Bình Nhi Tình Sự

Chương 10

Sau trận hoan ái quá sức mãnh liệt này, Bình Nhi phải nghỉ ngơi suốt ba ngày mới có thể hồi phục. Trong ba ngày này, nàng cấm tuyệt Trịnh Hằng và Vương Tử Đoan đến gần nàng.

Đến mùa đông tuyết rơi ngập trời, Cửu vương gia đang ở kinh thành bỗng nhiên nhiễm bệnh bất ngờ qua đời, Trịnh Hằng thân là nhi tử duy nhất của Cửu vương gia, hắn phải về lại kinh thành chịu tang, kế thừa tước vị của phụ thân.

Còn Vương Tử Đoan và Bình Nhi cũng rời khỏi Hàn Châu, mang theo gia tài trở về quê để đoàn viên với gia đình.

Ai ngờ khi đang đi trên đường, bọn họ đến một vùng ngoại ô hẻo lánh, ngoài ý muốn gặp một đám thổ phỉ. Chẳng những bị đoạt đi mấy hòm vàng bạc. Bình Nhi cũng bị bắt lên núi. Vương Tử Đoan may mắn được thủ hạ bảo vệ mới có thể thoát thân, nhưng cũng tránh được việc bị thương.

Hắn đối với sự việc cướp bóc lần này, cảm thấy vô cùng khó hiểu, trước kia hắn cũng có nhiều năm kinh nghiệm hành tẩu trên đường, cũng đã làm tốt mọi sự chuẩn bị để ứng phó các tình huống có thể xảy ra. Vô luận như thế nào cũng không ngờ đến có thể xảy ra việc ngoài ý muốn như thế này. Vừa đau lòng cho số tài sản kia, lại càng thêm lo lắng cho Bình Nhi, nàng bị bắt lên núi chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Vì liên tục lo nghĩ như thế, hắn liền ngả bệnh, miệng vết thương sinh mủ kèm theo sốt cao không ngừng, mắt thấy muốn mất đi tính mạng. Cũng may bên người vẫn còn mấy người chưởng quầy đắc lực, thay hắn đưa tin tức đến Trương Đại Pháo.

Trương Đại Pháo là tướng quân thủ thành tại Hàn Châu. Trong tay có năm vạn binh mã. Nghe nói Vương Tử Đoan trên đường trở về nhà đã gặp cướp, hắn liền vội vàng hồi âm nói lập tức sẽ phái người tới tìm cách cứu viện.

Vương Tử Đoan ôm một thân bệnh tật, chờ đợi viện quân đến cứu.

Còn Bình nhi lúc này đang bị nhốt ở một gian nhà gỗ trên núi. Trong phòng có một cái giường đất. Nàng bọc áo choàng rúc vào một góc trong giường, run bần bật. Không biết nghênh đón mình sẽ là cái gì.

Ở bên ngoài bọn thổ phỉ đang cao giọng cười đùa la hét ầm ĩ. Hình như bọn chúng đang phân chia vàng bạc. Bình Nhi nghĩ đến Vương Tử Đoan không biết hiện giờ tình hình của hắn như thế nào, vết thương đã được chữa trị tốt chưa, trong lòng nàng cũng rất khổ sở lo lắng cho hắn. Khi nàng bị bắt đi, thấy hắn bị một tên thổ phỉ dùng đao chém vào sau lưng.

Nếu hắn không thể qua khỏi, nàng lại lọt vào trong tay bọn thổ phỉ, chỉ sợ là nàng cũng không thể sống được bao lâu. Nghĩ như vậy, nàng liền thấp giọng khóc nức nở. Không biết qua bao lâu, cánh cửa gỗ đang đóng chặt, bỗng nhiên bị một người đá văng ra. Một tên có thân hình cao lớn cường tráng, trên mặt là hàm râu quai nón, cất bước tiến vào. Đi đến mép giường nhìn nhìn Bình Nhi, giọng nói thô to cười ha hả.

“Quả nhiên là một vưu vật ! Lão tử lát nữa sẽ phải nếm thử mùi vị ra sao! Xem có dâʍ đãиɠ thiếu thao giống như trong lời nói của Tôn hồ ly hay không! Hiện tại ta sẽ đi uống rượu trước!” Nói xong liền đi ra cửa.

Bình Nhi nghe thấy hắn nhắc đến Tôn hồ ly, nàng lập tức đã hiểu tại sao mình và Vương Tử Đoan gặp phải trận tai họa ngày hôm nay.

Chỉ vì Bình Nhi là một vưu vật hiếm có, nàng được Trịnh Hằng và Vương Tử Đoan xem như bảo bối mà cất giấu, không giống như trước kia có thể hào phóng chia sẻ cho mọi người cùng nhau hưởng dụng. Điều này đã chọc đến Trương Đại Pháo và Tôn Quỳnh khiến hai tên đó bất mãn. Đặc biệt là Tôn Quỳnh, càng thèm nhỏ dãi nàng.

Trong mấy lần tụ hội, hắn đều mang theo ái thϊếp mỹ cơ của mình, muốn Trịnh Hằng trao đổi Bình Nhi để hắn có thể chơi. Trịnh Hằng lại không muốn, Bình Nhi cũng không thích hắn. Đối với sự nịnh nọt lấy lòng của hắn, nàng đều bày tỏ thái độ thực lãnh đạm.

Vài lần như vậy, Tôn Quỳnh liền ghi hận trong lòng. Thề nhất định phải đem Bình Nhi chơi chết mới cam tâm. Mà trùng hợp sao hắn và tên thổ phỉ Lý Đại Hồ Tử có vài phần giao tình.

Một tháng trước, hai người gặp nhau ở trong thành, Tôn Quỳnh trong lúc say rượu, đã nói với hắn bộ dạng lẳиɠ ɭơ, dâʍ đãиɠ yêu mị của Bình nhi, còn mắng Vương Tử Đoan và Trịnh Hằng ích kỷ, không xem hắn là bằng hữu. Bởi vậy Lý Đại Hồ Tử cũng sinh ra tâm tư đối với Bình Nhi, hắn ta âm thầm phái đàn em tới giám thị Vương Tử Đoan và Trịnh Hằng. Sau đó nghe thủ hạ hồi báo lại, xác nhận Bình Nhi đúng thật mỹ diễm xinh đẹp tuyệt trần, lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ.Tâm hắn càng trở nên ngứa hơn.

Hắn dựng lên một kế hoạch hoàn mỹ để cướp của, cướp người lại có thể trả thù cho bạn hắn Tôn hồ ly. Đến ngày hôm nay mọi chuyện đã diễn ra thật suôn sẻ khiến tâm trạng của hắn rất tốt.

Lúc này Bình Nhi cũng hận chết Tôn Quỳnh, lại không thể làm được gì khác. Chỉ có thể trách mình là phận liễu yếu đào tơ.

Khi đang miên man suy nghĩ, cửa gỗ lại lần nữa mở ra, hai nam nhân trẻ tuổi tiến vào. Đi thẳng đến bên người Bình Nhi. Nàng sợ tới mức trốn sâu vào góc giường. Hai tên nam nhân leo lên giường kéo nàng xuống.

Một tên trong đó vuốt mặt nàng, nở nụ cười dâʍ đãиɠ nói, “Thật là một đại mỹ nhân, không biết chúng ta có phúc phần được hưởng hay không. Nhìn khuôn mặt này, so với tiên nữ còn đẹp hơn.”.

Một tên khác bắt lấy cánh tay của Bình Nhi, tay còn lại vói vào áo choàng của nàng, nhéo lên vυ' nàng , “Bầu ngực thật lớn, so với Lưu quả phụ trên núi chúng ta còn lớn hơn nhiều!”.

“Ta cũng muốn sờ.”.

Bình Nhi giãy giụa hai cái, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lại không có cách nào phản kháng hai tên nam nhân này.

Hai tên này kéo nàng ra ngoài, trên đường đi cũng tranh thủ vuốt ve nàng, mang nàng đến khu vực đại sảnh đang thắp đèn đuốc sáng trưng. Khi đến trước cửa đại sảnh, một tên nam nhân trong đó sợ sau khi đưa nàng vào đại sảnh rồi sẽ không còn cơ hội sờ nắn nàng nữa. Đôi tay hắn tranh thủ xoa bóρ ѵú nàng, nói, “Tiểu tao hóa này thật dâʍ đãиɠ, chờ lão đại chơi xong rồi, sẽ thưởng cho chúng ta chơi!”.

Một tên khác cũng sờ lên khe l*и của Bình Nhi, hôn lên miệng nhỏ của nàng, “Đúng vậy, chờ lão đại chơi xong rồi, chúng ta có thể nếm thử hương vị của tiểu tao hóa này.”.

Bình Nhi trong lòng vô cùng chán ghét đôi tay của bọn họ, nhưng thân thể nàng lại không nghe theo lý trí, nàng bị hai người đùa bỡn đến mềm mại, khe l*и còn chảy nước róc rách. Nàng xấu hổ và giận dữ đến mức muốn đυ.ng tường.

Hai người đùa bỡn nàng đủ rồi, liền đem nàng tiến vào đại sảnh. Trong sảnh đang có mấy chục người ngồi uống rượu ăn thịt. Nhìn thấy nàng tiến vào, đều sôi nổi quay đầu nhìn ngắm.

Ngồi ở vị trí cao nhất đó là Lý Đại Hồ Tử. Nhìn thấy Bình Nhi tiến vào, vội vươn tay ra, mệnh lệnh nói, “Mau mau đem nữ nhân dâʍ đãиɠ này đến đây cho ta!”.

Bình Nhi bị hai người kéo đến trước mặt hắn. Lý Đại Hồ Tử đắc ý mà cười ha ha, đem Bình Nhi túm qua, ấn nàng ngồi lên đùi mình, nhéo cằm nàng, nhìn mắt nàng đang rơi đầy lệ, bộ dáng nhu nhược đáng thương, nói, “Quả nhiên là vưu vật, khóc lóc mà vẫn xinh đẹp như vậy! Khóc cái gì? Bất quá chỉ là một thϊếp thất của tên họ Vương kia. Ngươi còn muốn vì hắn mà thủ tiết sao? Chỉ sợ ngươi muốn thủ, thì chính cơ thể ngươi cũng thủ không nổi? Nghe nói tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của ngươi mỗi tối phải kẹp côn ŧᏂịŧ thì mới có thể ngủ được?”.

Bình Nhi bị hắn nhục nhã, nàng quay đầu đi, không muốn mở miệng nói chuyện với hắn.

Lý Đại Hồ Tử lại không chịu buông tha nàng. Xé toang áo choàng của nàng, lộ ra nửa bầu vυ' trắng nõn, hắn túm lấy núʍ ѵú, há mồm ngậm vào.

Bình Nhi nhịn không được mà run rẩy, hô lên một tiếng. Vừa xấu hổ vừa giận dữ mà đẩy đầu của hắn ra.

Lý Đại Hồ Tử không chút sứt mẻ, liếʍ hút được mùi ngon của núʍ ѵú. Còn nhân cơ hội bắt lấy tay của Bình Nhi, ấn lên côn ŧᏂịŧ lớn đã sớm đứng thẳng của mình, hắn buông núʍ ѵú của nàng ra, mệnh lệnh nàng, “Xoa cho gia! Xoa cứng rồi, chờ lát nữa sẽ thao ngươi thật tốt!”.

Mấy tên đàn em đang ăn thịt uống rượu bên dưới, thấy lão đại mỗi lần bắt được nữ nhân, đều sẽ thao người trước mặt bọn hắn. Nhóm người này tức khắc nhiệt huyết sôi trào.

Phải biết rằng nữ nhân luôn là thứ đồ vật khan hiếm trong ổ của bọn thổ phỉ. Cứ khi nào có kẻ có được cơ hội vào thành, thì sẽ được mấy tên còn lại hâm mộ. Hâm mộ kẻ đó có thể đi đến nhà thổ để giải tỏa.

Vì quá khan hiếm như vậy, nên các nữ nhân trên núi đều sẽ bị dùng chung. Nhóm lão đại chơi xong rồi, đến lượt nhóm cấp dưới chơi, cuối cùng là đến phiên mấy tên lâu la lục lạc.

Một đám thổ phỉ lưu manh dã man thô tục, một nữ nhân ở trên núi bị bọn họ lần lượt gian da^ʍ, đến khi xong chuyện thì cũng chỉ còn một hơi thở thoi thóp.

Trên núi tổng cộng có năm lão đại. Lý Đại Hồ Tử là đại đương gia. Bởi vậy Bình Nhi sẽ đưa cho hắn chơi đầu tiên.

Bình Nhi lúc này đã bị Lý Đại Hồ Tử mυ'ŧ vυ', lột đi một nửa quần áo trên người. Da thịt được chiếu sáng giống như ngọc như ngà. Làm thuộc hạ bên dưới càng thêm ngo ngoe rục rịch, nước miếng chảy ròng ròng. Có tên đã trở nên gấp gáp, vừa nhìn thân mình nàng, còn tay thì vói vào đũng quần, loát động côn ŧᏂịŧ cương cứng nhằm giải tỏa dục hỏa.

Hai vυ' của Bình Nhi bị Lý Đại Hồ Tử hút càng trở nên mượt mà đầy đặn, hai viên núʍ ѵú cũng đỏ bừng như hạt đậu đỏ, ngạnh ngạnh nhếch lên, trong ánh nến lập loè ướt mèm dầm dề. Khi nãy nàng đã bị hai tên lâu la kia khơi mào du͙© vọиɠ. Lúc này bị nam nhân đùa bỡn khe l*и, dâʍ ŧᏂủy̠ càng thêm tràn lan.

Tay của Lý Đại Hồ Tử đã chui vào giữa hai chân nàng. Sờ đến cánh thịt thấm ướt trơn trượt kia, lại mò được một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, thanh âm thô suyễn mà cười rộ lên, “Ha ha ha! Quả nhiên tao hóa này không rời khỏi nam nhân được, gia chỉ mới ăn vυ' nàng, phía dưới của nàng đã như lũ lụt!”.

Vừa nói, tay hắn đã bôi dính dâʍ ɖị©ɧ giơ lên cho thuộc hạ xem. Mọi người nhìn thấy tay của Lý Đại Hồ Tử lấp lánh ánh nước, hai ngón tay còn tách ra lộ rõ sợi tơ nước dấp dính, tiếng cười tức khắc vang lên. Hận không thể đoạt Bình Nhi từ tay Lý Đại Hồ Tử để cắm côn ŧᏂịŧ vào cái huyệt đầy nước kia, thao chết tiểu tao hóa này.

Có người chịu không nổi hô to, “Đại ca, Người thao nàng nhanh đi! Thao xong rồi đến phiên chúng ta! Khó khăn lắm mới gặp được dạng cực phẩm như vậy! Đêm nay mọi người không cần ngủ mà sẽ làm nàng ta cả đêm. Tất cả sẽ lấy hết bản lĩnh để làm chết tao hóa này!”.

Mọi người sôi nổi phụ họa, “Đúng đúng đúng! Đại ca nhanh thao nàng đi. Nàng ta dâʍ đãиɠ như vậy mà không nhanh thao, thật quá lãng phí thời gian!”.

“Phải thay nhau thao nàng!”.

“Để các huynh đệ nhìn xem tiểu huyệt của tao hóa này có hình dạng gì!”.

“Nghe xem nàng kêu rên như thế nào! Có phải so với Ngọc Kiều ở xuân hương lâu còn dễ nghe hơn!”.

Bình Nhi cảm thấy thẹn không chỗ trốn, chỉ muốn tìm thanh đao chấm dứt đời mình. Lúc này âm thanh ồn ào của đám người phía dưới, dường như đang sục sôi ý định luân phiên cưỡиɠ ɠiαи nàng, vì không muốn bản thân phải chịu thảm cảnh khủng khϊếp như vậy, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ chủ động ôm cổ Lý Đại Hồ Tử, đem vυ' dán vào ngực hắn cọ xát, ở bên tai hắn kiều thanh nói, “Đại gia, cầu đại gia thương tiếc, nô gia chỉ muốn hầu hạ một mình người. Người muốn chơi ta như thế nào cũng được. Không cần đem ta cho bọn hắn thao.”.

Lý Đại Hồ Tử cười lạnh bóp mông của Bình Nhi, nói, “Vừa rồi muốn ngươi xoa dươиɠ ѵậŧ, ngươi còn bày bộ dạng trinh tiết liệt nữ mà không chịu làm, lúc này nghĩ lão tử có thể buông tha cho ngươi sao? Để ta nhìn huynh đệ thèm khát ngươi mà không ăn được? Ngươi tưởng lão tử là hai tên họ Vương và họ Trịnh sao? Vì tiểu tao hóa ngươi, mà đến nghĩa khí huynh đệ cũng từ bỏ. Ngươi nha, chính là một cái họa thủy. Họa thủy thì phải bị thao chết! Lão tử chẳng những muốn chơi đủ ngươi, mà 50 huynh đệ thuộc hạ của ta cũng phải chơi đủ ngươi thì mới được!”.

Nói xong, liền giống như dã thú xé toạc quần áo trên người Bình Nhi, ném vào trong đám người. Trong đám đó có người túm được qυầи ɭóŧ của Bình nhi, nhìn qυầи ɭóŧ kia dính một lớp dâʍ ŧᏂủy̠, nở nụ cười dâʍ đãиɠ đưa lên mũi ngửi say mê.

“Tiểu tao hóa này không hổ là vưu vật, đến dâʍ ɖị©ɧ cũng ngọt như vậy!”.

Nhìn mấy người kia tranh đoạt qυầи ɭóŧ của nàng, trong lòng Bình Nhi tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng, chỉ sợ bản thân mình hôm nay không thể sống sót nổi.

Lý Đại Hồ Tử thừa lúc này, đem Bình Nhi ấn trước bàn, đứng lên cởϊ qυầи, đỡ đại dươиɠ ѵậŧ đen bóng như thanh đao đang nằm lấp ló trong lớp lông dày kịt nhắm ngay lồ l*и ướt đẫm của Bình Nhi, đôi tay cầm mông nàng, hóp bụng dùng sức, đem dươиɠ ѵậŧ thọc ngay vào trong khe l*и của Bình Nhi.

Bình Nhi ngã trên bàn, kêu lên một tiếng. Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa bỗng nhiên vọt vào trong hoa huyệt, nháy mắt đã đâm thẳng tới cửa tử ©υиɠ của mình. Khiến nàng vừa thoải mái vừa khó chịu.

Lý Đại Hồ Tử thuận lợi cắm đi vào, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong đã được khe l*и của nàng bọc gắt gao, luyến tiếc buông ra, quả thực mất hồn vô cùng. Mắng to “Tao hóa!” Liền ấn eo nàng xuống, gấp gáp mà thọc vào rút ra.

Thân hình của Bình Nhi theo sự đỉnh động của Lý Đại Hồ Tử mà đong đưa. Hai bầu vυ' bị cánh tay đè ép mà thay đổi hình dạng. Trên mặt nàng chảy đầy nước mắt, nhưng thân dưới lại nghênh đón hành động cắm vào hung ác mãnh liệt của nam nhân .

Dươиɠ ѵậŧ kia vừa cứng lại còn có một độ cong nhất định, có thể ma sát vách tường trong khe l*и của nàng. Tốc độ đưa đẩy của hắn cũng cực nhanh, chỉ chốc lát sau, liền cọ xát hoa huyệt khiến nó ngứa đến khó nhịn. Nàng nỗ lực khắc chế không rên thành tiếng, nhưng đến lúc cao trào thì không thể nhịn được nữa, mị thanh kêu lên, khe l*и một trận co rút rồi co rút, vặn vẹo mông, kẹp chặt căn dươиɠ ѵậŧ kia, tiết dâʍ ɖị©ɧ.

Lý Đại Hồ Tử cảm thấy sau khi nàng tiết thân, đại dươиɠ ѵậŧ của hắn còn bị bao vây càng thêm chặt chẽ, rút ra đút vào đều khó khăn hơn rất nhiều. Suýt nữa bị nàng ép phải xuất tinh. Nhịn không được hung hăng đánh vào cặp mông đang cuộn sóng đong đưa của Bình Nhi. Mắng, “Tao hóa! Lão tử suýt chút nữa bị ngươi kẹp tới mức phải bắn ra, ngươi sốt ruột muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão tử đến vậy sao? Gấp cái gì, chờ lát nữa sẽ cho ngươi ăn. Huynh đệ của ta ai cũng có nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, luân phiên từng người sẽ rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho ngươi, khẳng định có thể cho âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này ăn no!”.

Bình Nhi lắc đầu, khóc ròng nói, “Không cần a. Đại gia người tha cho ta đi! Tha ta. Ân a, không cần luân gian ta.”.

“Không phải ngươi muốn là được!” Lý Đại Hồ Tử lại lần nữa nhanh chóng trừu động, lúc này giữa kẽ mông trắng như tuyết, sẽ thấy thêm một cây côn ŧᏂịŧ đen bóng lúc ẩn lúc hiện, âm thanh bạch bạch bạch va chạm giữa thân thể truyền khắp toàn bộ đại sảnh.

Người phía dưới bị tình cảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, tiện tay bắt lấy các nữ nô đang hầu hạ phục vụ, lột sạch xiêm y, thao lộng ngay tại chỗ.

Đã có người đi đầu, những người khác cũng không nhẫn nhịn nữa. Nhanh chạy về hướng nhà bếp bắt nữ nhân mang đến đại sảnh. Tổng cộng là có khoảng năm sáu nữ nhân để nam nhân bọn họ thay phiên chơi đùa.