.

Bình Nhi khăng khăng không muốn ngồi cùng, Trương Đại Pháo cũng không miễn cưỡng nàng. Chính mình tối hôm qua cũng đã đem nàng thao lộng tàn nhẫn. Nhìn tư thế đi đường của nàng lúc này cũng không ổn, thôi thì để lần khác tìm cơ hội cho Tôn hồ ly.

Nghĩ như vậy, nên hắn liền lôi kéo Tôn hồ ly đi uống rượu. Để Bình Nhi trở về phòng nghỉ ngơi.

Bình Nhi tất nhiên là giận một bụng. Giận Trương Đại Pháo, cũng giận chính mình vì cái gì không quản được cơ thể mình, lại giận Lâm Đống tới câu dẫn nàng!

Trong đầu suy nghĩ loạn cào cào, nửa tỉnh nửa mê nằm ở trên giường. Cơm chiều cũng không muốn ăn.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Bình Nhi cảm giác được một đôi tay đang sờ lên ngực mình. Lại nghe được hơi thở thô suyễn quen thuộc, liền biết là Trương Đại Pháo. Nhắm hai mắt, xuôi theo sự vuốt ve của hắn, thả lỏng thân mình.

Đôi tay cách lớp quần áo xoa nắn hai vυ' nàng trong chốc lát, liền nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y nàng, Bình Nhi được sờ đến thoải mái, trong miệng nhịn không được yêu kiều rêи ɾỉ.

Chỉ chốc lát sau liền có một cái miệng đầy mùi rượu thò qua, hôn lên môi nàng, câu lấy đầu lưỡi của nàng, cùng nàng triền miên hôn một cách nồng nhiệt.

Bình Nhi mơ mơ hồ hồ, cả người mềm mại, khe l*и phát ra từng cơn ngứa ngáy. Muốn tay hắn có thể sờ lên.

Vừa nghĩ như vậy, liền có một bàn tay thâm nhập giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón tay dính dâʍ ɖị©ɧ do nàng chảy ra, xoa nắn thịt hạch mẫn cảm kiều nộn kia. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của nàng.

Nàng thỏa mãn mà “Ân” một tiếng, ngón tay kia như được cổ vũ, lại chậm rãi cắm sâu thêm vào trong hoa huyệt của nàng.

Ngón tay linh hoạt như xà, ở trong hoa huyệt đưa đẩy. Còn ngón cái thì ấn lên vùng thịt hạch, ma sát nhẹ nhàng, một lát sau, lại tăng thêm một ngón tay ở trong hoa huyệt, chủ nhân của hai ngón tay đó sử dụng kỹ xảo linh hoạt mà ra ra vào vào ở hoa huyệt. Dâʍ ɖị©ɧ của nàng chỉ trong chốc lát đã thấm ướt chăn trải giường.