Khi Vương Thuận còn đang ngẩn người suy nghĩ, Bình Nhi tránh thoát hắn tay, tay nàng bỗng nhiên duỗi xuống, cầm căn mệnh tử của hắn.
Đồ vật thô to kia, một bàn tay của Bình Nhi cầm không hết. Kinh ngạc chớp mắt một cái, trong lòng không khỏi run lên. Trong lúc nhất thời cả người truyền đến một trận tê dại như có dòng điện chạy qua, hoa huyệt liền ướŧ áŧ. Mặt nàng đỏ lên, thầm mắng chính mình hiện giờ thật là không thể rời khỏi nam nhân. Vào lúc này rồi mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện được thao huyệt.
Mà côn ŧᏂịŧ của Vương Thuận tuy to lớn đồ sộ thật, nhưng chưa từng được tay nữ nhân chạm qua, lúc này đột nhiên được người cầm lấy, không hề phòng bị, thân mình hắn run run hừ kêu ra tiếng, “Ân a!”.
Hắn đột nhiên hít sâu. Không thể tưởng tượng được mà nhìn Bình Nhi, cũng không biết nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh choáng váng. Côn ŧᏂịŧ lớn xưa nay chưa từng có cảm giác vừa trướng đau lại vừa sảng khoái như thế này. Mặt không chịu được khống chế mà đỏ bừng lên.
Bình Nhi cầm đại gia hỏa của Vương Thuận, thấy hắn phản ứng như thế, liền hiểu được, cười duyên một tiếng, mị thanh nói, “Nha, nguyên lai vẫn là một đồng nam nha! Nửa năm trước thấy ngươi khi dễ ta, nhìn ngươi rất có kinh nghiệm, nguyên lai đều là giả hết.” Tiếng cười như chuông bạc từ trong miệng nàng phát ra.
Vương Thuận bị nàng nhắc tới chuyện của nửa năm trước, tâm huyết liền dâng lên. Sau lần đó, hắn tuy rằng sợ hãi Vương Tử Đoan trách cứ. Nhưng đầu óc vẫn ngăn không được mà hồi tưởng thân mình và vυ' của Bình Nhi, cùng với hình dáng khe l*и của nàng. Thậm chí ngay cả độ ấm bên trong khe l*и kia, cùng với xúc cảm mềm mại của bầu ngực đều nhớ hết sức rõ ràng.
“Tao hóa!” Hiện tại Bình Nhi còn cười nhạo hắn vẫn là một thân đồng tử. Kêu hắn sao có thể nhẫn nhịn được? Hắn cắn răng mắng một tiếng. Giơ tay xé rách áo trên của Bình Nhi, kéo cái yếm hồng nhạt, lộ ra hai vυ' no đủ kia.
Bình Nhi thấy hắn bắt đầu động thủ, liền cao giọng nói, “Vương Thuận, ngươi dám động đến ta, là không muốn sống nữa hay sao? Đã quên mất lần trước hứa với ta như thế nào rồi sao?”.
Đầu óc Vương Thuận lúc này chỉ toàn ngập tràn ý niệm trừng phạt nàng, đem nàng thao thật hung mãnh. Làm sao còn nghe được lời nàng nói. Đôi tay gấp đến không chờ nổi mà xoa lên cặρ √υ' kia, thô suyễn nói, “Vậy cũng chờ đến khi nô tài làm xong người đã rồi lại tính tiếp! Nô tài chịu hết nổi rồi!”.
Cặρ √υ' no đủ ở trong tay của Vương Thuận biến hóa thành mọi hình dạng, da^ʍ mĩ đến cực điểm. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn nắn bóp tàn nhẫn thô bạo.
Bình Nhi bị người nắm được chỗ mẫn cảm, vô lực mà xoắn thân mình, cao giọng rêи ɾỉ, chỉ cảm thấy ngực vừa đau lại vừa ngứa, “Đừng xoa mạnh như vậy. Sắp hỏng rồi Thuận Tử. Nhẹ chút đi a.” Bàn tay đang nắm côn ŧᏂịŧ của hắn bất đắc dĩ phải buông ra, để ngăn cản cánh tay của nam nhân đang tàn sát bừa bãi trước ngực nàng, đấm lên bờ vai của hắn.
Vương Thuận bị Bình Nhi giãy giụa kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng khiến hắn không kiềm được mà thêm hưng phấn, lúc này đã đã nứиɠ vô cùng, hắn buông vυ' nàng ra, đầu gối tách ra hai chân của Bình Nhi, làm nàng không cách nào chạy thoát. Một tay bắt lấy đôi tay của nữ nhân, một cái tay khác thoát đi đai lưng quần của mình.
Hôm nay hắn nhất định phải thao được nàng! Nữ nhân này, hắn suy nghĩ hơn nửa năm. Mỗi ngày nhìn nàng cùng Vương Tử Đoan thao huyệt, cùng Trịnh Hằng không phân biệt hoàn cảnh mà điên loan đảo phượng. Cặρ √υ' lúc nào cũng lung lay trước mắt hắn, nhưng hắn lại sờ không tới ăn không được, khiến hắn ghen ghét đến đỏ mắt.
Thứ đồ vật kia thô to cứng ngắc kia đã đặt trước lỗ l*и của Bình Nhi. Miệng nàng bị Thuận Tử lấp kín, lung tung hôn lên. Vυ' còn được tay hắn nắm chặt. Bình Nhi đã vô lực phản kháng, tự biết hôm nay trốn không thoát.
Nghĩ đến thứ thô to kia đang ở trước lỗ l*и của nàng, chỉ chốc nữa thôi là sẽ cắm vào trong hoa huyệt của mình, nàng sợ hãi, lại có chút chờ mong, muốn nếm thử tư vị của nó, nhưng đồng thời cũng sợ bị xé rách. Trong sự mâu thuẫn như vậy, dâʍ ŧᏂủy̠ lại chảy ào ạt tựa như dòng suối, không ngừng róc rách tuôn trào, làm ướt côn ŧᏂịŧ lớn của Vương Thuận.
Vương Thuận lúc này đã chảy mồ hôi đầy đầu, hắn thở hồng hộc, đỡ côn ŧᏂịŧ của mình, thanh âm mang theo một tia run rẩy nói, “Bình Nhi tốt, di nương tốt. Nga. Nô tài luôn muốn thao người. Rốt cuộc cũng đã có thể thao được tiểu huyệt của người. Cho dù ngày mai tiểu nhân đi gặp Diêm Vương cũng không oán. Nga, tỷ tỷ tốt, ta đi vào đây.”.
Nói xong, liền đem côn ŧᏂịŧ lớn đỏ đậm cứng như sắt kia, qυყ đầυ giống như trứng vịt, hướng đến khe l*и của Bình Nhi đẩy đi vào.
Bình Nhi sợ mình phải chịu khổ, vặn vẹo thân mình nói, “Ngốc tử. Ân a. Ngươi chậm một chút, ngươi chờ dính thêm chút dâʍ ŧᏂủy̠ của ta thì hẵng tiến vào. Ân. Chờ dính thêm chút ít dâʍ ŧᏂủy̠ đi. Chậm một chút, chậm một chút hãy vào. Đừng có gấp a. Tỷ tỷ sẽ bị ngươi làm căng nứt mất.”.
Vương Thuận cũng là một người thông minh linh hoạt, biết Bình Nhi ăn không tiêu nếu mình lập tức thọc vào, liền đem côn ŧᏂịŧ đưa vào một chút, lại rời ra khỏi. Hắn còn lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng bôi lên thân gậy của mình, để côn ŧᏂịŧ được bôi trơn đầy đủ, rồi mới đẩy sâu vào nàng thêm một chút.
Như thế lặp đi lặp lại vài lần, nhục động tao lãng mất hồn kia của Bình Nhi đã có thể đem đại gia hỏa của hắn nuốt vào hơn phân nửa, hai cánh môi âʍ ɦộ bị căng ra, vừa đáng thương lại vừa dâʍ đãиɠ.
Vương Thuận nhìn tiểu tao huyệt chảy nước róc rách, mà vẫn gắt gao bọc đại dươиɠ ѵậŧ của mình, khe l*и bị căng đến mức như muốn vỡ ra, viên thịt đậu kia cũng bị đâm đến thay hình đổi dạng. Hắn cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào. Gian nan mà rút ra đại dươиɠ ѵậŧ đang bị khe l*и của Bình Nhi hút đến căng chặt, trong miệng cắn răng nói, “Ngô. Bình Nhi tỷ tỷ, huyệt của người hút ta thật tốt. Kẹp chết đệ đệ rồi. Hoa huyệt này quả thực muốn ăn thịt người!”.
Bình Nhi thầm nghĩ đồng nam quả thật rất thú vị, liền đem hai chân kẹp lấy eo hắn, kiều thanh nói, “Tỷ tỷ còn không chưa trách ngươi đâm thủng ta đâu. Ngươi vậy mà còn dám oán trách ta. Không muốn thao ta nữa, thì có thể đi ra ngoài nha!”.
Vương Thuận sao có thể chịu lui ra ngoài, lại đem côn ŧᏂịŧ đang trướng to thêm một vòng nỗ lực hướng đến khe l*и của Bình Nhi đâm sâu thêm một tấc, cúi người, trong mắt tràn đầy trìu mến mà nhìn nàng, hạ thân chậm rãi trừu động, thâm tình nói, “Bình Nhi tỷ tỷ, ta rốt cuộc đã có thể thao được người. Người không biết mỗi lẫn ta nhìn thấy đại thiếu gia và Trịnh công tử cùng người tự do tự tại thao huyệt, trong lòng có biết bao nhiêu là hâm mộ! Ta chỉ nghĩ có một ngày cái huyệt dâʍ đãиɠ này của người chỉ thuộc về một mình ta thì thật tốt! Thật muốn đem ngươi từ bên người bọn họ trộm đi, giấu đi.”.
Bình Nhi kinh ngạc mà nhìn hắn, “Ngươi thích tỷ tỷ đến như vậy sao?”.
Vương Thuận hưng phấn mà gật đầu, “Thích! Thập phần thích!”.
Bình Nhi trong lòng dâng lên niềm cảm động vô số kể, hai tay ôm lấy phía sau lưng hắn, nói, “Vậy bây giờ liền dùng hết sức thao tỷ tỷ đi. Để tỷ tỷ nhớ kỹ ngươi. Nhớ kỹ tư vị đại dươиɠ ѵậŧ này của ngươi. Úc. Thật thô.”.
Vương Thuận lần đầu tiên trải qua chuyện hoan ái, dù cho ngày thường vẫn nghe được Bình Nhi nói những từ ngữ phóng đãng, nhưng lần này nàng nói cho chính mình nghe, thì lại có một phen cảm thụ khác. Cực độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng hưng phấn, làm hắn cảm thấy tinh quan của mình khó thủ. Thống khổ mà gào rống một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền từ côn ŧᏂịŧ mãnh liệt mà phun ra, bắn ào ào vào trong huyệt da^ʍ của Bình Nhi.
Bình Nhi bị luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đồng tử bắn ra khiến cả người nàng thoải mái, hai chân kẹp chặt eo thon của hắn, huyệt thịt ma sát côn ŧᏂịŧ kia. Nàng cũng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.
“Ân a. Thuận Tử bắn thật nhiều nha. Đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đồng nam. Ân. Bình Nhi thật thích.”.
Vương Thuận không cam lòng với việc chỉ trong chốc lát mà hắn đã bắn ra như vậy. Nhưng thật bất đắc dĩ, thứ đồ vật giữa hai chân kia lúc này không biết là do hổ thẹn hay là sợ hãi, mà đã trở nên mềm nhũn, lọt ra khỏi khe l*и của Bình Nhi.
Bình Nhi nhìn bộ dáng tức giận quẫn bách của Vương Thuận, thật sự vẫn còn tính trẻ con. Trong lòng cũng không đành, ôn nhu dỗ dành hắn, “Không sao, đồng nam tử đều là như thế này. Không cần tức giận, ngươi giao hợp nhiều lần cùng với nữ nhân thì sẽ tốt lên thôi.”.
Trải qua hơn nửa năm hoan ái. Mấy ngày này lại được Trịnh Hằng cầm rất nhiều xuân cung đồ dạy dỗ, Bình Nhi hiện giờ đối với chuyện trên giường đã có sự hiểu biết không ít. Bởi vậy nàng biết đại bộ phận đồng nam lần đầu tiên đều không thể kéo dài.
Vương Thuận thế nhưng lại thập phần không hài lòng, hắn một lòng muốn thỏa mãn Bình Nhi. Làm nàng thích đại đồ vật của mình. “Ta thật vô dụng, chưa làm cho tỷ tỷ thoải mái liền bắn. Ta…..”.
Bình Nhi nói, “Không có gì đáng ngại. Ngươi còn nhỏ, mặc dù hôm nay phá thân đồng tử, về sau cũng không thể tham ăn. Phải tiết chế một chút, biết chưa?”.
“Ta biết.” Vương Thuận rầu rĩ không vui nói.
Hai người trầm mặc một lát. Bình Nhi ho nhẹ một tiếng, “Ngươi nhanh đi đi. Tiểu tử ngốc. Lát nữa chỉ sợ Trịnh công tử trở về sẽ lấy cái mạng nhỏ này của ngươi. Chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho hắn. Ngươi đi nhanh đi!”.
Vương Thuận lúc này cũng ý thức được hôm nay mình đã phạm một sai lầm lớn. Chỉ sợ sự tình bại lộ, chẳng những Trịnh Hằng muốn tìm hắn tính sổ, đại thiếu gia Vương Tử Đoan cũng sẽ không tha cho hắn. Rốt cuộc Bình Nhi là ái thϊếp của chủ nhân. Gia có thể đem nàng đưa cho bằng hữu chơi, thì không có nghĩa hạ nhân của gia có thể nhúng chàm nàng.
Nghĩ như vậy, Vương Thuận liền nhanh chóng mặc quần áo. Đi được hai bước rồi, lại lưu luyến mà quay lại, ôm lấy Bình Nhi hung hăng hôn một phen, nghiêm túc nói với nàng, “Người chờ ta, một ngày nào đó ta sẽ đem người mang đi! Bảo hộ người. Để người chỉ thuộc về một mình ta! Chỉ cùng với ta lên giường!”.
Đợi hắn đi rồi, Bình Nhi ngẩn người trong chốc lát, cười lắc đầu đứng dậy đi rửa sạch thân mình. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam đồng tử, theo chân nàng chảy xuống, vương vãi đầy đất.
Nàng ở trong phòng tắm ngồi xổm xuống, đem ngón tay vói vào trong khe l*и, hai mắt khép hờ, cái miệng nhỏ giương lên, rêи ɾỉ ra tiếng.
Khe l*и còn lưu lại cảm giác bị côn ŧᏂịŧ thô to kia cắm vào. Càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập theo nàng moi ra, chảy trên trên mặt đất, vang lên âm thanh tí tách.
“Ân. Ngốc tử. Tỷ tỷ có được thân đồng tử của ngươi là đã thỏa mãn. Nga a. Không dám hy vọng xa xôi sẽ được ngươi bảo hộ. Ân a. Thật nhiều. Có cơ hội lại cắm tỷ tỷ một lần thì tốt rồi. Đại dươиɠ ѵậŧ thật thô. Lấp đầy tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của tỷ tỷ.”.
Nàng một bên tưởng tượng, một bên xoa nắn khe l*и, chỉ chốc lát sau Bình Nhi lại nghênh đón thêm một lần cao trào. Run rẩy thân mình mị hoặc kêu lên, tiết âm tinh đầy đất. Nàng lúc này giống như một yêu tinh quyến rũ phóng đãng đạo hạnh ngàn năm chuyên đi hút tinh của nam nhân.
Vương Thuận thừa dịp Trịnh Hằng không ở đây, trộm gian da^ʍ Bình nhi, sau đó suốt đêm chạy trốn, chuyện này sáng ngày hôm sau quản gia ở biệt uyển đã báo lên Trịnh Hằng.
Hắn vừa nghe tới việc hắn chỉ mới rời đi một ngày, yêu tinh dâʍ đãиɠ Bình Nhi kia liền thông đồng với Vương Thuận, lập tức có cảm giác bị mang nón xanh, trong lòng giận dữ. Cưỡi tuấn mã chạy ngay về biệt uyển, tính toán hung hăng giáo huấn tiểu nữ nhân phóng đãng này.
Bình Nhi lúc này cũng nghe được chuyện Vương Thuận đào tẩu từ bọn nha đầu. Cũng biết chuyện ngày hôm qua của mình và hắn đã giấu không được. Trong lòng đang lo lắng nếu như bị Vương Tử Đoan biết, hắn sẽ trừng phạt mình thế nào. Không ngờ đến vậy mà Trịnh Hằng lại nổi giận đùng đùng mà đến đây trước, muốn xử lý chuyện ngày hôm qua của nàng.
Nàng mới tỉnh lại, còn chưa rời giường, cũng chưa trang điểm. Tóc rối tung ở sau lưng, trên người cũng chỉ ăn mặc một lớp áo ngủ hồng nhạt.
Trịnh Hằng đẩy cửa tiến vào, trong tay còn cầm roi ngựa.
Bình Nhi vừa thấy tư thế của hắn, liền bị dọa khiến khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch. Bọn thị nữ trong phòng thấy thế đã tán loạn chạy trốn. Bình Nhi kinh hoàng mà nhìn rõ hai chữ thịnh nộ viết trên mặt nam nhân, hắn đi từng bước đến gần mình. Bởi vì sợ hãi, trong mắt đã ngưng tụ làn hơi nước, thân mình cũng không khống chế được mà hơi hơi run lên.
Trịnh Hằng thấy nàng ngồi liệt trên giường, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến ngây ngốc, trái tim hắn đã mềm đi ba phần. Đi đến trước mặt, nhìn hai mắt nàng yên lặng rơi lệ, trận hỏa khí bạo nộ khi mới vừa xuống ngựa kia đã tắt đi một nửa.
“Hôm qua có phải nàng vụиɠ ŧяộʍ hay không? Có phải để cho Vương Thuận thao nàng hay không?” Trịnh Hằng lấy roi chỉ vào Bình Nhi, miễn cưỡng lạnh giọng hỏi.
Bình Nhi thuận theo gật đầu, vô lực mà rũ xuống hai bả vai, ai oán nói, “Dạ.” Đúng là nàng cùng Vương Thuận làm chuyện đó. Đích xác là chuyện vụиɠ ŧяộʍ. Nàng không cách nào chối cãi lại.
Trịnh Hằng nháy mắt siết chặt roi trong tay giơ lên, bá! Một thanh âm vang lên, Bình Nhi thân mình run lên, nhắm mắt lại co rút thành một đoàn. Ý nghĩ chợt loé lên, tâm nàng đã lạnh, chuẩn bị nhận lấy cái chết. Dù sao chuyện này mà bị phát hiện, phía nữ nhân chưa bao giờ có kết cục tốt. Nàng chọc tới người quyền quý như Trịnh Hằng, sao còn có thể giữ mạng sống?.
Trịnh Hằng tiếp tục giơ roi lên, lại không có cách nào hạ xuống được nữa, trong lòng vô cùng phức tạp. Thấy nàng bị dọa đến đáng thương như vậy, vốn chính là một hồ ly dâʍ đãиɠ mảnh mai, mình lại không phải phu quân của nàng. Biết nàng bị một cái gã sai vặt thao, nổi giận như vậy làm cái gì? Bất quá chỉ là một người nữ nhân, hắn chơi được, thì người khác cũng chơi được. Nhưng hắn thật khó có thể tiếp thu chuyện nàng lại cùng tiểu tử choai choai kia thông đồng! Như vậy cũng quá tiện nghi cho tên tiểu tử đó, có thể thao được tao huyệt cực phẩm này!.
Bình Nhi thấy hắn nửa ngày cũng không có động tĩnh, liền thật cẩn thận mà mở ra hai mắt, đem biểu tình rối rắm phức tạp trên mặt nam nhân nhìn rõ. Nàng liền lập tức thông suốt, người này có thể cũng có vài phần thật tình thật ý với mình, nên mới không nhẫn tâm giáo huấn nàng, liền kiều thanh kiều khí mà kêu một tiếng, “Công tử.” Từ trên giường đứng dậy ôm lấy eo hắn, thân mình mềm mại dán sát trên người hắn, tiếp tục nói, “Chuyện hôm qua Bình Nhi đã sai rồi.”.
Trịnh Hằng thình lình được ôn hương nhuyễn ngọc tràn vào đầy trong cõi lòng, roi trong tay liền rơi xuống đất, một tay đem nàng bế lên, ôm nàng ra khỏi giường. Đem nàng dựa vào vách tường bên cạnh. Nắm cằm nàng, hung tợn nói, “Nàng còn có thể da^ʍ đến như vậy? Ân? Một ngày không có nam nhân liền chịu không nổi? Sao lại da^ʍ đến như vậy? Ta xem nàng da^ʍ đến mức có thể chọc ra tai họa!”.
Bình Nhi ủy khuất mà vểnh vểnh miệng nhỏ, khóe mắt treo nước mắt, kiều thanh nói, “Bình Nhi chỉ là nữ tử yếu mềm, Vương Thuận kia muốn cưỡиɠ ɧϊếp nhân gia, nhân gia sức lực nhỏ sao có thể tránh thoát được? Thân bất do kỷ cho nên mới bị hỗn đản kia thực hiện được. Thϊếp cũng thật oan uổng. Ngươi xem cánh tay của thϊếp đều bị hắn siết chặt đây này.” Nàng kéo tay Trịnh Hằng đặt lên nhũ hoa của mình, “Nơi này cũng bị thương đó. Bị hắn cắn mà sưng đỏ, trầy xước hết.”