BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 10
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương đỡ đầu Hạ Tình Tuyết, đưa lưng về phía cửa mà đút cho cô nàng ít nước, chờ một lúc, lại nhỏ giọng nói bên tai: “Tạm thời khoan hẵng mở mắt. Tiểu Tuyết, em là dị nhân. Em có thể lợi dụng dị năng, có thể khống chế nó. Thế nên đừng gấp, cứ từ từ… Thử thu miếng băng gạc này xem sao.”
Hạ Vị Sương nhét vào tay Hạ Tình Tuyết một miếng băng vải. Lát sau, băng vải biến mất.
Hạ Tình Tuyết vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nói bằng giọng thì thào: “Em là dị nhân thật sao?”
“Đúng vậy. Chúc mừng em.” Hạ Vị Sương nói, “Mấy thứ này đi đâu?”
Hạ Tình Tuyết nhắm mắt, cau mày như đang ngẫm nghĩ: “Hình như trong lòng bàn tay em có một thế giới khác. Mấy thứ này đều ở đó.”
“Em có lấy ra được không?”
“Được!”
Sau vài lần thử, hai người đã xác định được dị năng của Hạ Tình Tuyết. Cô nàng có thể thoải mái cất vào, lấy ra những món nhỏ, món lớn thì tương đối cố sức. Thứ to lớn, nặng nề như ô tô, gần như sẽ rút hết toàn bộ tinh lực của cô nàng.
Hạ Vị Sương suy tư một lúc, rồi thấp giọng nói bên tai Hạ Tình Tuyết: “Tiểu Tuyết, có lẽ tối nay tụi mình phải đi.”
“Hả?”
“Đây là một cơ hội tốt. Chiếc xe kia ở trong không gian của em.” Hạ Vị Sương nắm tay Hạ Tình Tuyết, mắt lạnh lẽo, “Chờ lát nữa chắc chắn bọn chúng sẽ gọi em qua, thuyết phục em nhập bọn với chúng. Đó là cơ hội tốt nhất. Hơn nữa… chúng ta không thể kéo dài.”
“Tại sao?” Đoạn trước Hạ Tình Tuyết có thể hiểu, nhưng đoạn sau lại không rõ lắm.
Hạ Vị Sương mập mờ nói: “Chúng ta kéo dài càng lâu thì sẽ có càng nhiều người bị thương tổn. Hơn nữa, chị nghi nơi này có thứ gì đó, nhất định còn đáng sợ hơn cả xác sống bình thường.”
Ở đây không có sâu, không có xác sống. Rõ ràng nằm ở ngoại ô, trong sân cũng có cây liễu và cỏ xanh, nhưng đêm hè vốn nên rộn vang tiếng côn trùng, ếch nhái lại yên tĩnh đến mức khiến người ta sởn gai ốc. Hạ Vị Sương không cách nào bỏ qua sự khác thường ấy. Cảm giác nguy hiểm mà nó mang lại thậm chí còn nghiêm trọng hơn hai gã đầu vàng, đầu đỏ nhiều.
Về phương diện nào đó thì Hạ Tình Tuyết trước giờ vẫn luôn ỷ lại Hạ Vị Sương. Thế nên cô nàng thẳng thừng đồng ý. Tất cả hành động, cô đều sẽ chấp hành theo chỉ thị của chị họ.
…
Chín giờ tối, Hạ Vị Sương căn cứ vào những tin tức nhìn thấy trên mạng lúc trước mà ước chừng ra thời gian người bị thương biến thành xác sống, sau đó mới để Hạ Tình Tuyết vờ như vừa tỉnh lại. Gã lưu manh kia vừa thấy thế liền muốn dẫn Hạ Tình Tuyết đi gặp đại ca.
Hạ Vị Sương ở lại, do một gã lưu manh khác trông chừng. Như vậy thì Hạ Tình Tuyết có muốn làm gì đi nữa cũng phải bận tâm đến an nguy của Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cười cười với em họ, để cô nàng đừng lo lắng cho mình, cứ chuyên tâm đi đàm phán với đám đầu vàng kéo dài thời gian.
Chừng hai mươi phút sau, bên ngoài bỗng nhiên phát sinh rối loạn. Nơi này cách âm không tốt, chẳng mấy chốc mà gã lưu manh canh cửa đã nghe rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra một người trong đội hai lúc quay về đã bị mẹ của cô bé kia cào bị thương. Chính hắn sợ không dám nói mà lặng lẽ trốn đi. Giờ biến thành xác sống lại bắt đầu ra làm loạn.
Hạ Vị Sương vờ sợ hãi nói: “Chỗ này tối như vậy, có xác sống đến cũng không nhìn thấy. Chúng ta ra chỗ sáng đi.”
Lưu manh canh cửa có phần lưỡng lự.
Hạ Vị Sương đốc thêm: “Cậu xem, cậu ngay cả vũ khí còn chẳng có bên người, gặp phải xác sống thì biết làm sao? Chúng ta qua tụ họp với mọi người. Tôi chạy không thoát, cậu cũng càng an toàn, vậy không tốt hơn à?”
Nhà xưởng có một máy phát điện dự phòng nhưng trữ lượng than đá không nhiều lắm, đường dây cũng đã kéo sẵn, thế nên chỉ mở đèn ở phân xưởng gia công lớn nhất. Bình thường mọi người cũng hoạt động tại đó.
Lưu manh canh cửa bị thuyết phục, bèn mở cửa thả Hạ Vị Sương ra. Mà chân Hạ Vị Sương còn thương tích, chạy không được, phải đỡ mới có thể đi.
Hạ Vị Sương cười cười với hắn, rồi bất chợt giơ tay. Chất lỏng cay nóng hắt vào mắt gã lưu manh. Hắn lập tức che mắt, kêu la lui về phía sau.
Hạ Vị Sương cất lọ dầu nóng đi, lại nhịn đau chạy đến đại sảnh sáng ánh đèn, hô: “Không tốt, bên ngoài có người bị cắn!”
Nơi này đã sớm hỗn loạn. Đầu vàng và đầu đỏ đang lớn tiếng quát kêu mọi người bình tĩnh. Cho dù bọn họ có dị năng, có thể giết chết xác sống thật dễ dàng nhưng lại không ngăn được khi xác sống đến từ chính anh em mình. Chỉ sơ sẩy một chút mà gã đồng bọn biến thành xác sống đã làm bị thương thêm mấy người.
Hiện tại lòng người hoảng sợ. Dù là thủ lĩnh thì nhất thời cũng không thể khống chế tình hình. Tất cả đều sợ hãi người bên cạnh biến thành xác sống. Hạ Vị Sương vừa dứt lời, nơi này lại càng trở nên hỗn loạn.
Hạ Tình Tuyết đang đứng bên cạnh đầu đỏ. Vừa bắt gặp ánh mắt Hạ Vị Sương, cô lập tức xoay người bỏ chạy.
Đầu đỏ thấy thế, vội truy đuổi theo bản năng. Hắn là dị nhân biến dị sức mạnh, nhưng những thứ khác chẳng có gì thay đổi. Hạ Tình Tuyết vô cùng nhanh nhẹn, nhất thời gã kia không cách nào đuổi kịp.
Đầu vàng hét lên: “Đủ rồi!”
Rồi hắn nâng tay, lòng bàn tay bắt đầu nóng cháy. Hạ Vị Sương đứng cạnh cửa, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Hạ Tình Tuyết không chút do dự vọt né sang một bên. Giây tiếp theo, Hạ Vị Sương đã vung tay. Xoảng một tiếng, lọ dầu nóng vỡ nát trên mặt đất, chất lỏng dễ cháy bắn đầy người gã đầu đỏ.
Mà lúc này, ngọn lửa của đầu vàng cũng vụt đến. Lửa bốc lên phừng phừng. Ngọn lửa ấy cứ cháy lan mãi đến chỗ đầu đỏ, khiến hắn kêu la thảm thiết không ngừng. Tiếng kêu rên ở ngay bên tai, Hạ Tình Tuyết không nhịn được mà rùng mình một cái, song vẫn xoay người, hành động theo đúng kế hoạch của Hạ Vị Sương.
Bất cẩn khiến anh em mình bị thương, đầu vàng cũng có phần luống cuống. Hắn biết phát ra lửa, nhưng lại không biết dập lửa!
Mà Hạ Tình Tuyết lại nhân lúc này nhằm hướng hắn duỗi tay. Một chiếc ô tô nặng trịch bỗng dưng xuất hiện từ giữa không trung. Rầm! Đè xuống đầu vàng.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ dưới thân xe. Hạ Tình Tuyết đầu đau đớn, trống rỗng ngã ngồi trên đất, nhìn dòng máu kia mà không ngăn được cơn run rẩy.
Giết… giết người… Hắn thật sự chết rồi sao?
Hạ Vị Sương bình tĩnh kéo Hạ Tình Tuyết lúc này đã xụi lơ, đẩy cô nàng vào xe, thắt chặt đai an toàn. Sau đó, cô lại ngồi lên ghế lái, khởi động xe, bắt đầu đâm loạn.
Sau này, Hạ Tình Tuyết hỏi cô khi đó có cảm giác gì. Hạ Vị Sương nói không có cảm giác gì cả, bởi vì em không làm hại rác rưởi thì rác rưởi sẽ làm hại càng nhiều người khác, trong đó có cả em.
Chiếc xe dính đầy máu lao ra cổng lớn phân xưởng. Lúc này, Hạ Vị Sương như một người máy đã được lập trình sẵn, không có bất kì một tạp niệm gì. Ánh mắt cô chỉ nhắm ngay mục tiêu đã xác định. Bất luận kẻ nào chặn đường cũng phải ngã dưới bánh xe.
Rầm!
Hạ Vị Sương ép buộc mình xem nhẹ cảm giác đau đớn trên chân phải. Sau một đợt đạp ga lao đến, cô phanh lại, nhảy xuống xe, kéo lấy xâu chìa khóa từ thắt lưng của mục tiêu.
Sau đó, cô trở lại xe, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Những người bên ngoài xe hỗn loạn, sợ hãi. Bọn họ la hét, bọn họ kêu khóc, bọn họ phẫn nộ,… nhưng tất cả đều là xứng đáng.
Hạ Vị Sương cảm thấy đầu mình lại đau, l*иg ngực như không thở nổi. Cô siết chặt tay lái, điều khiển xe xoay một vòng, bật đèn pha chói mắt, sau đó đâm về phía cửa căn phòng nhốt các cô gái giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn.
Khi bên ngoài mới manh nha rối ren thì các cô gái đã tựa vào cửa sổ chứng kiến hết thảy. Chỉ là cửa chính và cửa sổ đều bị khóa chặt, họ không thể làm được gì.
Lúc này, các cô gái rúc trong góc, sợ hãi nhìn nửa thân xe vừa phá tan cửa đâm vào phòng.
Hạ Vị Sương hạ cửa kính xe xuống, há miệng thở dốc, giọng hơi khàn: “Mọi người tự do. Trên người gã nằm dưới đất có chìa khóa xe. Tự tìm xe đi thôi.”
Sau đó, cô lại chậm rãi quay xe.
Trong góc, một bóng dáng nhỏ nhắn bỗng nhiên đứng bật dậy, lảo đảo chạy về phía cô. Hạ Vị Sương nhìn cô bé, nghiêm túc hỏi: “Em muốn đi theo chị à?”
Cô bé gật gật đầu. Vì thế, Hạ Vị Sương mở cửa xe. Bé con cắn môi dưới, lập tức nhảy lên, lưu loát đóng cửa, còn tiện tay thắt dây an toàn. Hạ Vị Sương lui xe ra ngoài, sau đó chuyển hướng cổng chính nhà xưởng mà vọt đi.
Tất cả hành động của các cô đều nhờ chiếm tiên cơ, đánh bất ngờ mới có được hiệu quả. Mà hiện tại, đã có lưu manh phản ứng lại. Những kẻ may mắn không bị thương cũng bắt đầu chạy đến nơi đỗ xe, lái xe chặn đường Hạ Vị Sương.
Nhưng Hạ Vị Sương cũng không định sẽ dây dưa với bọn họ. Mất đi dị nhân cầm đầu, đám ô hợp này sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đường chết. Hạ Vị Sương nhắm thẳng cổng chính, đường sống ở ngay trước mắt.
Dị biến bất chợt nảy sinh.
Mặt đất dưới chân bỗng nhiên chấn động kịch liệt. Hạ Vị Sương nắm chặt tay lái. Cảm giác lắc lư, đong đưa vô cùng khó chịu. Cô ngạc nhiên nhìn ra ngoài, phát hiện dưới đất hình như có thứ gì đang muốn chui lên!
Tiếng vang nặng nề xuất phát từ bên dưới, như thể trong lòng đất đang có sét đánh ì đùng. Đột nhiên, cả thân xe nghiêng sang phải, sau đó lại chậm rãi bay lên không trung.
Hạ Tình Tuyết mệt mỏi nói: “Con rắn ở đâu ra…”
Một con mãng xà sần sùi, thô ráp đang quấn quanh xe, kéo các cô về phía trước. Nhưng Hạ Vị Sương nhìn kĩ mới phát hiện, kia nào phải rắn rết gì, rõ ràng là một cái rễ cây khổng lồ~
Mà lúc này, những nhánh rễ khác cũng chui từ lòng đất lên, như đàn rắn nhảy múa mà càn quét hết những vật sống trên mặt đất.
Rắc, rắc…
Rễ cây quấn chặt sắt thép, phát ra tiếng vang chói tai. Thân xe đang biến hình từng chút một. Chẳng bao lâu nữa, các cô sẽ bị siết chết cùng chiếc xe này.
“Nhảy xuống!”
Hạ Vị Sương lạnh giọng nói. Bởi vì xe nặng nên rễ cây cuốn lên chưa quá cao. Lúc này nhảy xuống vẫn còn được. Trễ chút nữa thì khó nói!
Hạ Tình Tuyết cắn môi mở cửa xe, tháo dây an toàn bò ra ngoài, thả người rơi xuống đất. Mà cửa xe bên phải hướng xuống, bị rễ cây quấn chặt không mở ra được. Hạ Vị Sương bình tĩnh cởi dây an toàn trên người bé gái, lại đặt chìa khóa cổng lớn vào tay em, sau đó mở cửa nhoài người ra, thả cô bé xuống thấp một chút mới buông tay.
Hai thiếu nữ một lớn một nhỏ ôm nhau lăn tròn. Hạ Tình Tuyết nằm dưới đất, ngước nhìn lên, bị cảnh tượng kinh hoàng kia khiến cho tim giật nảy:
“Chị!”
Cửa chính không còn xa.
Nhưng lúc này xe đã bị cuốn lên rất cao.
“Trốn trước đi!” Hạ Vị Sương hô.
Chân phải đau nhói, cả cổ chân đã sớm sưng phù, nóng bừng. Hạ Vị Sương nhìn khoảng cách đến mặt đất, sau đó nhắm mắt, hít sâu, rồi nhảy xuống.
Tiếng gió gào thét bên tai, cô bất chợt rơi trúng thứ gì đó.
Khác hẳn với sự đau đớn trong dự đoán, Hạ Vị Sương rơi vào một khoảng mềm mại, mát lạnh. Mùi muối biển tươi mát khiến tinh thần cô rung lên. Từng lọn tóc dài theo gió đêm khẽ khàng bao lấy cô.
Hạ Vị Sương không thể suy nghĩ, không thể giải thích, cũng không thể phản ứng, chỉ có thể cảm thụ hết thảy. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt mình ngày đêm thương nhớ đột nhiên hiện ra dưới ánh sao trời, nhìn hy vọng xa vời không cách nào với tới trong hơn một ngàn đêm khuya lạnh lẽo trở thành sự thật.
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương vươn tay ôm lấy gương mặt người trước mắt, như chìm đắm trong một giấc mộng mê ảo cực lạc, cười nói, “Hoan nghênh trở về.”
_____________