13. Thỏa hiệp…
“Hả? cái hệ thống điều khiển biếи ŧɦái không dành cho người này là do anh thiết kế à? Kính nhờ anh điều chỉnh lại thời gian một chút đi… tôi không thể nào bắn trúng mục tiêu.” Vẻ mặt Levi vô cùng chán ghét nói.
Morris nhìn Claude đứng kế bên, “Đây là lý lo cậu gọi tôi đến để “xem qua một chút”?”
“Đúng vậy.” Claude gật đầu, “Đi uống một chén chứ?”
“Được.” Morris khoác vai Claude, hai người không để ý đến xung quanh mà đi ra ngoài.
Họ đi vào một quán bar nhỏ, ngồi xuống quầy bar liền gọi hai ly bia lớn.
Claude nới lỏng cổ áo, cầm ly bia uống một hơi cạn sạch. Morris cũng theo sát phía sau.
“Thực sảng khoái – Ở trạm không gian cũng không có loại bia sảng khoái như này a! Thích muốn chết!” Morris gọi bartender lấy thêm một ly bia, “Nói ngắn gọn, hệ thống của “Thuần sắc thục nữ” là tương đối hoàn hảo, tôi và cậu cũng hiểu điều đó, vì sao bây giờ cậu lại muốn tôi sửa lại hệ thống này?”
Claude cụng ly với Morris, không nhanh không chậm nói: “Vì Levi Vampell.”
Huýt sáo một tiếng, Morris thích thú hỏi, “Nghe như cậu trai trẻ kia đã trở thành tâm điểm chú ý của cậu rồi, mọi thứ của cậu đều chuyển động xung quanh cậu ấy. Nếu là trước đây, nhất định cậu sẽ nói vì phi công đó không có năng lực điều khiển phi cơ chiến đấu, chứ không phải do hệ thống có vấn đề.”
“Hệ thống bay không có vấn đề, tôi cũng thật không ngờ rằng Levi ở trong hệ thống mô phỏng lại có thể điều khiển thuần sắc thục nữ bay theo ý mình, nhưng lại không thể phối hợp với hệ thống tên lửa… Nói như vậy…”
“Cậu đã thỏa hiệp rồi, Claude.” Morris quơ quơ ngón tay trước mặt đối phương, như vạch trần chuyện gì đó, “Điều cậu muốn bây giờ là thuần sắc thục nữ phải phù hợp với Levi, mà không phải Levi cần thích ứng với “Thuần sắc thục nữ”.”
“Cả anh và tôi đều hy vọng “Thuần sắc thục nữ” có thể xuất chiến, chứ không phải như một mô hình chỉ để triển lãm.”
“Cậu thật sự hy vọng “Thuần sắc thục nữ” có thể xuất chiến?” Morris chống cằm, liếc mắt quan sát nét mặt Claude, “Nói vậy, Levi sẽ bay đến nơi mà cậu không thể kiểm soát được, cậu sẽ không cách nào tạo ra môi trường tuyệt đối an toàn như hiện tại cho Levi, dù cho cậu có vươn tay ra cũng sẽ không bắt được Levi – Cậu không có biện pháp bảo vệ cậu ây.”
“Levi là phi công chiến đấu, sứ mạng của cậu ta là chiến đấu, không phải được tôi bảo vệ.” Claude cúi đầu, uống một ngụm bia.
“Được rồi, chỉ mong khi cậu đứng trước màn hình trong phòng chỉ huy nhìn Levi xuyên qua trận mưa đạn, sẽ không quá lo lắng.” Biểu tình Morris như đang xem kịch vui.
Claude hơi nhướn mày, thật lâu sau mới mở miệng, “Rõ ràng như vậy sao?”
“Cậu nói cái gì “rõ ràng” cơ?” Morris xấu xa hỏi.
“Anh biết tôi muốn nói gì.” Ý cười trên mặt Claude biến mất.
“Nếu không rõ ràng tôi sẽ không nói, bất quá Levi thân mến của cậu rõ ràng là không nhìn ra cậu đang nghĩ gì.” Morris suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc hỏi, “Bất quá tôi nói, cậu sẽ không phải mỗi ngày đều muốn đem Levi làm như vậy… hay là như vậy đi…”
Claude lần nữa cụng ly cùng Morris, trên mặt là biểu tình thoải mái cùng tiêu sái, “Nếu anh nói không có biện pháp làm cho hệ thống bắn phù hợp với Levi, tôi cam đoan sẽ đem anh “như vậy” lại “như vậy”.”
“Tôi đã có người trong lòng rồi, với lại trong chuyện kia thì nhìn kiểu gì cũng thấy cậu là người ở trên, thật không may là, tôi cũng tuyệt đối không phải người ở dưới.” Morris lắc lắc ly bia, bộ dáng đắc ý.
Claude đứng dậy, nói “tính tiền,” hệ thống nhận diện giọng nói lập tức trừ vào tài khoản của hắn.
“Cậu không trả phần tôi à? Morris bất mãn.
“Khi nào anh có thể thu phục hệ thống kia, tôi sẽ trả giúp anh. Hi vọng anh sẽ không say chết ở đây.”
Buổi huấn luyện ngày hôm sau lại đến, khi Miller và Claude đang xem tình hình bắn của Levi trên máy tính, Morris mới lững thững đi vào.
“Đi trễ có phải sở trường của anh không, Trung tá?” Cluade không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Tôi cần xem không phải quá trình, mà là kết quả. Chỉ có số liệu kết quả mới có thể nói cho tôi biết cần phải cải tiến như thế nào.” Morris đến gần, híp mắt nhìn.
Hai phút sau, buổi huấn luyện của Levi sáng nay đã xong, bộ dáng cậu lúc bước ra có vẻ buồn ngủ.
Morris ngồi vào vị trí của Miller, bắt đầu tỉ mỉ xem xét số liệu.
“Có lẽ cậu nói đúng, Claude.” Trong phòng nghiên cứu vang lên âm thanh gõ bàn phím tốc độ cao của Morris, những số liệu trọng điểm cứ thế được viết ra, “Chỉ khi có người thật sự có khả năng điều khiển thuần sắc thục nữ mới có thể làm cho chúng ta nhìn rõ hơn “Thuần sắc thục nữ” có thật sự hoàn mỹ hay không. Levi Vampell là một thiên tài, cảm giác của cậu ta thật sự quá mức nhạy bén, do đó, chỉ cần sai lệch một phần ngàn giây thôi đối với cậu ấy mà nói sẽ gây ra ảnh hưởng trí mạng tới kết quả.
“Tôi ở lại giúp anh.” Miller có thể cùng làm việc với vị tiền bối mà cậu luôn kính phục, ánh mắt luôn luôn bình tĩnh nay tràn ngập hưng phấn.
Tại phòng nghỉ, Levi chống cằm, cầm nĩa gảy gảy thức ăn trong dĩa.
“Đang nghĩ gì vậy?” Claude ngồi xuống cạnh cậu, bắt chước bộ dáng chống cằm của cậu.
“Tôi đang nghĩ khi nào thì anh lại hôn tôi.” Levi tay phải cầm dĩa, đầu chậm rãi quay qua Claude, hai mắt mệt mỏi hơi cụp xuống, trong ánh mắt là vẻ lừa phỉnh cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sườn mặt dưới ánh đèn lãnh đạm lại ánh lên mỹ cảm ám muội nguy hiểm.
Claude vẫn duy trì tư thế kia, bất động thanh sắc, “Đùa như vậy rất không thú vị, nếu tôi thực sự hôn cậu, cậu sẽ giống như ốc sên, khi bò đến gần rõ ràng rất từ tốn chậm chạp, nhưng khi rút về vỏ động tác lại nhanh đến thần kỳ.”
Levi cười, tiếp tục gảy thức ăn trong dĩa, “Đúng là không thú vị.”
“Thật ra cậu đang phiền não, vì sao lại không thể tự do bắn như khi điều khiển “Nguy cơ màu xanh”.” Claude chậm rãi vươn tay, ngón trỏ nâng cằm Levi, để cậu nhìn mình.
Trái ngược với Claude, phải đối mặt với Claude là việc Levi ghét nhất, Levi nhíu mày, muốn gạt tay đối phương ra, tay vừa giơ lên, cổ tay đã bị bắt lấy.
“Tin tôi đi, cho dù là bay với tốc độ cực nhanh, cậu cũng sẽ bắn trúng mục tiêu của mình.” Ngữ điệu Claude không nhanh không chậm, đôi môi khép mở nói như ma chú, làm người khác không thể nghi ngờ.
Ngay khi Levi giật mình, Claude đứng dậy rời khỏi.
Sau một lúc lâu, Levi lấy tay che mắt rồi cười, “Vì sao tôi phải tin anh?”
Một ngày huấn luyện nhàm chán lại bắt đầu, Levi đã muốn cảm thấy chán nản đối với việc mình không thể bắn trúng mục tiêu. Thế nhưng khi cậu đi vào khu Z, phát giác bầu không khí giống như ngày đầu tiên khi cậu tới đây.
Miller ngồi trước máy tính, bộ dáng như sẵn sàng nghênh đón quân địch, số liệu chính là chiến trường của cậu ta. Mà Morris không ngờ cũng là bộ dáng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng như đã trải qua một đêm không ngủ.
Khi Levi đi qua Morris, cố tình lấy tay bịt mũi, chán ghét nói: “Anh cái gì cũng đừng mở miệng nói chuyện, tôi sợ sẽ bị hơi thở của anh bức chết.”
“Thật vậy á?” Morris cũng cố tình khoa trương hà hơi vào Levi, “Nếu hôm nay cậu còn bắn hụt mục tiêu, tôi liền đem cậu nhốt trong phòng điều khiển, có điều sẽ không cung cấp dưỡng khí, mà là độc khí.”
Levi nhếch môi, “Tốt, vậy để tôi xem chuyên gia về hệ thống – Morris có thật sự lợi hại như lời đồn không.”
Hôm nay, Levi tràn đầy vui vẻ, Miller nhìn màn hình không chớp mắt, “Hiện tại “Thuần sắc thục nữ” như đã trở thành món đồ chơi của Levi rồi…”
Tỷ lệ bắn trúng mục tiêu đã lên đến 62%, còn đường đạn vòng cung mà Levi không am hiểu cũng đã chính xác dến 21%.
“Cậu ta đã có thể xuất chiến rồi.” Morris vuốt cằm.
“Tôi thừa nhận kết quả này làm tôi rất kinh ngạc, nhưng thực chiến sẽ không giống như vậy. Levi còn cần phải…” Miller còn chưa nói xong, Morris đã cắt ngang lời cậu.
“Còn cần gì nữa? Chỉ khi Levi lái “Thuần sắc thục nữ” bay ra khỏi căn cứ này mới có thể có thêm kinh nghiểm. Muốn cậu ta thuần thục khả năng lái thì cậu không thể giam cứ giam cậu ta mãi ở đây được, Miller, mạo hiểm một chút là cần thiết.” Nói đến đây, trên mặt Morris không hề có chút ý cười, ánh mắt cùng ngữ điệu trầm lãnh.
Claude trầm mặc, tai nghe vang lên tiếng Levi.
“Trời ơi – quá là sung sướиɠ – ”
Tối hôm đó, Levi ngồi cùng một vài quân nhân trong pub, cậu cùng một cô gái tóc vàng trên sàn nhảy lắc lư theo nhịp nhạc, khi đến khúc nhạc cao trào lại dán sát vào nhau, đưa đến một tràng huýt sáo trêu chọc.
Âm nhạc ồn ào kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh con người, tim đập như đánh trống. Ngay khi Levi cùng cô gái trong ngực nép vào nhau, lại nhìn thấy một thân ảnh thon dài đứng trên lầu, im lặng nhìn xuống toàn bộ pub, rõ ràng thấy được tất cả, nhưng tất cả lại không lọt vào mắt người đó.
Levi quay mặt sang chỗ khác làm bộ như không phát hiện, dù sao trong thời gian nghỉ ngơi cậu cũng không muốn có chút quan hệ nào với đối phương.
Cùng hồng nhan trong lòng nồng nhiệt hôn một lúc, hai người dần tiến tới trạng thái muốn vỗ về nhau.
Thế nhưng tâm tư lại bay đi, Levi không nhịn được mà nhìn về nơi người kia đang đứng, khi ánh đèn đảo qua lầu trên, người ấy đang mang ý cười.
Buông cô gái trong ngực ra, Levi tay đút túi đi lên lầu, có chút tức giận với người đứng bên cạnh.
“Tôi nói Thiếu tướng này, nơi này không thích hợp với anh.”
“Vậy nơi như thế nào thích hợp với tôi?” Claude vuốt cằm tiếp tục nhìn đám người đang lắc lư bên dưới, Claude mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông, quần jean càng tôn lên đôi chân thon dài của anh, không cần đến ánh mắt hay động tác dư thừa nào, cũng đã muốn mê hoặc biết bao nữ nhân. Chỉ là hình dáng tao nhã này lại hoàn toàn tương phản so với tiếng náo nhiệt trong pub, khiến những người có hứng thú với anh cũng phải chùn bước.
“Hmm, phòng nghiên cứu, nhà ăn cao cấp, đại nhạc hội, đặc biệt là những bản nhạc xưa, ví dụ như Mozart hay Beethoven này nọ.” Bởi vì xung quanh quá ồn nên khi nói chuyện, Levi phải ghé sát vào tai Claude.
“Nơi này cũng không thích hợp với cậu.” Claude nghiêng mặt qua, môi vô tình đảo qua chóp mũi Levi, hơi thở ấm áp phủ lên môi Levi, nhưng Levi chỉ nhướn mày chứ không mảy may né tránh.