Hổ Phách giận đến mức không ngủ được, lật qua lật lại trên giường như rán bánh, cuối cùng vẫn phải dùng vài giọt tinh dầu oải hương mới ngủ được.
Cô lại mơ một giấc mơ dài. Trong mơ cô thấy anh trai và bố mẹ mình đều ở đó. Ngôi nhà trong nước trong suốt, thành phố trôi lơ lửng, các loại phương tiện giao thông bay trên không, rong biển xanh biếc bện thành cầu thang, màu sắc vô cùng sặc sỡ. Trí tưởng tưởng của cô dường như đã đột phá đến cực hạn.
Hổ Phách bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, cô cầm điện thoại lên nhìn, là Cố Tuần gọi đến. Hổ Phách dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng alô một tiếng. Đầu dây bên vang lên một giọng nói trong trẻo, ấm áp: "Sao vẫn chưa mang đồ ăn sáng qua cho anh?"
Hổ Phách bật dậy, tối qua cô bị anh làm cho tức đến điên người nên hoàn toàn quên mất chuyện này.
Cố Tuần hừ một tiếng trong điện thoại: "Giải quyết chuyện bức tranh quạt xong rồi nên không muốn đến nữa đúng không? Anh biết là em lợi dụng xong sẽ lập tức bỏ rơi ngay mà."
Sáng sớm Hổ Phách bị xấu hổ đến đỏ mặt, liền vội nói: "Sao chứ, em là loại người như vậy à?"
"Thế thì em qua đây nhanh lên đi." Cố Tuần nói xong, kiêu ngạo cúp điện thoại.
Hổ Phách vội vàng gọi điện thoại xuống tầng trệt: "Tiểu Mễ, em chuẩn bị giúp chị một phần bữa sáng rồi bỏ vào cặp l*иg nhé! Chị sẽ xuống lấy ngay."
Cúp điện thoại, cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong, đang định dùng sữa rửa mặt thì cô bỗng sững sờ.
Mỗi khi cô dùng mỹ phẩm xong đều sẽ để nhãn hiệu của lọ mỹ phẩm hướng ra ngoài, đối diện với chính mình. Bây giờ tuýp sữa rửa mặt vẫn hướng ra ngoài như lúc trước nhưng lại không được đặt ở chính giữa, đây tuyệt đối không phải là thói quen của cô.
Nếu như là kiểu đàn ông cẩu thả như Phó Chiếu thì chắc hẳn anh sẽ không để ý đến. Khác với cô, cô bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên đồ đạc nhất định phải sắp xếp theo quy tắc, tuyệt đối không bao giờ để tùy tiện. Chòm sao Xử nữ theo đuổi sự hoàn mỹ ứng trên người cô đã phóng đại vô số lần dẫn đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bởi vậy tất cả mọi đồ đạc của cô đều phải ngay nắp, đến những chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Trong lòng Hổ Phách hơi kinh hoàng, chẳng lẽ là có người lẻn vào phòng cô?
Phòng của Hổ Phách khóa bằng mật mã, mà mật mã thì chỉ có mình cô biết, Tiểu Mễ không thể đi vào, khách ở trọ lại càng không.
Ở những ngã rẽ của hành lang đều có lắp camera, máy tính của cô có thể xem được màn hình giám sát. Hổ Phách vừa lau mặt vừa đi đến mở máy vi tính, lúc tay cầm vào chuột, lại sửng sốt lần nữa.
Chuột của cô là chuột quang có công tắc, mỗi lần cô tắt máy vi tính đều tiện tay tắt luôn chuột. Kỳ lạ là, hôm nay con chuột lại mở. Cô dùng hai năm qua đã dưỡng thành thói quen, không có chuyện quên tắt nó đi.
Hổ Phách nhìn quanh khắp phòng, thấy bên ngoài phòng tất cả đều nguyên trạng. Thế nhưng, cô xác định chắc chắn rằng phòng của cô đã bị ai đó động vào, chẳng lẽ là có người nhân lúc cô ngủ lẻn vào phòng ư?
Nhưng mà đồ đạc trong phòng cũng khá nhiều, sao tên trộm không trộm laptop hay máy ảnh mà chỉ đυ.ng đến con chuột với sữa rửa mặt của cô?
Hổ Phách xem lại camera giám sát, trên màn hình chỉ có mình cô ra vào phòng, không có bất kì ai khác.
Chuyện này thật kì lạ, chẳng lẽ hắn trèo cửa sổ vào? Cái này lại càng không thể, cửa sổ phòng cô hướng ra hồ Trân Châu, đối diện với sân vườn, nếu trèo cửa sổ thì tất cả người ở trong sân đều sẽ nhìn thấy. Đằng sau cửa sổ thì lại càng không, ở đó có trang bị lưới chống trộm, tuyệt đối không có ai chui lọt, may ra chỉ có mèo mới có thể chui vào.
Hổ Phách lập tức cầm lấy cây sào phơi đồ, xốc ga trải giường lên. Dưới giường trống không, cô lại mở tủ quần áo, cuối cùng đến cả máy giặt cũng ghé mắt nhìn vào. Không có mèo, ngay cả một con chuột cũng không có.
Cô cầm cây sào phơi đồ đứng ở trong phòng, não hoạt động cấp tốc. Phải báo cảnh sát sao? Không có chứng cứ. Hay là cô nói mình bị xáo trộn đồ đạc trong phòng, có ai đó đã đυ.ng đến? Nhưng căn bản là không có ai đi qua hành lang, ngoại trừ chính bản thân cô.
Do phải mang bữa sáng đến cho Cố Tuần nên Hổ Phách nhanh chóng tắt máy tính rồi đi xuống dưới.
Tiểu Mễ đã chuẩn bị xong bữa sáng, Hổ Phách liền xách cà-men đi. Trên đường đi, lòng cô trăn trở suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên, cô nhớ lại lần nọ dây chuyền của cô cũng để không đúng chỗ, lúc đó cô cứ tưởng bản thân mình nhớ nhầm hoặc là để nhầm, hôm nay ngẫm lại, chắc là cũng đã bị đυ.ng vào.
Dọc đường Hổ Phách trầm tư nghĩ ngợi, đến khi đến Phương Thành cũng vẫn chưa nghĩ ra.
Cô lên nhà Cố Tuần, vừa nhấn chuông cửa đã liền mở, giống như Cố Tuần đang đứng chờ cô ở phía sau vậy.
Hổ Phách vừa nhìn thấy anh lập tức mất tập trung, những dấu vết kì lạ trong phòng vẫn luẩn quẩn trong đầu cô suốt dọc đường lập tức bị quăng xuống đáy não, trước mắt chỉ có khuôn mặt đẹp trai bất mãn của Cố Tuần, đôi chân mày đen rậm của anh hơi nhíu lại, làm cô thật muốn giơ tay sờ một cái.
Cố Tuần nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực: "Anh còn tưởng em lại định nuốt lời nữa chứ."
Hổ Phách xấu hổ nói: "Sáng nay em dậy muộn."
Cố Tuần nhận hộp cơm trong tay cô, để lên bàn ăn, vừa mở ra nhìn liền nói: "Sao ít vậy? Của em đâu?"
"Em sẽ về nhà ăn." Hổ Phách chỉ dặn Tiểu Mễ chuẩn bị một phần.
"Cùng ăn đi. Anh sẽ đi nấu cho em."
Hổ Phách ngẩn ra, anh sẽ nấu ư ?
——-
Anh thoắt một cái đứng lên, đi vào nhà bếp, tim Hổ Phách đập thình thịch, Cố Tuần biết nấu bữa sáng, vậy sao còn muốn cô đem điểm tâm đến đây, lại còn muốn cô cùng ăn nữa?
Tối qua tim cô bị thủng trăm ngàn lỗ đã ngủm củ tỏi, bây giờ bỗng như được sống, thế nhưng lần này máu không được đầy vì lí do an toàn, vẫn nên để một nửa lượng máu thôi. Tốc độ của Cố Tuần nhanh đến kinh người, chỉ hai phút ngắn ngủi bữa sáng đã được bưng ra.
Hổ Phách kinh ngạc nhìn món salad được đựng trong đĩa thủy tinh trong suốt, còn có món sandwich đẹp mắt, đúng là Cố Hiểu Quân không lừa cô.
"Nào, ăn đi." Có thể nói Cố Tuần đã đặt một bữa sáng hoàn mỹ trước mặt cô.
So với cái này thì bữa sáng mà Tiểu Mễ chuẩn bị vội vàng kia là quá đơn sơ, Hổ Phách xấu hổ đỏ mặt: "Hiểu Quân nói anh không biết nấu bữa sáng."
Cố Tuần nhìn cô một cái: "Không phải biết nấu hay không, mà là có muốn làm hay không. Muốn làm thì biết nấu thôi."
Ngực Hổ Phách nhảy thịch một cái, nói như vậy, ý là anh muốn nấu bữa sáng cho cô ư? Tim cô tăng lên 70% máu... Khoan đã, tối qua anh còn đi xem mắt mà.
Cô kiềm chế kích động trong lòng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Lúc em dẫn Vượng Tử đi dạo, vô tình nhìn thấy xe của anh đậu ở Phù Dung các, tối qua anh đến Phù Dung các xem mắt à?"
Cố Tuần nói đúng vậy.
"Phù Dung các đúng là đã trở thành địa điểm xem mắt của anh nhỉ ?" Hổ Phách chua chát nói.
Cố Tuần trịnh trọng giải thích: "Ừ, vì chỗ đó gần nhà với công ty, với lại quang cảnh cũng không tệ."
"Vậy anh sẽ qua lại với người đã gặp gỡ ngày hôm qua à?"
Cố Tuần nhìn cô một cái: "Không có ý định."
Trong lòng Hổ Phách mơ hồ vui vẻ, không nén nổi tò mò liền hỏi tại sao.
Cố Tuần lạnh nhạt nói: "Vẫn tiếp tục xem mắt, biết đâu sẽ gặp được người tốt hơn."
Hổ Phách đang cười tươi như hoa nghe vậy liền đờ người như một tảng đá, vội bưng ly nước lên uống một hớp, cố nén chua xót đang dâng trào ở cổ họng xuống. Ha ha, còn tiếp tục xem mắt à? Bốn lần vẫn chưa đủ ư? Còn định tiếp tục tìm người tốt hơn, đây là chờ tìm tiên trên trời thì có.
Trong lòng cô thầm nhổ nước bọt, kết quả không cẩn thận lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Cố Tuần nhìn cô, cười như không cười: "Em ghen à, phải không?"
Hổ Phách thoáng chốc bị nói toạc hết tâm tư, vội vã đỏ mặt phủ nhận: "Không phải. Em chỉ là đang cảm khái tại sao anh cứ một mực đến Phù Dung các xem mắt, ngộ nhỡ vô tình gặp lại đối tượng hẹn hò trước kia không phải sẽ rất xấu hổ ư?"
Vừa nghĩ tới sau này hở chút là gặp phải anh ở Phù Dung các xem mắt, ngực cô như bị bóp nghẹn. Lúc đó chắc cô sẽ nhắm mắt làm ngơ mà đi chỗ khác quá.
"Cảm ơn em đã quan tâm, không có chuyện sẽ gặp phải đối tượng hẹn hò cũ đâu, nhưng mà..." Cố Tuần cười: "Chỉ gặp lại bạn gái cũ thôi."
Hổ Phách hiểu được từ bạn gái cũ này chính là nói cô, sắc mặt lại có chút đỏ bừng.
Để lấy lại mặt mũi, cô không phục nói: "Vô tình gặp em lúc đó không phải sẽ rất xấu hổ sao. Anh có thể đổi một chỗ khác, ví dụ như Chu Đỉnh cũng rất tốt."
Cố Tuần nhìn cô: "Anh sẽ không đến Chu Đỉnh xem mắt."
"Vì sao?"
"Bởi vì đã từng cùng em đến đó."
Hổ Phách ngẩn ra, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp trai của anh, tim đập loạn thình thịch, đây là có ý gì? Là nói Chu Đỉnh không có hồi ức tốt đẹp, hay là nói Chu Đỉnh chỉ thuộc về mình cô, anh sẽ không bao giờ đi cùng cô gái nào khác?
Trời ạ, cái kiểu suy đoán tâm tư này thực sự không thích hợp với cô. Phát điên mất.
Hết chương 24