Hổ Phách lặng lẽ quan tâm Seek, cô lấy điện thoại rồi xuống tầng dưới.
Về phòng tắm rửa, cô cố ý đến gần gương nhìn kỹ, cái rốn quả thực có màu hồng, không phải cái gương của khách sạn có vấn đề gì, cái gương của nhà dì cũng thế.
Nằm trên giường, cô đăng nhập nick Weibo của khách sạn Waterside Adeline, đăng một thông báo tuyển dụng. Vì gần đây khách sạn không nhận khách nam nên một số phòng bỏ trống, tiếp đó cô đăng thông tin rút thăm trúng thưởng: chỉ cần "like" và chia sẻ trang weibo của khách sạn với bạn bè, ba người may mắn sẽ được chọn trao giải, tặng một ngàn đồng và giảm giá phòng 70%.
Lúc mới đầu mở khách sạn cũng có liên quan đến Cố Tuần. Những năm gần đây du lịch của thành phố S rất phát triển, trung tâm của thành phố cũng dần dần chuyển từ phía tây sang phía đông. Công ty Văn hóa Tinh Tích của Cố Tuần nằm ở khu tòa nhà văn phòng cao cấp ở khu phía đông mới, mùa hè năm ngoái cô đến phía đông thành phố "tình cờ gặp" Cố Tuần, trùng hợp là có một khách sạn đang cần chuyển nhượng, bèn tiếp tay vào mua lại.
Nhưng mà mở khách sạn tuyệt đối không phải là vì "tình cờ gặp" mà là vì kiếm tiền. Cô không như các bạn khác, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô bắt đầu suy nghĩ cách kiếm tiền. Vả lại, trời phú cô có đầu óc kinh doanh, thích kiếm tiền, cô cũng không muốn nợ dì quá nhiều. Nhà họ Phó đã gánh vác chi phí học đại học và chi phí sinh hoạt hằng ngày cho cô mà không chút vấn đề gì, nhưng suy cho cùng dì Hổ Tương cũng không phải là mẹ của cô, chỉ là dì. Cô đã trưởng thành, sao có thể nghiễm nhiên ăn không ở không cầm tiền tiêu vô tư như thế được.
Từ nhỏ cô đã có tài ăn nói, hồi đó Hổ Minh cảm thấy con gái có khứu giác nhanh nhạy, định sau này cho cô đi Pháp du học điều chế nước hoa. Cho nên, từ nhỏ đã cho cô vào học một lớp tiếng Pháp, không ngờ rằng cô học rất nhẹ nhàng, tiếng Anh thì không cần phải nói, học cực giỏi. Vào đại học cô kiêm chức phiên dịch, vào năm ba đại học, cô dùng khoản tiền tiết kiệm được ở trường mở một quán trà sữa, không ngờ cũng kiếm được kha khá tiền. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển nhượng lại quán trà sữa và bắt đầu đầu tư vào thị trường chứng khoán cùng với Phó Chiếu, số tiền trong tay không ngừng tăng lên. Hai năm sau, cô từ bỏ công việc, mang tất cả tiền tiết kiệm đầu tư vào khách sạn, nhưng công việc phiên dịch vẫn tiếp tục làm như cũ, thu nhập ngày càng cao. Bởi vậy cô mới có thể không nhận khách nam vào khách sạn. Hai tháng kinh doanh của khách sạn trì trệ cũng không sao.
Đăng tin trên Weibo xong, cô đang định tắt máy đi ngủ, bỗng nhiên Seek gửi tin nhắn đến! Cô giật mình, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ. Tin nhắn Weibo chỉ có một từ: Again!
Đây là ý gì nhỉ?
Không, đương nhiên cô biết ý nghĩa của từ này?
Điều cô không hiểu là sau một năm Cố Tuần bắt đầu sử dụng lại nick Weibo này là có ý gì?
Từ này mang ý nghĩa gì?
Hổ Phách chăm chú nhìn màn hình của điện thoại, trầm ngâm không thể lí giải nổi, cái bụng sắp sửa có thêm một cái lỗ.
Có từng chứng kiến một người phiên dịch chỉ vì một từ đơn mà mất ngủ lúc nửa đêm chưa?
Sáng ngày hôm sau, Phó Chiếu bay nên đã dậy từ sớm. Ăn sáng xong phát hiện hai vành đen ngay mắt của Hổ Phách.
"Không ngủ được à?"
"Ừm! Lo nghĩ."
"Em lo lắng chuyện gì đó?"
Hổ Phách chống cằm nói: "Lo chuyện kiếm tiền đó. Không cần mua nhà, lấy chồng, áp lực rất lớn."
Phó Chiếu phun sữa trong miệng ra.
Hổ Phách liếc anh một cái: "Cười cái đầu anh í."
Phó Chiếu ngừng cười: "Lát nữa Hứa Tranh Vanh đưa anh ra sân bay, hay em đi cùng anh rồi tiện thể nhờ cậu ấy đưa em về."
Hổ Phách và Phó Chiếu đợi ở cửa mấy phút thì xe của Hứa Tranh Vanh đến. Vì anh ta và Phó Chiếu là bạn thân từ hồi còn bé xíu nên Hổ Phách cũng rất thân với Hứa Tranh Vanh, và quen biết luôn em gái anh ta là Hứa Nhẫm Nhiễm.
Vừa xuống xe, Hừa Tranh Vanh đã khen: "Ầy, mấy hôm không gặp, Hổ Phách xinh hơn rồi đấy!"
Hổ Phách cũng học theo cách của anh ta, nói: "Ha ha, mấy hôm không gặp, anh Hứa cũng đẹp trai hơn rồi!"
Phó Chiếu ớn lạnh: "Hai người trêu nhau đủ chưa, mới sáng sớm làm tôi nổi cả da gà."
Ba người đến thẳng sân bay. Phó Chiếu ngồi ở ghế phó lái, Hổ Phách ngồi phía sau Hứa Tranh Vanh. Anh ấy sau mấy năm du học trở về tóc dài ra, có thể thắt bím được rồi. Hổ Phách nhìn qua cái bím tóc thời trang đó thì trong lòng rất ngứa ngáy khó chịu, thật là muốn tóm lấy nó.
Tiễn Phó Chiếu ra sân bay, Hứa Tranh Vanh đưa Hổ Phách về khách sạn.
Cái thông báo tuyển dùng dán ở giữa bảng đen vẫn ngoan ngoãn ở trước cửa khách sạn, nhưng cái bảng hình như bị lệch, hơi nghiêng về bên phải, cô sửa lại một chút rồi mới bước vào sân.
Tiểu Mễ đang nói chuyện với một người đàn ông, cười ngọt hơn cả bình thường gấp mười lần, cái giọng ấm áp hơn bình thường gấp hai mươi lần.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ dài, quay lưng lại với cô, không thể nhìn được khuôn mặt. Nhưng cái dáng nhìn từ phía sau, à không, từ biểu cảm của Tiểu Mễ, người này nhất định rất đẹp trai.
Đáng tiếc là khách sạn không nhận khách nam, có đẹp trai cỡ nào cũng vô dụng.
Hổ Phách hắng giọng.
Cuối cùng Tiểu Mễ cũng nhìn thấy cô, lập tức vui mừng chỉ vào người đàn ông đang quay lưng lại với cô: "Cô chủ, anh ấy đến xin việc."
Xin việc ư?
Người đàn ông đó đứng dậy và quay lại mỉm cười với cô. Ánh sáng mặt trời phản chiếu qua ô kính, vừa hay ánh trên vai anh ta, những tia sáng nhỏ vụn như đang nhảy múa, trực giác đầu tiên cho người ta nhận thấy đó là một cơ thể phát sáng.
Hổ Phách không đoán sai chút nào, quả thật là một anh chàng rất rất đẹp trai, cái kính đen ngay sống mũi rất hợp thời trang.
Rất nhiều người đeo kính vì bị cận thị hay đôi mắt không đủ sáng nhưng anh ta thì không, ánh mắt đẹp đến nỗi cho người ta cảm giác con ngươi cũng óng ánh theo. Không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là người đàn ông đeo kính đẹp trai nhất mà cô từng thấy, chẳng trách đỉnh đầu của Tiểu Mễ đều là bong bóng màu hồng.
Hổ Phách quan sát anh ta từ đầu đến cuối một lần nữa, sau cùng là nhìn xuống đôi giày thể thao, ngay tức khắc tìm được một cảm giác tri âm! Dây giày của anh ta thắt rất ngay ngắn, mà độ dài như nhau! Thật là hoàn hảo!
Trong nháy mắt cô đổi thái độ, mỉm cười và đưa tay ra: "Chào anh! Tôi là chủ khách sạn này!"
"Chào chị! Tôi là Lục Huyền. Tôi nhìn thấy thông tin tuyển dụng trên Weibo, cho nên mới đến ứng tuyển." Anh ta nhè nhẹ bắt tay Hổ Phách, lực và thời gian vừa đủ, rất lịch sự.
Hổ Phách để ý thấy anh ta cắt móng tay rất sạch sẽ, một chút móng cũng không có, giống như cô ấy vậy.
Thiện cảm tăng gấp đôi.
"Tôi tốt nghiệp Đại học Công nghiệp T, có giấy phép lái xe, biết ba thứ tiếng, biết nấu nướng, ca hát, điện nước." Lục Huyền mặc dù rất trẻ, nhưng giọng nói lại thành thật chất phác như giọng của một người đàn ông trưởng thành, giọng trầm có một chút âm mũi, vô cùng lôi cuốn.
Hổ Phách ngờ ngợ, một người biết ba ngoại ngữ, một sinh viên tài giỏi thế kia lại muốn đến khách sạn của cô làm công? Có vẻ khó hiểu đây?
Hổ Phách hỏi: "Anh biết công việc chỗ tôi là làm những gì không?"
"Biết. Chủ yếu là quét dọn phòng." Lục Huyền nở nụ cười mê hoặc, gần như là một loại ánh nắng mùa xuân rực rỡ cho cảm giác tuyệt vời. "Tôi thích nhất là sắp xếp, những nơi nào tôi đi qua, tôi chịu không được đều sắp xếp từng li từng tí mọi thứ."
Giống y như cô, nghiện "sắp xếp".
Biết về điện nước, đối với việc mỗi lần đường ống nước của khách sạn bị nghẽn do tóc mà nói thì đây quả thật có sức cám dỗ rất lớn.
Nhưng Hổ Phách vẫn từ chối một cách dối lòng rằng: "Tôi cảm thấy anh có khả năng tìm được một công việc khác tốt hơn, có tài mà không được phát huy thì uổng quá!"
"Không, tôi cảm thấy công việc này không phân địa vị cao thấp, làm tốt đều có thể đề cao giá trị của bản thân. Tôi từng làm qua nhân viên phục vụ trong quán cơm, ca sĩ trong quán bar, còn làm qua công nhân điện nước."
Hổ Phách hơi ngạc nhiên.
Lục Huyền cười khiêm tốn: "Gia đình tôi cũng làm kinh doanh, điều kiện cũng khá, cũng được xem là người giàu có. Bố tôi cũng ủng hộ tôi làm như vậy, tăng thêm kinh nghiệm và sự trải nghiệm cuộc sống."
Hổ Phách suy nghĩ mông lung: Đây không phải là con của một gia đình giàu có gì, làm việc chơi chơi vậy thôi. Như vậy người có tiền tự do ung dung, quả thật là khiến người ta thấy kính nể và ganh tị.
Tiểu Mễ thì thầm với Hổ Phách: "Cô chủ, để anh ta ở lại đi, bây giờ cũng khó tìm người, hôm nay mặc dù có mấy người gọi điện thoại đến, nhưng anh ta là người duy nhất đến tận đây."
Hổ Phách khe khẽ: "Chắc em thấy anh ta đẹp trai chứ gì?"
Hai má của Tiểu Mễ lập tức từ từ đỏ lên.
"Có thể cho tôi xem thử chứng minh thư của anh không?"
"Đây là chứng minh thư của tôi." Lục Huyền lấy chứng minh thư và giấy báo điểm từ trong túi ra, đưa bằng hai tay vô cùng lịch sự.
Chứng minh thư mà chụp đẹp thế, dễ ghét thật.
Đại học Công nghiệp T, là một trường điểm.
Quả thật rất ưa nhìn, làm thế nào để mà từ chối đây?
Ơ, khoảng cách gần như vậy mà cô không ngửi thấy mùi của anh ta! Gần đây khứu giác của cô nhạy cảm khác thường, người khác giới chỉ cần đến gần cô đều có thể ngửi thấy, mùi cơ thể mỗi người đều không giống nhau. Cô vô thức khịt khịt mũi, kì lạ, vẫn không ngửi thấy, chuyện gì vậy nhỉ?
Lục Huyền nhìn Hổ Phách hỏi: "Có thể nhận tôi không?"
Đôi mắt thành khẩn kia quả thật không có cách nào từ chối, vần đề bây giờ là không có người thứ hai để lựa chọn.
Hổ Phách bỏ qua do dự liền đồng ý, lấy điện thoại chụp lại chứng minh thư và bằng tốt nghiệp của anh ta, sau đó đưa cho Tiểu Mễ nói: "Em đi phô-tô chứng minh thư của anh ta, sau đó đưa anh ta về phòng, tiện thể giới thiệu cho anh ta biết công việc hàng ngày ở khách sạn."
"Dạ! Dạ!" Tiểu Mễ hạnh phúc đến nỗi sắp ngất đi được!
Ừm, xem ra, Tiểu Mễ nhất định sẽ không thôi việc đâu.
Bởi vì Phó Chiếu căn dặn sắp bắt đầu phiên giao dịch bán cổ phiếu, Hổ Phách bàn giao hết việc liền vội vã lên lầu.
Cô mở laptop, vào hệ thống giao dịch chứng khoán, vừa bắt đầu giao dịch chưa được vài phút, hai loại cổ phiếu đang nắm giữ đều đang ở mức cao, để lại một vệt dài trên biểu đồ giá trị, lập tức được niêm yết trên bảng giá, cô không chút do dự đã làm xong thủ tục mua bán.
Xử lí xong cổ phiếu, cô lên mạng kiểm tra một chút bằng đại học của Lục Huyền, quả thực là sinh viên tốt nghiệp Đại học Công nghiệp T. Cô cũng nhờ một người bạn làm bên cảnh sát, kiểm tra xem chứng minh thư của anh ta có vấn đề gì không, trả lời mọi thứ đều ổn.
Lục Huyền nói anh ta làm công việc này là vì muốn tăng thêm sự trải nghiệm, kiểu nhân viên như vậy nhất định sẽ không làm lâu dài, nhưng nhất thời sẽ không tìm được người thích hợp. Hổ Phách nghĩ ngợi, hay là cứ để anh ta ở lại, dù sao khách sạn cũng đi đến tự do, đợi khi nào anh ta muốn thôi việc thì lúc đó tìm người mới cũng được. Cô đăng nhập tài khoản Weibo của khách sạn, xóa bỏ dòng thông báo tuyển dụng.
Sau đó lặng lẽ vào trang Weibo Seek xem có đăng tin gì mới không?
Anh ấy có đăng cập nhật mới.
Lần này không phải là một từ tiếng Anh, mà là một từ tiếng Trung: Thân thiết.
Hổ Phách cuối cùng cũng hiểu được cái từ Again hôm qua nghĩa là gì rồi.
Xem lần nữa, thông tin cá nhân cũng được chỉnh sửa, không phải là độc thân nữa mà chuyển thành "đang hẹn hò".
Cô cảm thấy trong lòng có gì đó khó chịu khác thường, như bị người ta khoét mất một miếng thịt lại bị kẹp với một nắm rau chua. Cô đứng dậy uống cốc nước nhưng cơn ghen chẳng những không hạ hỏa mà còn bùng cháy thêm.
Cô chịu không được gọi điện thoại cho Hứa Nhẫm Nhiễm, cà lăm cà lắp nói Cố Tuần sắp đi gặp mặt rồi. Vốn dĩ là tìm kiếm sự an ủi nhưng Hứa Nhẫm Nhiễm lại tạt cho cô một gáo nước lạnh.
"Anh ta đi gặp mặt thì có gì lạ đâu, rất bình thường, cứ cho là một lần gặp năm người đi cũng không can hệ gì tới chị mà. Chị là bạn gái cũ thì có tư cách gì can thiệp chứ, đừng lo lắng không đâu nữa."
Cô MC dẫn chương trình xinh đẹp miệng lưỡi thật độc ác. "Bạn gái cũ", danh từ có sự đả kích ghê gớm. Cô cúp điện thoại, lại uống thêm một ly nước, loanh quanh trong phòng hai vòng, sau đó nhìn xa xa ngắm hoa sen của hồ Trân Châu và cảnh vật của núi Yên Vân, bồn chồn đứng ngồi không yên cả nửa tiếng đồng hồ, trong lòng mệt mỏi không hiểu có ý gì?
Hết chương 6.